Hàn mai

Chương 19 : Tâm can phế liệt

Lúc đó là nửa đêm, một đám cung nhân do Tổng quản nội cung dẫn đầu hướng về phía dãy phòng phía sau Chiêu Dương cung. Hàn Mai sau một hồi suy tư mệt mỏi cũng đã ngủ gục, nàng co người ngồi nơi góc giường, hai cánh tay bao lấy đầu gối... Nàng thực sự giống một con thú bị thương cô độc... Phía trong phòng luôn có Lý thượng cung và cung nữ thay nhau trông nom, vì nàng không thể nhìn thấy gì nên cũng không thể biết họ vẫn đang thức hay đã ngủ gật... Lý Anh Thư lúc này đang nằm nghỉ trên một chiếc ghế dài, chợt nghe thấy tiếng bước chân cùng với giọng điệu quen thuộc như là của Tổng quản nội cung. - Hàn Mai ở đâu? Ở đây phải không? - Tiếng từ ngoài cửa truyền tới giữa màn đêm thanh vắng. Dĩ nhiên tiếng động đó cũng đánh thức Hàn Mai, trong lòng nàng cảm thấy có chút hiếu kì. Đám người đó bước vào, Tổng quản nội cung nhìn lướt qua căn phòng tìm kiếm, thấy được nữ nhân đang ngồi co mình kia chính là Hàn Mai thái hậu một thời. Bây giờ nàng chỉ là một thân phận nô lệ thấp kém nhất nhưng dẫu sau cũng là người được hoàng đế đêm nay muốn truyền tới, bà ta cũng nên chuẩn bị cho nàng như với các cung tần bình thường... - Mang nàng đi! - Tổng quản hướng phía lũ nô tỳ mà nói. - Khoan đã, tổng quản, có chuyện gì vậy? - Lý Anh Thư đã nhanh nhẹn đứng dậy hỏi, trong lòng nàng cũng đang rất tò mò, tổng quản này không phải chỉ chuyên lo chuyện chuẩn bị cho các phi tần thị tẩm sao... - Nói gắn gọn là hoàng đế muốn truyền Hàn Mai cô nương kia tới thị tẩm, xin phép thượng cung nha! - Ma ma cũng nhanh gọn lại bên giường, một tay muốn kéo Hàn Mai đi. Không phải nói cũng hình dung được hoàn cảnh của Hàn Mai lúc này, đám người này muốn đem nàng đi đâu? Không lẽ là đến Chiêu Dương điện... Kí ức nhục nhã đau đớn về ngày hôm đó bên Tịnh Tuyền vẫn còn ám ảnh nàng chưa hề nguôi, nàng kinh hoàng giẫy dụa đồng thời gắt lên: - KHÔNG! CÁC NGƯỜI BUÔNG TA RA! TA NÓI CHO CÁC NGƯƠI BIẾT, HẮN KHÔNG CÓ QUYỀN CHẠM VÀO TA, KHÔNG THỂ NÀO CÓ CHUYỆN VÔ ĐẠO LÝ NHƯ VẬY! Ma ma tổng quản này đã thiếu kiên nhẫn, bà ta đương nhiên là phải tuân theo lệnh Luân đế, hơn nữa tuy rằng trước đây Hàn Mai nàng là thái hậu nhưng giờ đã bị phế mọi tước hiệu, thân là nô lệ còn không thể sánh với hàng cung nhân ở hậu cung, bà ta cũng không cớ gì phải cung kính nhân nhượng nàng. Còn lằng nhằng lâu la, nếu Luân đế phẫn nộ thì cái mạng bà ta cũng không giữ nổi. - Mang đi! - Vội vàng ra lệnh thúc giục đám cung nữ, bà ta hướng phía Lý Anh Thư nói một câu cáo từ rồi đi khỏi. Hàn Mai dữ dội chống cự khiến tổng quản phải sai người bịt miệng, trói nàng lại mà khiêng đi. Tới một căn phòng rộng, họ lột sạch y phục của nàng, ném nàng vào một dục bồn đổ sẵn đầy nước nóng. Dây trói tháo ra, lập tức có bốn cung nữ lại giữ tay chân nàng, sự cố gắng chống cự của nàng khiến cho nước bắn tung tóe khỏi thùng, văng ướt lên y phục và mặt mũi của đám nô tỳ ở đây. - Giữ cho chặt vào, các ngươi có bốn người mà không giữ nổi một ả suy nhược sao? - Tổng quản lên tiếng quát, lũ nô tỳ ai nấy ra sức giữ chặt lấy tay chân, không cho nàng tùy tiện di chuyển. Tổng quản cầm đến một chiếc khăn lông, từ từ tiến đến dục bồn. - Đừng trách lão nô này, đây cũng là bổn phận của ta thôi, Hàn Mai, nàng cũng biết rồi đấy, thời thế đã