Hàn mai

Chương 10 : Núi lửa

Dương Tử Luân không ngại sai thuộc hạ khác mang Đường Thuận đi. Không chờ đợi thêm, trưa hôm đó hắn lập tức khởi hành. Hàn Mai không có cách nào khác ngoài việc lặng thinh để người khác lôi mình đi. Họ đối xử với nàng như thế nào nàng cũng không muốn bận tâm nữa. Nàng vốn nghĩ rằng hắn sẽ đưa nàng về cung, đường đường xét xử nàng như những tội nhân Hàn tộc, cuối cùng kết cho nàng một cái án nhục hình thê thảm cho đến chết. Chính là nàng không nghĩ tới Dương Tử Luân hắn không cần làm như vậy, mục đích lớn nhất của hắn là muốn nàng đền tội trước mộ phần người con gái mà hắn yêu. Trước đó hắn đã khinh ghét sẵn Hàn tộc, cộng với mối thù nàng để trên gương mặt hắn, đẩy hắn ra biên cương mà tích thành oán lớn... Cái chết của Bạch Hương chính là giọt nước cuối cùng làm tràn ly. Đẩy hắn đến tận cùng phẫn nộ, để hắn bất chấp tất cả cướp lại ngôi, dẹp sạch họ Hàn, một lòng muốn đem Hàn thái hậu ra báo thù. Tất cả thống khổ, oán thù của hắn sắp được hóa giải, chỉ một chút nữa thôi, hắn sẽ bắt ả quỳ trước mặt Bạch Hương, chịu đựng cái chết không toàn thây. Sau đó đầu của ả nhất định phải treo lên cổng kinh thành để tuyên bố tội ác cuối cùng của Hàn tộc đã bị thanh trừng, giáo hóa những kẻ đang ngầm có ý đồ câu kết làm phản trong triều. Hắn cảm thấy như vậy có thể chưa cân xứng với tội lỗi của ả, chưa đền đủ cái chết của Bạch Hương. Người đàn bà này nhất định khi xuống địa ngục phải tiếp tục bị trừng phạt... Bởi lẽ, Bạch Hương của hắn đã chết một cách nhục nhã oan khuất nhất, trước bị giết chết còn bị làm nhục! Thủ đoạn này có lẽ chỉ có Hàn thái hậu kia mới làm được. Dòng máu kĩ nữ ti tiện mới có thể nghĩ ra phương thức nhơ bẩn như vậy để hành hạ người khác, dòng máu Hàn gia bất nhân thâm hiểm mới có thể xuống tay làm những việc tán tận lương tâm. Chả trách sao ả có thể ngồi yên trên ngôi cao mà khiến người khác dè chừng... ... ... - Bệ hạ, trời đã tối, liệu có nên dừng lại? - Một thuộc hạ khác của hắn phi ngựa lên trên thỉnh ý. - Không cần, đi hết đêm nay là có thể lập tức trở về kinh thành! - Hắn lạnh lùng phân phó. Đám thuộc hạ cảm thấy có chút bất mãn nhưng không ai dám tỏ thái độ. Hàn Mai cảm thấy hắn đã sốt sắng đến bất chấp tất cả, thật nực cười. Bị trói nằm ngang trên ngựa, nàng thư giãn đầu óc một lát, không muốn bận tâm đến bất cứ chuyện gì nữa. Nàng đã quay lại với vòng xoáy số phận của mình, nàng đã càng thêm cách xa Lam Mặc. Đây có lẽ là nhân quả mà y nói? Y đã nói nếu phải trả giá, y sẽ chịu cho nàng một nửa phần tội... giờ y không còn ở đây, dĩ nhiên nàng phải gánh chịu tất cả. Y giống như một vị thần tiên hộ mệnh đã rời nàng đi... "Lam Mặc, đây có thể là đêm cuối ta được hít thở, nếu ngươi còn sống, có thể là đêm cuối sống dưới cùng một bầu trời. Nếu ngươi đã chết, đây là đêm cuối cùng chúng ta âm dương ly biệt..." Tâm tư của nàng đối với y chưa bao giờ có cơ hội chuyển hóa thành thứ tình cảm nam