Tây Định Vương chưa kịp khoác giáp phục đã nghe tin dữ từ Mi Châu truyền về, liền vội vã một đường đến chính doanh. Hùng hùng hổ hổ xông vào: - Ngũ Hoàng đệ! Đệ dám làm ra chuyện này? Hoàn Nhan Viên Hạo đang bày binh bố trận trên sa bàn, thấy vẻ mặt thập phần nặng nề kia thì không mặn không nhạt trả lời: - Hoàng huynh tìm đệ là muốn nói về chuyện gì? Tây Định Vương ánh mắt mười phần lo lắng, phất tay để toàn bộ vệ binh lui xuống: - Đệ cho thuộc hạ giết Đại Hoàng tử? Hoàn Nhan Viên Hạo không ngước mắt, môi mỏng nhếch lên: - Hắn đã chết? Tây Định Vương siết bàn tay lại, mặt có chút đỏ: - Dù gì Đại Hoàng tử cũng là Nguyên soái, đệ giết hắn có khác gì cổ vũ tinh thần Mạt Quốc? Bỏ lớn lấy nhỏ? Ban đầu, Hoàn Nhan Viên Hạo không có ý để Đại Hoàng tử chết, hắn ta không có đầu óc, tính cách tham lam ngu dốt, chỉ cần chặt bỏ một chân thì không bao giờ xoay người được nữa. Đại Hoàng tử trọng thương, cũng không tranh công đầu trong trận Mạt Quốc này được. Có điều nay người cũng đã chết, coi như do số mạng hắn ta không tốt. Hoàn Nhan Viên Hạo đặt nốt lá cờ đỏ cuối cùng xuống sa bàn, mày kiếm như mực cau một đường dài: - Không có hắn, chúng ta mới thắng được Mạt Quốc! - Đệ điên rồi! Phụ hoàng đưa hắn đến sa trường chính là muốn hắn lập công giảm tội, nay hắn mất mạng trên đất phong của đệ, làm sao phụ hoàng có thể không truy cứu? Hoàn Nhan Viên Hạo khinh bỉ nụ cười: - Huynh đang lo sợ? Huynh còn quá ngây thơ, nếu phụ hoàng thật sự muốn Đại Hoàng tử lập công, làm sao chỉ có thể để hắn tự tập hợp một vạn tàn binh của Dịch tội thần kia? Đây chính là muốn hắn chết! Chết một cách danh chính ngôn thuận! Tây Định Vương hơi sững người, ngồi xuống ghế, ánh mắt ngập tràn mâu thuẫn: - Tại sao chứ? Hoàn Nhan Viên Hạo tiến lại gần hắn, vạt kim giáp loang loáng dương quan, từng chữ một nhả ra: - Bởi vì Đại Hoàng tử chết, thì Thịnh Vương mới có thể yên ổn lên ngôi! Năm xưa Hiền Hiếu Thánh Đức Hoàng hậu Vương thị qua đời, Vĩnh Nguyên Đế đã có lời hứa để Đại Hoàng tử trở thành trữ quân kế vị. Nay Đại Hoàng tử phạm tội, họ Vương bị lộ rõ ý đồ tiếm quyền. Một khi làm đến Thái tử thì một chân đã đặt lên ngôi báu, há gì phải tham nhũng mà chịu phạt, Đại Hoàng tử có kết cục này là vì nghe theo ngoại thích, kết bè kéo đảng, tạo cả tài lực lẫn quyền lực cho họ Vương. Người ta nói Đế Vương không có tình phụ tử, Vĩnh Nguyên Đế nào dễ dàng để một đứa con bất tài làm sụp đổ cơ nghiệp trăm năm Đại Quốc. Thiên hạ này của họ Hoàn Nhan chứ không phải họ Vương. Tây Định Vương trầm mặc: - Phụ hoàng không để tâm đến tính mạng chúng ta? Hoàn Nhan Viên Hạo hừ nhẹ: - Nếu thành Đa Mân này cũng mất, chúng ta chính là tướng lĩnh bại trận. Khi đó Thịnh Vương sẽ cùng vài mươi vạn binh đánh đuổi Mạt Quốc! Phụ hoàng không muốn chúng ta chết, chỉ là không muốn chúng ta chiếm được tiên cơ! Tây Định Vương thừ người không nói gì, đột ngột Hoàn Nhan Viên Hạo rút trường kiếm đặt lên cổ hắn: - Người của bản Vương còn chưa báo tin về, huynh đã biết Đại Hoàng tử mát mạng. Nói! Có phải huynh cho người theo dõi bản Vương? Tây Định Vương hơi hoảng hốt nhưng nhanh chóng trấn tĩnh, gật đầu: - Huynh vốn theo dõi Đại Hoàng tử vì nghi ngờ hắn có âm mưu chiếm công, chỉ là không ngờ lại... Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn sâu vào mắt nam tử đối diện, rất lâu, môi khẽ nhếch lên nụ cười kiêu bạc: - Ta tin huynh! Trước hết, đừng vội báo cho phụ hoàng! Trường kiếm trên cổ Tây Định Vương thả lỏng dần rồi rời đi. Lúc này, bên ngoài một binh sĩ tiến vào: - Phó soái, Tướng quân, địch đang dàn trận trước sông Mân Hà, chuẩn bị tấn công chúng ta! Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn Tây Định Vương, đôi mắt ngập tràn khó hiểu. Cả hai vội vã lên thành. Thần Đô. Thành Vương phủ. Hiên Liên Tử Tâm lặng người trong viện, nàng chằm chằm nhìn đơn thuốc trên tay, đây là thuốc trục thai, mà cái thai cần loại bỏ không ai khác ngoài Phùng Gia Hảo. Hiên Liên Tử Tâm từ khi sinh ra đến hiện tại chưa từng làm một chuyện xấu, bây giờ Hiên Hậu lại ép nàng đi giết một đứa trẻ chưa thành hình, thật có chút sợ hãi. Hiên Liên Tử Tâm nhớ lại buổi chiều hôm trước trong cung, tỉ tỉ nàng đã một mực khẳng định Phùng Gia Hảo sẽ đem cái thai này chiếm lấy quyền hành của nàng. Không những đẩy nàng tới chỗ chết mà còn tìm cách vu oan giá họa cho nàng mà khiến Hiên gia thân bại danh liệt. Hiên Liên Tử Tâm càng nghe càng hợp lý, liền đem mấy đơn thuốc này về, nhưng hiện tại lại không dám ra tay. Thiếp thân nô tì nàng ta đi vào, dâng lên một bát cháo tổ yến, Hiên Liên Tử Tâm lấy gói thuốc bột ra, nhưng chần chừ không quyết. - Ngươi nghĩ bản phi có nên làm theo lời tỉ tỉ? Nha hoàn bên cạnh nàng nhìn xung quanh một vòng mới lên tiếng: - Hoàng hậu nương nương chủ vị hậu cung, chắc chắn sẽ tính toán không sai lầm. Cầm Tử cô cô bị mất tích không lý do, chúng ta nào có thể dám khẳng định là không liên quan đến Phùng Trắc phi? Hiên Liên Tử Tâm thừ người, Cầm Tử quản chuyện thay cả quản gia Vương phủ, nay đột ngột không có tung tích, mà Phùng Gia Hảo bụng ngày càng lớn. Hiên Liên Tử Tâm hối hận: - Bản phi thật không nên đưa nàng ta vào cung gặp Quý phi nương nương! Nha hoàn lại an ủi: - Vương phi không đi, thì Phùng Trắc phi sẽ cũng tự mình đệ bài tử! Hiên Liên Tử Tâm mím môi trút hết gói thuốc bột vào chén tổ yến, nha hoàn bên cạnh vội vã khuấy đều. - Vương phi sáng suốt! Hiên Liên Tử Tâm đứng dậy, đi đi lại lại: - Quý phi biết được ta làm ra chuyện này, sợ đến cái Vương phi này ta cũng không giữ nổi! Nha hoàn kia sợ nàng đổi ý, tiếp tục khuyên nhủ: - Quý phi cũng chỉ là quý phi, chính cung vẫn là Hoàng hậu nương nương, là tỉ tỉ ruột thịt của người, người sợ cái gì chứ? Hiên Liên Tử Tâm hít một hơi sâu, quyết tâm hạ lệnh: - Đem đến viện Phùng Trắc phi, nói là bản phi thưởng cho tiểu thiếu gia trong bụng! Phùng Gia Hảo xoa xoa phần bụng mới chỉ hơi nhô lên, nàng ta đang nghén, nôn ọe không ngừng. Nhưng vừa thấy bóng nha hoàn của Thành Vương phi liền thay đổi biểu tình, tô lại son ra vẻ rất thoải mái. Nha hoàn kia một mạch tiến vào: - Nô tì là Hàng Tô, hầu hạ bên cạnh Vương phi. Hôm nay nhà bếp đặc biệt làm cháo tổ yến vô cùng ngon miệng. Vương phi liền ban thưởng đến mỗi viện một phần! Phùng Gia Hảo cười cười nhìn Hạnh Lộ, nhận lấy bát cháo. Hàng ngày không lui tới đột ngột thân thiết chính là có mưu đồ. Phùng Gia Hảo dò hỏi: - Thường ngày Vương phi thanh đạm, nào thích ăn tổ yến? Hàng Tô không do dự, tự nhiên đáp: - Mấy hôm nay Vương phi đắng miệng, ăn gì cũng không vào, mới phân phó nhà bếp chuẩn bị