Hàn mai
Chương 43 : ma quỷ dẫn đường
Hàn Mai phút chốc giật mình, rất nhanh sau nàng gạt đi tay của hắn, lãnh đạm ngoan cường mà cười nhạt nói:
- Đau? Nếu ta đau, người vui nhất hẳn là ngươi rồi...
Câu trả lời của nàng như làm hắn sực tỉnh. Hắn đang làm cái chết tiệt gì?
Nhưng không hiểu sao, câu trả lời của nàng làm sâu trong lòng hắn có một tia lạnh lẽo... Không đúng, không phải hắn từng nhất định phải trả thù nàng sao?
Hắn nhìn một lượt bộ dạng tàn tạ của Hàn Mai, lại có phần oán trách Lâm Thái Uyên kia. Là hắn trách nàng ta làm hỏng chuyện tốt của hắn sao?
Đồ chơi của hắn, công cụ của hắn hay cái gì cũng được, người khác không thể tùy ý chạm vào...
Hắn nhìn xung quanh nhưng không có đến một hạ nhân để sai bảo, lẽ nào hắn mới không nhìn tới vài ngày, đám hạ nhân liền bỏ bê nơi này?
...
...
Hàn Mai đột nhiên thấy hắn bế nàng lên, kinh hoảng căm ghét nói:
- Cầm thú, ngươi muốn làm gì? - Không thể nào thấy nàng như vậy mà hắn còn muốn làm nhục, còn muốn chạm đến nàng...
- Hừ, ngươi không phải rất lợi hại sao? Đã như vậy ta cho người người nhìn thấy, mượn tay ngươi trừng trị đám hậu cung một chút... - Hắn tỏ ra thản nhiên, một lý do nói ra cũng hoàn hảo.
Chuyện lớn ở hoàng cung, hoàng đế đích thân bế Hàn Mai kia đến thái y viện. Ai trông thấy không cả kinh thì cũng là trợn mắt, nếu là nữ nhân thì ngập tràn ghen tị cùng ai oán.
Hàn Mai tự hiểu, sớm muộn gì nữ nhân của hắn cũng sẽ tính kế với nàng...
Sau khi thái y xoa thuốc ngoài da cho nàng, hoàng đế lại gọi lão ra hỏi một vấn đề khác...
- Bệ hạ, về cái đó... thần nghĩ là không còn khả năng...
- Không còn khả năng?
- Vâng, mắt của cô nương vốn không phải do dị tật gây ra nên không có cách chữa được...
Hắn phất tay cho thái y đi, trong lòng vốn tự nhiên nghĩ đến hồi phục đôi mắt kia cho nàng. Vì sao ư? Hắn tự cho rằng đơn thuần là mình muốn có một vật tiêu khiển không sứt mẻ, hắn lại hiếu kì muốn xem ánh mắt kia nhìn mình là thái độ gì, còn hắn sẽ làm sao khuất phục được...
...
...
Cho người thay y phục, chải lại tóc, lại đem nàng đến Chiêu Dương điện, trăng vừa lên đã muốn triền miên hoan ái...
Hừ, chính là tư vị mê hoặc này, mùi hương tự nhiên nhàn nhạt mà câu dẫn hồn phách hắn, khiến hắn muốn hít ngửi mãi không thôi, khiến hắn muốn vồ vập lấy...
Chính sự lãnh đạm chán ghét của nàng, không ngăn cản được dã tâm chinh phục của hắn...
Trong nội tẩm của hoàng đế, vốn là một cảnh xuân sắc mê người...
Hắn hai tay giữ chặt lấy nàng trong lòng, thân thể cường tráng áp lấy không một khe hở, dùng lực đạo mạnh mẽ cuồng nhiệt nhất kích tình, hắn không tin là nàng không có một chút phản ứng...
Lúc ban đầu hắn chỉ muốn điên cuồng vùi dập cùng trả thù, mặc kệ cảm nhận của nàng, mỗi lần như vậy với nàng lại là một cực hình đau đớn nhục nhã...
Nhưng chuyển biến lặng lẽ từ sau khi hắn nhận ra sự thật bên hồ nước ấy, lại có một cái gì đó như ma đưa lối, quỷ dẫn đường với nữ nhân này...
Tuy hắn vẫn là phát tiết tìm hoan, nhưng lại muốn thắng lợi chinh phục...
Chỉ có điều hắn chưa nhận ra, mình mới chỉ khắc chế chinh phục, đoạt lấy được thể xác của nàng, còn nhân tâm của nàng chưa bao giờ chạm tới...