nữ trọn vẹn. Lam Mặc tiêu diêu phi thường, một thân đạo y màu thiên thanh không hề lấm bụi trần... Chỉ có nàng sinh ra trong thù hằn và khổ đau, đến cuối cùng cũng chết trong vòng xoáy oán hận. Giữa nàng và y trước sau vẫn là một ranh giới, giống như một con sông không thể vượt qua. ... ... Trải qua một đêm sương gió, Hàn Mai cảm thấy không khí xung quanh có nét quen thuộc, giống như đã về đến vùng kinh đô. Thời tiết khô và lạnh hơn miền nam khiến cho hai má của nàng thấy hơi rát. ... ... Dương Tử Luân không vội hồi cung, hắn muốn đem người đàn bà này đến mộ phần Bạch Hương. Bạch Hương chính là người con gái hắn yêu khắc cốt ghi tâm, yêu ngay từ lần đầu nhìn thấy... chính vì vậy khi lên ngôi, hắn không tiếc xây cho nàng một lăng mộ nằm dưới chân một quả núi ở ngoại ô kinh thành, nơi có phong cảnh tươi mát quang đãng. Hắn cũng muốn sau khi mình chết đi, thể xác cũng được an táng cùng nơi đó, huyệt mộ dành cho mình cũng đã được hắn thiết kế sẵn. ... ... Hàn Mai không nhìn thấy gì nhưng đôi tai vẫn tập trung chú ý, trực giác cũng đồng thời hoạt động. Nàng cảm thấy có điều kì lạ so với suy tưởng của mình, nàng không nghe thấy những tiếng ồn ào của dân chúng trên những con đường lớn nối nhau dẫn đến cổng hoàng cung, không cảm thấy không khí náo nhiệt của kinh thành. Lẽ nào chưa vào đến thành sao? ... ... Ngựa vẫn tiếp tục phi nhanh nhằm hướng vùng núi Vân Sơn ngoại ô kinh thành, mỗi lúc đến gần nơi an nghỉ của Bạch Hương, lòng hắn lại càng xao xuyến đau nhức . Hắn muốn nhanh chóng kết thúc cảm giác bất lực thống khổ này, hắn phải báo thù để linh hồn nàng cùng cõi lòng hắn được thanh thản. Hàn Mai thả lỏng tâm trạng, hắn muốn kết liễu nàng ở nơi nào cũng được, rốt cuộc thì nàng còn may mắn hơn những người Hàn gia khác vì còn sống thêm được một thời gian... Chính trị vốn là một cuộc chơi ác nghiệt, kẻ thua phải trả giá bằng sinh mạng của cả gia tộc, ván cờ này nàng và Hàn tộc đã thua... ... ... Vừa bước vào vùng núi Vân Sơn, Tử Luân đã vội hãm ngựa, trợn mắt chứng kiến. Quang cảnh dường như không giống bình thường, nơi này như vừa xảy ra sạt lở, động đất, nứt gãy... Phóng tầm mắt xa có thể thấy những cánh rừng tan tác, đất đá ngổn ngang từng tảng lớn. Đường mòn đi về phía lăng mộ đã bị chắn. Chết tiệt, chuyện gì đã xảy ra vậy? - Mau gọi người dân cư ngụ xung quanh đến đây! - Hắn rống giận sai bảo thuộc hạ. Mãi một lúc sau thuộc hạ của hắn mới lôi về được một người đàn ông trung tuổi ăn mặc nhếch nhác rách rưới, mình mầy vẫn còn xây xát như trải qua kiếp nạn, gương mặt lem nhem, tóc bết dính cùng với nước mắt. - Bẩm bệ hạ, người tiều phu này nói rằng mấy ngày trước cả vùng này xảy ra địa chấn liên miên, núi lở đất long, dân làng xung quanh đây nhiều người gặp nạn... Trong mắt Dương Tử Luân phẫn nộ bùng phát. Xảy ra chuyện này, làm thế nào mà hắn không nhận được tin cấp báo từ kinh thành? Chết tiệt, đường vào lăng mộ đã bị chắn, còn