một chút đồ bổ! Phùng Gia Hảo hơi nhếch môi, khiêu khích: - Vương phi đã mời đại phu chưa, biết đâu là có hài tử, ta khi vừa hoài thai cũng chán ăn chán uống! Hàng Tô tuy tức giận, nhưng không dám có biểu hiện gì, Phùng Gia Hảo nhấc bát tổ yến lên, ngửi qua một hơi, đột ngột gằn giọng: - Giữ Hàng Tô lại! Trong viện nha đầu bà tử liền cắp chặt Hàng Tô, nàng ta đến vùng vẫy cũng không thể. Phùng Gia Hảo bóp miệng Hàng Tô, trút hết bát tổ yến xuống, mắt ánh lên: - Ngươi nghĩ ta ngu ngốc lắm sao? Ban gì uống đó? Hàng Tô sặc sụa cháo, mắt trợn ngược lên, một lúc sau nàng ta nằm vật ra sàn, môi cùng móng tay đều tím thẫm, sùi bọt mép mà chết. Phùng Gia Hảo nghiến răng, lạnh lùng: - Hiên thị ỷ mình có một cái Hoàng hậu chống lưng liền không coi ta ra gì! Để ta xem thử vì đứa nhỏ này, ta liền có bao phân lượng trong lòng Tuyên Quý phi! Hiên Liên Tử Tâm nhấp nhổm trên ghế, nhìn Phùng Gia Hảo ngoài sân yểu điệu đi vào, theo sau là một đoàn nha hoàn hạ nhân. Phùng Gia Hảo một cái hành lễ cũng không có, vừa tiến vào đã ngồi xuống, lại khóc lóc ra vẻ đã chịu rất nhiều ủy khuất: - Hàng Tô đem tổ yến đến viện muội, nói là Vương phi ban, muội dạo này nghén ngẩm, nhìn đồ ăn liền muốn nôn, nghĩ tình ả là thiếp thân tì nữ cạnh Vương phi, mới thưởng lại bát tổ yến ấy, ai ngờ Hàng Tô ăn xong bỗng nhiên lăn đùng ra chết! Hiên Liên Tử Tâm sắc mặt trắng như tờ giấy, môi mím lại, tay run rẩy nhìn mấy bà tử theo sau Phùng Gia Hảo ném xác Hàng Tô xuống trước sảnh. Hiên Liên Tử Tâm bật dậy, lắp bắp: - Không thể! Phùng Gia Hảo mắt híp lại, nhìn điệu bộ Hiên Liên Tử Tâm cũng liền đoán ra được chín phần câu chuyện. Phùng Gia Hảo giả như sợ hãi: - Vương phi, Vương phi không sao chứ! Hiên Liên Tử Tâm nghe đầu choáng váng, hồi lâu mới nhàn nhạt: - Muội phải chịu kinh sợ rồi, muội nghỉ ngơi đi, bản phi có việc phải làm! Phùng Gia Hảo nửa miệng cười quay về viện. Hiên Liên Tử Tâm vội vàng thay y phục, phân phó người dưới: - Vào cung, nhanh lên! Khôn Ninh cung. - Sao? Thất bại? Hiên Hậu nhìn muội muội mình trì độn ngồi một góc, chán nản không nói nên lời, liền trách cứ: - Muội sao có thể để một nô tì đi làm việc này? Đúng ra phải đích thân ép Phùng Gia Hảo uống! Giờ thì hay rồi, ả ta chắc chắn đã có đề phòng! Hiên Liên Tử Tâm rất lâu sau mới mở miệng: - Nương nương lừa muội, rõ ràng đó là độc chết người, không phải thuốc trục thai! Hiên Hậu không trả lời được. Đây là ý của Thịnh Vương, Phùng Gia Hảo có chết, Phùng gia mới không còn ủng hộ Thành Vương nữa. Hiên Hậu nói tránh đi: - Diệt cỏ phải diệt tận gốc, bản cung làm vậy là muốn tốt cho muội! Hiên Liên Tử Tâm không cãi lời, nét mặt có chút giận dỗi. Hiên Hậu suy nghĩ một hồi, lại tính toán: - Nếu lần này không được, bản cung liền để Lộ Hải đến giúp muội! Hiên Liên Tử Tâm kinh ngạc: - Lộ Hải là hồi môn nha hoàn của tỉ, trong cung hung hiểm, không thể thiếu người bên cạnh! Hiên Hậu cười cười: - Bản cung đã là Hoàng hậu, không dễ bị đánh đổ như vậy, cho dù bản cung chưa có hài tử thân sinh, thì cũng có tám vị Hoàng tử gọi là mẫu hậu! Huống hồ còn có Lộ Hà cùng Lộc Tụ Tổng quản bên cạnh, muội đừng lo lắng! Hiên Liên Tử Tâm tuy không muốn tiếp tục kế hoạch hạ sát Phùng Gia Hảo, nhưng cũng không nỡ khiến tỉ tỉ thất vọng, đành nhận người rồi quay về.