Hàn mai
Chương 16 : Một ngón tay
Chiêm ngưỡng đủ thái độ bất an của kẻ thù, Dương Tử Luân lời lẽ bình thản mà đe dọa:
- Hàn Mai, ngươi cứ thử có ý định tìm đến cái chết xem, mỗi ngày ta sẽ chặt một đốt ngón tay của lão ta ... - Bước lại gần, hắn bóp lấy cằm nàng nâng lên - Ngươi nhất định phải chết trước phần mộ nàng...
Hàn Mai chịu đau đớn truyền đến từ những ngón tay hắn, trong lòng có chút nghi hoặc khó hiểu.
"Nàng" là ai?
Cái gì mà chết trước phần mộ nàng?
Nghe ngữ điệu của hắn đủ đoán ra là một người có vai trò quan trọng trong lòng hắn, nhưng cớ gì hắn lại phải đem nàng giết trước mộ người đó?
Chẳng hay trong quãng thời gian đua tranh nơi hậu cung và triều chính, nàng cũng đã đắc tội với một người hắn quen biết?
- Ai vậy? - Giọng Hàn Mai tự nhiên mà hỏi, không biết thì nên hỏi.
Chợt hắn siết tay cực mạnh, chỉ thiếu chút lực nhỏ nữa sẽ bóp nát gương mặt nàng, đáng tiếc là đôi mắt mù lòa này không cho phép nàng thấy gương mặt hắn ngập tràn sát khí đến đâu, những tia nhìn hung bạo và sắc như hỏa kiếm muốn băm nát đối phương...
- Làm nhiều việc độc ác hại người, một tính mạng nhỏ bé ngươi không thể nhớ được sao? Đúng vậy, chính vì nàng thân phận thấp bé, ngươi có thể thoải mái chà đạp mà không quan tâm... đáng tiếc cho ngươi, Bạch Hương nàng chính là người ta yêu khắc cốt ghi tâm!
Bạch Hương?
Một cái tên như lần đầu nàng nghe thấy, mà có từng nghe thấy thì nàng cũng không thể nhớ.
Những năm tháng đó, nàng thừa nhận mình đã nhẫn tâm mà tranh đấu, không thể nói là không hại người, nhưng có những kẻ nàng chẳng màng nhớ đến danh tính, Dương Tử Luân này là một điển hình, nếu không phải hắn từ biên cương quay lại làm phản cướp ngôi, nàng cũng đã xóa hắn ra khỏi kí ức... Người phụ nữ hắn nhắc đến có lẽ đã đoản mệnh vì từng ở trong vòng xoáy tranh chấp quyền lực của nàng, cùng lắm thì nàng đã đắc thêm một tội với hắn.
Thì ra nàng và Luân đế còn thêm một mối oán hận, thảo nào hắn căm hận đến tận xương tủy. Thù gia tộc, thù cá nhân, thù của tình nhân...
Nàng từng nghĩ rằng hận thù lớn nhất giữa hắn và nàng là mối thù gia tộc, nhưng xem ra hắn cũng không kém phần quan trọng mối thù thứ ba kia...
Cũng chỉ nghĩ đến vậy, nàng không mấy quan tâm đến thực hư nội dung mối thù của Bạch Hương...
Cái nàng bây giờ nên nghĩ đến không phải Bạch Hương kia là ai, bởi lẽ dù có biết được nàng ta là ai, nàng đã đắc tội gì với người đó thì mối thù chồng chất của nàng và Luân đế này cũng không thể suy giảm. Nàng chỉ muốn quan tâm đến chuyện sống chết của phụ thân nàng...
Lẽ nào phụ thân nàng thực sự còn sống?
Đầu óc nàng hoàn toàn tập trung suy tính đến chuyện của phụ thân...
...
...
Chuyện Bạch Hương mà hắn đã nhắc ra trước mặt ả không thu được kết quả nào...
Một kẻ không muốn bận tâm, một kẻ lại luôn để chuyện đó có vị trí vô cùng quan trọng trong lòng, tư tưởng của nàng và Dương Tử Luân không tránh khỏi có sự sai khác đối lập nhau như thế.
Trong mắt hắn, sự im lặng của nàng không khác gì một sự trơ trẽn thừa nhận. Ả không hề chối việc mình đã hãm hại nhiều người mà Bạch Hương là một trong số đó. Ả quả nhiên là một con rắn độc...
Tuy nhiên rắn độc cũng có đồng loại, cũng có phụ tử, hắn không tin là ả có thể vô tâm bỏ qua chuyện của phụ thân ả...
Hắn buông tay khỏi gương mặt nhỏ nhắn vẫn đang in hằn lên dấu vết của cái bạt tai, trong khoảnh khắc hắn tự trầm ngâm cân nhắc tính toán...
Với biểu đạt ban nãy của ả, hắn cam chắc chính ả cũng không biết được sự tồn tại của Hàn Trữ Doanh trước đó, càng không biết được chuyện lão ta có thể đang giả điên...