không biết lăng mộ của Bạch Hương có bị đá vùi hay không? Ông trời hẳn là muốn trêu tức hắn! Hắn không cam tâm! Trong mắt hắn lửa giận biến hóa thành những tia máu đỏ, bàn tay hắn siết chặt dây cương, một mực nhìn về phía khu lăng mộ. - Thái thú địa phương cùng với triều đình đã giải quyết chuyện này ra sao? - Bẩm bệ hạ, người dân kia nói tạm chưa thể khắc phục hết hậu quả, rất nhiều nạn dân tử vong cùng với nhiều người bị thương, mất nơi cư trú... Còn đang bố trí nơi ở tạm thời cho họ! Dương Tử Luân nghe xong rời bỏ yên ngựa, dùng khinh công phi thân bay về phía trước. Đám thuộc hạ ai nấy lo lắng vì nghe đồn vùng này địa chất vẫn chưa ổn định, vẫn có thể xảy ra sạt lở động đất. Hắn đứng trên một mỏm đá, đưa tầm mắt về phía lăng mộ. Chỉ thấy đất đá ngổn ngang, chân núi nơi hắn đặt di thể Bạch Hương cũng chịu sạt lở, những cánh rừng xanh xung quanh đã tan nát, gốc cây lớn trơ rễ. Bạch Hương! Hắn sẽ không để nàng bị vùi lấp nơi đó, dù phải xới tung đất đá nơi này, hắn cũng sẽ mang nàng lên. Hắn đang hi vọng rằng quan tài đúc bằng thạch đá cứng kiên cố sẽ không dễ dàng bị vỡ nát, huyệt mộ nàng dù sao cũng được thiết kế đặc biệt phòng ngừa một phần nguy cơ sập hầm ... Xương cốt nàng chí ít cũng phải được nguyên vẹn. Nhưng để thu dọn tất cả đất đá, mở đường xuống huyệt mộ, có huy động mấy ngàn nhân công cũng không tốn ít thời gian. Chết tiệt, ông trời một lần nữa không đứng về phía hắn. Chẳng nhẽ ông trời đứng về phía người đàn bà Hàn tộc kia? Muốn để ả sống? Không đời nào, quyết tâm của hắn sẽ không hề thay đổi, ả có tạm sống được vài ngày thì nhất định cũng không thể sống yên! Oán hận càng dâng trào cùng với nỗi lòng không cam tâm, hắn như một con chim ưng bị thương, thân hình lao về phía đoàn người, trong chớp mắt phi thân ngồi lên con ngựa mà Hàn Mai đang bị trói nằm trên, đoạt lấy dây cương, chỉ một tiếng hô bèn phi ngựa đi nước đại. Hàn Mai tinh thần chấn động, giật mình một cái lớn. Ngay sau đó chỉ nghe thấy gió vù vù bên tai. Ai vừa nhảy lên ngựa? Luân đế? Có chuyện gì xảy ra mà hắn đột nhiên gấp gáp như vậy? Nàng vừa mới nghe thấy người ta bàn chuyện động đất sạt lở? Nàng không có cơ hội suy nghĩ quá nhiều, ngựa phóng quá nhanh, bản thân nàng lại như một cuộn hàng hóa nằm ngang lắc lư, đầu dốc xuống đất hít phải bụi đường, vừa chóng mắt vừa khó thở. ... ... Bóng người ngựa thần tốc phi về phía cổng lớn hoàng cung, chỉ khi hắn hô một câu độc đoán " Mở cửa", nàng mới nghe thấy tiếng cánh cổng sắt nặng nhọc mở ra... Lúc đó nàng đã biết một lần nữa nàng trở lại chốn này. Cánh cổng hoàng cung ấy cũng chính là một ranh giới. Bảy năm trước nàng đường hoàng nhập cung, xiêm y diễm lệ, ngồi trên kiệu tám người khiêng. Bảy năm sau nàng là một tội đồ chờ xét xử... Bảy năm trước khi vào hoàng cung, thiếu nữ ấy muốn khép chặt trái tim mình... Bảy năm sau nàng mang theo tất cả những điều tươi đẹp ngắn ngủi, nuối tiếc lưu giữ trong trái tim...