Hàn mai
Chương 29 : Hồ ly tinh
Quả nhiên như dự tính của Lâm Thái Uyên, thái hậu không dễ gì để yên, bà ta lấy tay đập bàn, quay sang nhìn Luân đế mà nghiêm giọng:
- Hoàng thượng, tại sao chuyện này ta không được biết?
Thoáng thấy nét mặt Dương Tử Luân đanh lại, thoạt đầu là nhìn qua phía Uyên phi khiến nàng ta có chút ớn lạnh. Hắn không thích những phi tử xảo quyệt như nàng, càng không thích những kẻ to gan chen vào chuyện của hắn hay định qua mặt hắn. Đành rằng hắn đang căm hận người đàn bà kia, nhưng không đến lượt cần mượn tay Lâm Thái Uyên, sau chuyện ngày hôm nay không thể không tìm cách giáo huấn nàng...
- Mẫu hậu, đúng là có chuyện như vậy, Hàn thị đúng là đã bắt được! - Hắn tỏ ra không biểu cảm mà đáp lại.
- Vậy sao không công khai ra bàn dân thiên hạ, tại sao không đưa lên triều xét xử? - Thái hậu nghi hoặc bất mãn hỏi.
Uyên phi liếc trộm thái độ của hoàng đế, xem chừng hoàng đế đúng là có thái độ không bình thường, không đem ả ta ra xét xử công khai như vậy, khó tránh khiến người ta dèm pha. Trong lòng nàng nảy sinh một cỗ ấm ức, cứ nghĩ đến giữa Luân đế và ả ta có gì mờ ám thì càng không thể chịu nổi.
Trong số bá quan ngồi dưới, may ra chỉ có thừa tướng Lý Ân là hiểu tâm tư của Luân đế. Chí ít thì cũng có hai lý do...
Thứ nhất, Luân đế muốn bí mật lợi dụng Hàn Mai làm quân cờ quy hiếp Hàn Trữ Doanh, người biết chuyện Hàn Trữ Doanh còn sống đếm không quá mấy đầu ngón tay... Trong chính trị, hắn luôn đề phòng cẩn thận, hành xử cũng kín kẽ, triều đình không mấy người đủ để hắn tin tưởng...
Thứ hai, Luân đế muốn giết Hàn Mai trước mộ phần Bạch Hương, mà chuyện hoàng đế hao tổn tâm sức vì một vũ công tầm thường không phải là chuyện hay ho gì mà làm to tát... còn nếu đem nàng ta ra xử công khai cũng không thu được lợi lộc gì hơn, chưa kể còn phải bày ra chứng cứ hợp lý, liên quan đến cả gia phả hoàng tộc, vương pháp, cung quy, mà Luân đế trên thực tế vẫn là một vị hoàng đế dựa vào bạo động mà soán ngôi...
Uyên phi lần này coi như đánh cuộc một phen, nàng phải tận dụng thái hậu làm lá chắn lẫn bàn đạp nâng đỡ mình mới được. Nàng ghé sát vào tai thái hậu thì thầm một điều gì đó, chỉ thấy ngay sau đó, ánh mắt bà ta phun ra hỏa khí, chỉ muốn lập hướng phía Luân đế mà làm ầm ĩ.
Không thể tin nổi, tại sao hoàng đế con của bà ta lại cùng con gái của người đàn bà đó hoan ái, mà còn không chỉ một lần? Chuyện này không thể chấp nhận, trong mắt bà ta hoàn toàn không có lý do nào giải thích thỏa đáng.
May mà Uyên phi còn tinh ý, vội cầm chặt tay thái hậu, lại nhanh nhảu thì thầm vào tai bà ta cố giữ thể diện cho hoàng đế.
Dương Tử Luân dĩ nhiên là đoán ra Lâm Thái Uyên đã nói gì với mẫu hậu. Nữ nhân nơi hậu cung luôn tìm cách loại trừ mọi trở ngại nếu có thể, lòng dạ ghen tị lại sẵn có thừa.
Hắn thừa nhận, vì căm hận mà hắn muốn nhục nhã người đàn bà đó, trong mắt đám phi tần cô quạnh của hắn lại trở thành một màn hoan ái yêu thương rồi.
Nhưng hắn cũng thừa nhận, khi chìm trong oán hận, tìm mọi cách lăng nhục người đàn bà đó như loại kỹ nữ hạ đẳng, hắn cũng có lúc gần lạc mất bản thân... Tinh thần đạt được sảng khoái vì báo thù thì thể xác cũng đạt được thống khoái vì dục vọng...
Chưa kể đến đêm hôm nọ, làm thế nào mà hắn có thể say rượu mò đến chỗ ả ta, còn lầm tưởng đó là ảo mộng đẹp đẽ, trong mơ hồ cả tâm hồn và thể xác đều chạm đến cảnh giới hạnh phúc mãn nguyện...
...
Lâm Thái hậu dù thế nào cũng không kiềm chế nổi, hiểu lầm ngày một xa. Yến Linh Cơ là loại hồ ly ghê gớm thế nào, con gái ả ta cũng lại là loài yêu tinh dụ hoặc đến vậy. Hai mẹ con ả lần lượt câu dẫn trượng phu và hài tử của bà ta sao? Không thể nào!
