Hàn mai
Chương 47 : Bão tố rồi cũng trôi qua
Ngày hôm đó, mưa nặng nề nhất, gió mưa như được thể, ra sức gào thét...
Nhưng bão tố rồi cũng trôi qua, ngày hôm sau mưa ngừng, mây u ám cũng tản ra, chỉ có nắng là vẫn chưa kịp lên...
Chiêu Dương điện.
Hoàng đế ngồi trên long sàng trên cao, gương mặt lạnh tanh, đôi mắt mù mịt nhìn xuống dưới, tưởng chừng như không thái độ.
Mà quỳ rạp ở dưới kia, phi tử có địa vị cao nhất hậu cung, Uyên phi nương nương cùng với phụ thân nàng ta.
- Bệ hạ, xin người khai ân a! Bệ hạ... thần thiếp chỉ là! - Lâm Thái Uyên sợ hãi khóc rống, chính nàng không ngờ lại ra kết quả này.
Mà phụ thân nàng ta, Lâm thượng thư cũng mặt mày trắng bệch, mồ hôi vã ra, trong lòng cả kinh. Như thế nào mà độc dược đó không có công hiệu như lão ta nghĩ, như thế nào mà người vừa ăn xong đã chết? Lần này lão bị hại chết rồi, chỉ còn mong chờ muội muội thái hậu nương nương nói đỡ vài lời.
Thái hậu nương nương nghe được tin sét đánh, chân đau cũng phải lết đến Chiêu Dương điện. Bà ta dĩ nhiên là muốn nhân nhượng cho hai cha con Lâm Thái Uyên kia, bèn mượn lời khuyên can hoàng đế:
- Luân nhi a, dẫu sao cũng niệm tình mẫu hậu, niệm tình họ hàng thân thích một chút, đó mới là ruột thịt của ngươi a... dù ngươi hứng thú với ả nữ nhân họ Hàn kia, nàng ta cũng chỉ là tội đồ, là nô lệ, là người Hàn gia... Ngươi nhất định phải niệm tình mà nhẹ tay với họ, chỉ giáo huấn cho họ hiểu là được a!
Thái hậu vọng tưởng chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không sao? E rằng không thể nào như vậy, Lý Ân thừa tướng đứng sau hoàng đế, trong lòng thầm than.
Hắn cũng là kẻ trực tiếp điều tra chuyện này, không ngờ đúng là thị phi hậu cung gây nên...
Hàn Mai cô nương cùng Hàn tộc gây thị phi sóng gió một thời, bây giờ cũng chết vì thị phi, âu cũng là số mệnh. Chỉ có điều hoàng đế... có lẽ sẽ không buông tha...
- Niệm tình? - Luân đế đột nhiên bật cười lạnh, khiến ai nấy không rét mà run - Được, tránh người khác nói ta nhẫn tâm, niệm tình các ngươi, xử lý như cung quy!
Hắn thản nhiên mà thốt ra, ánh mắt vẫn tàn khốc như cũ, giống như không hề động tâm.
Xử lý như cung quy? Lâm Thái Uyên trợn ngược mắt, sau đó khóc bát nháo, bò đến ôm chân thái hậu cầu xin, thái hậu hoang mang bối rối, chuyển sang nhìn hoàng đế van cầu, nhưng gương mặt hắn không một chút nao núng.
Xử lý theo cung quy, nghĩa là ban cho Lâm Thái Uyên dải lụa trắng? Còn cha nàng, không xử tội lăng trì thì cũng tước hết chức quyền, đày ra biên ải, muốn đời làm nô dịch.
Thái hậu vừa mới mở miệng, Luân đế đã đứng lên, lạnh bạc hướng Lý thượng cung một câu phân phó:
- Ngươi mau thi hành!
Sau lưng hắn, chỉ còn tiếng gào thét, khóc thảm thiết như thú rừng bị chọc tiết của Lâm Thái Uyên, người người thấy tiếng khóc thảm đó, cũng bịt tai, lắc đầu không dám nghe, cho đến khi tiếng khóc đó im bặt...
...
...
Sau ngày hôm đó, cũng không còn ai đề cập đến chuyện này, thái hậu và Lâm thượng thư chứng kiến Lâm Thái Uyên bị hành quyết ngay trước mắt đã phát điên. Cha Uyên phi dù điên dù dại, vẫn như cũ bị đày làm nô dịch, Thái hậu ngơ ngơ ngẩn ngẩn, chỉ ở trong cung, hằng ngày có người trông chừng.
Mọi việc đều một tay Lý Ân an bài theo ý hoàng đế, ngay cả chuyện mộ phần của Hàn Mai, khi hắn hỏi người, có cần xây cho nàng lăng mộ như trước đây đối với Bạch Hương? Hoàng đế đáp rằng, không cần thiết, hiện giờ hãy để nàng ở cùng thân nhân trong nghĩa trang đó, chỉ cần xây một mộ đẹp đàng hoàng phía trên...
Còn nữa, bao giờ hắn băng hà, đem hắn hỏa táng cùng xương cốt của nàng, rắc xuống cái hồ phía sau ngự hoa viên...
Hoàng đế dùng một chiếc chuông còn lại, xâu vào dây chuyền bạc đeo lên cổ, ẩn dưới lớp triều phục, bình thường không ai nhìn thấy nhưng tự hiểu, nó giống như vật bất ly thân của hắn...
Mà cái chuông đó, tưởng chừng sẽ không bao giờ còn cảm ứng...
...o0o...
Miền nam xa xôi, cách kinh thành ngàn dặm, nắng lại rất đẹp, nắng hè rực rỡ...
Một nữ nhân vóc người yểu điệu, gương mặt muôn phần diễm lệ tươi tắn, đứng bên một con suối, bình thản cho lũ cá ăn...
Dưới ánh nắng, đôi mắt màu lam trong suốt của nàng như càng lấp lánh...
Nàng đang đợi một người, như thường lệ sẽ trở về lúc chiều tối...
Giống như mộng tưởng của nàng, cuối cùng có thể cùng y sống như trước, hạnh phúc thanh thản, không còn phiền não u sầu, bởi sóng gió lớn nhất ngăn cản họ đã trôi qua...
Lam Mặc vĩnh viễn là cứu tinh, là thần tiên, là điều đẹp đẽ nhất trong cuộc sống của nàng, chỉ khi nàng tìm được y, nàng mới được tái sinh... Phải, nàng không nghĩ rằng một lần nữa có thể được sống tự do, được nhìn thấy ánh mặt trời, còn có đôi mắt xanh biếc giống như y...
Lam Mặc thần kì dùng một thứ tinh thể chữa mắt cho nàng, còn nói rằng, nàng có thể chọn lựa lại màu mắt, dĩ nhiên nàng mong muốn nhất là đôi mắt màu lam đó...
Lam Mặc cũng nói rằng, một vài ngày tới sẽ lên đường, tìm cách cứu thoát cha nàng, như vậy đối với nàng, tất cả sẽ là trọn vẹn...
Hàn Mai đôi môi mềm mại hồng hào khẽ cong lên, một nụ cười xinh đẹp tự nhiên nhất...
Chỉ cần có y, nàng sẽ không sợ bất cứ điều gì... mọi kiếp nạn sẽ đều trôi qua, sau này còn có thể sống hạnh phúc, thanh thản mãi mãi...
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
55 chương
82 chương