thay đổi, hiện giờ nàng đang ở vị trí nào... - Vừa đưa khăn kì cọ toàn thân nàng, mụ vừa chuyển giọng mềm mại dễ nghe hơn - Ta cũng không phải muốn khó dễ cho nàng, nhưng việc này có liên quan đến tính mạng của ta và tất cả đám người này, mong nàng hiểu cho. Cũng khẩn cầu nàng an phận một chút, lát nữa cũng đừng có chống đối, nếu Luân đế không hài lòng, nếu có khiển trách là ta không căn dặn nàng trước, lão nô này cũng chỉ có con đường chết giống cung nữ Tiểu Bình kia thôi... Hàn Mai vẫn cắn chặt chiếc khăn nhét ở miệng, nàng cảm thấy mình thật nhục nhã, thật bi đát, không thể chống đối, cũng không thể tự mình chết đi... Lấy tính mạng của phụ thân uy hiếp khiến cho nàng không thể liều mình mà tự sát... Lấy uy quyền thao túng kẻ khác, coi rẻ tính mạng của kẻ nô tài, sẵn sàng lạm sát kẻ bề tôi... Khiến cho họ không có con đường khác, đành vì tính mạng bản thân mà nhẫn tâm với nàng... Hắn làm tất cả chỉ để hủy hoại nàng thôi sao? Thật tàn nhẫn... Con đường nào của nàng cũng là con đường cùng không lối thoát... Thật tàn nhẫn... Hàn Mai tâm can đau phế liệt, nàng đau bởi chính nàng tự thấy bất lực... Bỏ đi, nàng không cần... Không thiết nữa... Cứ để hắn đạt được dã tâm báo oán đó đi, nàng sẽ khiến hắn báo oán được thật nhanh, cho hắn được thỏa lòng sau đó khiến hắn nhanh chóng kết liễu nàng... Bỏ đi, nàng thật mệt mỏi... ... ... Tắm gội sạch sẽ cho nàng, tổng quản mang đến cho nàng một bộ y phục khác. Từ nãy đến giờ thấy nàng vẫn ngoan ngoãn im lặng, không còn ý định chống đối khiến cho mụ cũng có chút yên lòng, cho rằng nàng cuối cùng cũng hiểu chuyện. Trong lúc đám cung nữ dùng khăn lau khô tóc và người nàng, tổng quản nội cung tinh tế nhìn nàng mà đánh giá. Hàn Mai cô nương này quả nhiên diễm lệ mị hoặc hơn người, nếu không phải nàng đang có phần suy nhược thì đến cả Uyên phi Lâm Thái Uyên kia cũng không thể quyến rũ bằng nàng nha. Chưa kể đến trên người cô nương này còn có thêm một phần khí chất thanh khiết hiếm có, giống như một khối ngọc mê hồn tỏa ra nhàn nhạt kì quang... Mị hoặc làm cho người ta mê mẩn muốn lập tức chạm tới nhưng lại có cái gì đó phi thường khiến cho con người trước lúc vươn tay lại có chút ít do dự dè dừng... Tổng quản hậu cung thầm than trong lòng. Một mỹ nhân hiếm có như vậy, nếu nàng không phải sinh ra trong Hàn gia hay đã gây thù chuốc oán với Luân đế thì có lẽ nàng cũng sẽ trở thành sủng phi.. Không biết rằng Luân đế hôm nay truyền nàng đến là vì muốn thưởng thức hay muốn vũ nhục nàng, hay lại là cả hai... Họ khoác lên người Hàn Mai độc nhất một tấm áo lụa mỏng nhẹ như không, cổ áo rất trễ, chỉ có một chiếc nơ thắt đơn giản trước ngực. Nàng không phải là chưa từng nhìn thấy loại áo sẽ mặc cho cung phi khi được vua triệu kiến ra sao... Dìu nàng đến bên bàn trang điểm, tổng quản nội cung nhẹ nhàng tỉ mỉ chải tóc cho nàng. Hàn Mai cô nương này vốn đã rất xinh đẹp nên chẳng cần trang điểm gì nhiều, làn da nàng vốn non mịn như vậy chắc hẳn cũng không cần thoa dầu thơm, mụ nên chuẩn bị cho nhanh nhanh kẻo lại hỏng việc. Sau khi đã bấm hết móng tay của nàng, họ dẫn nàng đến nội thất trong Chiêu Dương điện. Mỗi bước đi của nàng là một bước thống khổ. Cứ nghĩ đã rời được khỏi nơi này, nào ngờ lại quay chân trở lại, còn sống tệ hơn ngày trước...