Thực hư về những bí mật đó, nhất định phải tìm cách khiến cho Hàn Trữ Doanh tỉnh lại hoặc lòi ra đuôi cáo.
...
...
Thượng cung Lý Anh Thư mang thuốc sắc trở về, trong lòng có một cảm giác không ổn, đi đến hành lang thì thấy mấy cung nữ thút thít khóc, hỏi đến mới biết hoàng đế ngự giá đến đây, vì Tiểu Bình làm sai chuyện gì mà đem nàng ra chém đầu ...
Lý thượng cung có phần hoảng loạn, song cũng quyết định bước vào căn phòng, nàng không dám chắc Luân đế có xử tội cả nàng không, hi vọng hoàng đế còn nương tình việc nàng là em gái của đương kim thừa tướng đương triều Lý Ân, một trong những cốt lõi của triều điều bấy giờ.
Lý Anh Thư thấy thánh thượng ở trong, nghiêm chỉnh quỳ xuống khấu đầu thỉnh an, trong lòng thấp thỏm lo sợ.
Có lẽ Tiểu Bình đã đoản mệnh vì chuyện gì đó xảy ra giữa Hàn thái hậu này và Luân đế...
Dương Tử Luân quay ra phía Lý thượng cung, gương mặt nghiêm khắc, biểu cảm khó định đoạt mà nói:
- Ngươi hẳn cũng đã biết tội của mình?
- Bẩm bệ hạ... - Lý Anh Thư cũng sắp toát mồ hôi lạnh - Nô tỳ biết tội...
- Ngươi biết rõ quy định của ta nghiêm khắc như thế nào?
- Nô tỳ hiểu, xin bệ hạ trách phạt... - Lý thượng cung dập đầu xuống nền nhà.
Nàng biết lần này mình đã thực sơ suất, việc Luân đế giao cho chính nàng làm thì nàng không nên tin tưởng ủy thác cho người khác, lần này nàng không thoát khỏi trừng phạt.
Chỉ hi vọng Luân đế này dù lãnh khốc vô tình cũng sẽ buông tha cho nàng một con đường sống, nể tình ca ca của nàng.
Luân đế không thái độ ban xuống phán quyết:
- Nể tình ngươi tận tâm phục vụ vì hậu cung, nể mặt thừa tướng ca ca của ngươi, hôm nay giữ lại sinh mạng nhưng cũng phải trừng phạt để ngươi ghi nhớ và giáo huấn kẻ bề dưới, ngươi hãy tự mình lấy một ngón tay !
Lý Anh Thư sợ hãi dâng tràn, tuy nàng đã chuẩn bị tinh thần nhưng cũng không nghĩ đến Luân đế lại dùng hình phạt này mà không phải phạt đánh hay quỳ trên bàn chông...
Lời thánh thượng đã ban ra, nàng không thể không tuân mệnh. Bối rối một hồi, Lý thượng cung hít thở sâu, lễ độ tiếp nhận thánh ý:
- Nô tỳ xin phép lui đi nhận phạt!
Hắn vẩy bàn tay tỏ ý cho nàng lui đi đồng thời thêm lời dặn dò, biểu cảm có chút ít nhân từ hơn :
- Làm xong thì đến thái y viện trị thương, sau đó cho người gọi ca ca của ngươi nhập cung... Ta hi vọng từ nay về sau không bao giờ phải khiển trách ngươi nữa.
- Nô tỳ tuân mệnh! - Lý Anh Thư cảm thấy có phần nào nhẹ nhõm hơn, tuy nhiên trong lòng vẫn thầm bất mãn.
Vì cái gì nàng lại phải chịu phạt như vậy? Có lẽ là do oan nghiệt giữa hoàng đế và Hàn thái hậu kia. Chắc hẳn nàng ta đã tìm cách tự sát, kết quả là Tiểu Bình vì không trông chừng được nàng ta mà chịu tội... Hàn thái hậu ngày trước ngồi trên ngôi cao làm mưa làm gió, đến nay trở về hoàng cung lại gây sóng gió tai vạ...
Luân đế trước giờ không đến nỗi nhẫn tâm như vậy, đối với thượng cung nàng vẫn còn một phần nể tình, hôm nay lại không khoan nhượng ban phạt, lý do ắt là bắt nguồn từ Hàn Mai thái hậu kia.
Trong lòng Lý Anh Thư tự sinh ra một thứ ác cảm với Hàn Mai.
Bóng dáng Lý thượng cung vừa đi khỏi, gương mặt Dương Tử Luân tinh tế đổi sắc. Hắn đoán rằng Lý Anh Thư từ nay sẽ có một phần thù ý với Hàn Mai, việc trông coi ả sẽ cẩn trọng hơn đồng thời cũng sẽ gây cho ả không ít khó dễ.
Hàn Mai, ả cứ thử cảm giác dày vò thêm một chút đi!
Nhưng thế này có là gì, cái quan trọng là trò chơi hắn sắp bày ra...
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
65 chương
14 chương
9 chương
35 chương
19 chương