Yến Linh Cơ, đến vị hôn phu của tỷ muội kết nghĩa mà còn muốn cướp mất, đã chết rồi mà còn ám ảnh trượng phu của bà ta, khiến bà ta chịu sự ghẻ lạnh nhạt nhẽo... mối thù này lẽ ra hoàng đế cũng phải nhớ cho bà ta chứ.
Dương Tử Luân không có thời gian giảng giải với mẫu hậu đã thấy bà ta lớn tiếng sai bảo lũ nô tài:
- Người đâu, mau dẫn ta đến coi xem con tiểu hồ ly đó!
Trong lúc đám người đi về Chiêu Dương điện tìm Hàn Mai, trên bàn yến tiệc, các triều thần đều tò mò bàn tán...
Duy chỉ có Lý Ân là trầm ngâm hướng phía hoàng đế mà dò xét thái độ. Xem ra lần này cá tính của thái hậu lại muốn làm lớn chuyện, bày ra những chuyện không đâu, thậm chí có thể khiến trắng đen đảo lộn...
Dương Tử Luân vốn không muốn tham gia vào chuyện thị phi vớ vẩn này, cũng không muốn chống đối ngăn cản thái hậu, càng không có ý muốn bảo vệ Hàn Mai. Người đàn bà đó, coi như để ả chịu một phần nhục nhã nữa bởi nghiệp chướng mẫu thân ả gây ra đi. Mẫu hậu hắn đến đó gặp ả rồi sẽ tự hiểu được hoàn toàn không có câu chuyện hàm hồ do lũ phi tử nhàn rỗi này nghĩ ra...
Không còn hứng thú, hắn đứng dậy, truyền xuống cho phép triều thần tiếp tục tự do thưởng tiệc sau đó một mình rời đi.
Hôm nay là nguyên tiêu, là ngày trăng rất đẹp, trong lòng không tránh khỏi mộng tưởng...
...
...
Căn phòng phía sau Chiêu Dương điện.
Hàn Mai lặng lẽ ngồi một góc. Hôm nay chính là ngày mất của thân mẫu, nàng lại bất lực không thể làm được gì, ngay cả đến mộ phần thắp cho người một nén nhang cũng không thể...
Nàng chỉ có cách ngồi trầm ngâm tưởng nhớ người.
Bỗng có tiếng chân lạ vội vã bước từ ngoài vào, rất nhanh sau đó thấy cung nữ trông coi nàng hô lên còn chưa rõ tiếng thì đã im bặt, một tiếng "Bịch" như thân người đổ xuống đất.
Bước chân đó khẩn cấp đến bên nàng, nắm chặt cánh tay nàng mà nói: " Đi!"
Hàn Mai nhất thời phản ứng muốn chống đối, lớn tiếng kêu lên
- Ngươi là ai?
Người đó nhanh tay bịt miệng nàng, ghé vào tai mà nói: " Hàn Mai, ta chính là Đường Thuận, đừng sợ, ta sẽ đưa nàng ra khỏi đây!"
Đường Thuận? Chính là vị đại ca lúc trước đối đãi tốt với nàng? Tại sao hắn lại ở đây?
Về phần Đường Thuận, sau sự việc lần trước đã không được Luân đế trọng dụng, gã ở tư gia dưỡng thương ít ngày thì nhận được lệnh chuẩn bị cầm quân đi chinh phạt phỉ tặc ở Miêu Cương. Nơi đó rừng thiêng nước độc, phỉ tặc ở đó như sói dữ hổ vồ, sống như bầy đàn, còn không có nói tiếng người... Nhiệm vụ gian nan này gã chưa chắc đã bảo toàn sinh mạng mà trở về.
Hắn đã nghĩ rất nhiều, gã dù không bất mãn với việc Luân đế không còn trọng dụng mình, cũng không ngại vì xã tắc mà hi sinh, gã chỉ day dứt chuyện của Hàn Mai.
Càng suy nghĩ, gã càng cảm thấy Hàn Mai là một cô nương tốt, nàng tuyệt đối không như Luân đế nghĩ, nhất định là do hoàn cảnh hoặc có hiểu lầm nào đó... Linh tính gã không ngừng thúc giục phải cứu giúp nàng... Hôm nay nhân việc vào triều dự yến tiệc trước khi xuất quân, gã cũng đã dự tính sẽ tìm cách cứu Hàn Mai. Lại vừa vặn thấy chuyện của nàng bị lôi ra, gã đã lo nàng sẽ bị ủy khuất, thậm chí không giữ nổi mạng... vì vậy trong lúc mọi người mải bàn tán không chú ý, gã đã lẻn ra khỏi bàn tiệc...
Cả đời Đường Thuận thô lỗ, phàm phu tục tử chưa biết đến rung động yêu thương là gì, nhưng chí ít cũng đã dành cảm tình cho nàng...
- Đưa ta khỏi đây? Vị đại ca này, ngươi không tiếc sinh mạng của mình sao? - Hàn Mai bình tĩnh gỡ bàn tay của hắn ra - Không được, ngươi mau đi!
- Không còn nhiều thời gian đâu! - Gã vẫn kiên quyết, không đợi cáo lỗi đã vác nàng lên vai - Nàng tốt nhất đừng có nói gì!
Mang nàng ra khỏi Chiêu Dương điện, thân ảnh của họ vụt đi trong bóng đêm, mỗi bước đi gã đều cẩn thận quan sát, né tránh lính canh...
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
216 chương
126 chương