Mà hắn cũng chẳng ngờ rằng, tâm của nàng vốn đã trao cho một người khác, tâm theo kẻ đó chết đi, thân xác này đối với nàng một chút ý nghĩa cũng không còn...
...
...
Ngày hôm sau, hậu cung càng đứng ngồi không yên.
Lâm Thái Uyên lăn lộn, phát tiết, đạp phá trong tẩm phòng. Ngay cả cha nàng ta là nhất phẩm triều quan trong triều, thượng thư đại nhân Lâm Văn Tích đang đến thăm cũng không thể khuyên giải, đành nhìn nữ nhi mình cưng chiều trút hận lên đồ đạc.
- Ai da, nữ nhi, bảo bối của ta, đừng như vậy! - Lão ta thở dài, cuối cùng sốt ruột chạy ra mà ngăn cản nàng.
- Phụ thân, người lui ra! - Lâm Thái Uyên được thể càng vùng vằng.
- Có chuyện gì thì bình tĩnh, phụ thân và cô cô Thái hậu của ngươi làm chủ cho ngươi là được! - Lâm Văn Tích chỉ biết an ủi.
- Phụ thân nói dối ta! - Lâm Thái Uyên ăn vạ phụ thân như một đứa trẻ - Cô cô cũng không giúp ta được, nào có ai nói được hoàng thượng... người xem, chỉ một ả tội nhân mà giờ hắn bám dính lấy không rời, thử hỏi Hàn Mai kia có gì đặc sắc hơn ta?
Lâm Văn Tích đôi mắt híp tinh vi trầm ngâm. Hàn Mai, con của tài nữ Yến Linh Cơ năm đó, cũng chính là kẻ từng đến nhà lão dạy muội muội mấy thứ ca vũ... Nói thật năm ấy thời trẻ cũng khiến lão một hồi tơ tưởng... Ả còn là con của Hàn Trữ Doanh, một thời cơ trí khuynh đảo triều đình...
- Uyên nhi à, có gì cũng phải từ từ, không thể vội vã... - Lâm Văn Tích vỗ vỗ nữ tử.
- Phụ thân đã có cao kiến gì chăng?
- Chẳng phải là cao kiến, ta chỉ mơ hồ nhớ đến Hàn Trữ Doanh hai mươi mấy năm trước thủ đoạn vô biên, đối với triều đình hay hậu cung cũng ngấm ngầm chi phối được... năm đó, hắn muốn tiêu diệt một ái phi của tiên đế...
- Phụ thân muốn tương kê tựu kế, mượn lại kế của hắn a?
- Xem ra nữ tử của ta cũng có phần nhanh ý! - Lâm Văn Tích trầm ngâm - Lúc đó Hàn gia bành trướng quá lớn, mặt ngoài phụ thân cũng không thể không quy phục hắn, thậm chí còn có phần bất đắc dĩ mong làm tay sai cho hắn a... Nếu không phải vì muội phu là Kiến vương đắc tội với hắn, suýt nữa ta cũng muốn thành tâm phúc của hắn rồi...
- Thế thì sao?
- Năm đó Hàn Trữ Doanh cơ trí, mướn đâu được một độc sư người Tây vực, mua lại một thứ độc thất truyền...
- Hạ độc? Không được, hoàng đế sẽ điều tra ra...
- Yên nào ái nữ, để phụ thân giải thích... thứ độc này không màu, không mùi, không vị, không thể phát hiện... còn nữa, uống phải không chết ngay, mà là từ bảy ngày cho đến nửa tháng trong cơ thể mới bắt đầu phát tác, chết dần chết mòn, như vậy không thể điều tra ra dấu vết...
- Ô?
- Năm đó xong việc, Hàn gia muốn trừ khử độc sư kia, Hàn Trữ Doanh vì lý do nào đó lại có chủ ý muốn lưu lại mạng cho hắn, chỉ ngầm làm hắn biến mất trước mặt thế gian, vì vậy mượn tay một thuộc hạ sau này vô tình trở thành thông gia của ta đem hắn đi... chuyện này là năm đó thông gia vô tình kể cho ta biết...
- Vậy người cũng có thể mua lại thứ độc đó? - Mắt Lâm Thái Uyên sáng lên.
- Không chắc, nhưng ta cũng phải đi dò hỏi trước đã, có gì ngươi phải nhẫn nhịn, phụ thân cùng ngươi tính kế lâu dài...
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
55 chương
82 chương