Thành Đa Mân. Hoàn Nhan Viên Hạo đi mất một tháng không ngừng nghỉ, liền đến được biên quan, vốn là hành quân thần tốc không kể ngày đêm tốc độ, nhưng Đại Hoàng tử vừa ra khỏi thiên lao, lại chưa từng chịu qua cực khổ, không thể cưỡi ngựa liên tục, đành phải ngồi xe, tiến độ cũng vì thế chậm đi rất nhiều. Lúc này ở biên quan trời đã mưa hơn hai mươi hôm, cũng chỉ mới tạnh vài ngày. Tây Định Vương lùi quân cách cửa khẩu Đa Ban đến gần một ngàn dặm, đóng lại Đa Mân, xung quanh Đa Ban bốn thành đều đã bị chiếm. Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn Tây Định Vương sạm đen đi vì nắng gió, áo giáp cũng xây xát vết máu, đủ hiểu chiến trận khốc liệt đến nhường nào. Hoàn Nhan Viên Hạo trao dây cương cho vệ binh: - Tứ Hoàng huynh, là đệ đến trễ! Phụ hoàng trong kinh đột ngột bị ốm, không thể xử lý kịp thời triều chính! Tây Định Vương nửa miệng cười: - Phụ hoàng cũng có thể ốm ư? Đúng là chuyện lạ! Hoàn Nhan Viên Hạo phất tay, Tây Định Vương không thích Vĩnh Nguyên Đế chẳng phải chuyện gì hiếm lạ nên không cần bận tâm. Đi vào lều trại, Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn sa bàn bày ở giữa, nơi có cờ đổ chính là thành đã mất, nơi cờ đen là Mạt Quốc, cờ đỏ là Đại Quốc. Hoàn Nhan Viên Hạo cau mày suy tính tương quan lực lượng: - Mạt Quốc lần này thực sự điều động đến năm vạn kỵ binh? Tây Định Vương gật đầu, chán nản: - Năm vạn kỵ binh cùng chủ soái chính là Lịnh Hồ Vương gian xảo thiện chiến! Đừng nói lấy lại năm thành, sợ rằng không thể giữ nổi phía tây Nam Châu này! Hoàn Nhan Viên Hạo tâm trạng càng tệ hại, Đại Hoàng tử thân là chủ soái, vừa đến được doanh trại đã lấy lý do đường xa mệt mỏi mà đi nghỉ, còn không quên gọi cả binh kỹ mua vui. Hiện tại kỵ binh chỉ hơn một vạn, thêm quân đội có sẵn của Tây Định Vương coi như vừa chạm hai vạn, không thể so sánh với năm vạn kỵ binh tinh anh từ Mạt Quốc! Ở biên quan, kỵ binh vốn được ưu tiên, thường xuyên tỏ thái độ hống hách không hợp tác, không coi ai ra gì, đối với bá tánh lại càng ngạo mạn cướp giật đồ đạc. Đại Hoàng tử sợ mất lòng kỵ binh, nên không dám trách cứ, tiếng xấu của quân triều đình thêm tồi tệ. Quân đội chỉnh đốn xong, ngày đêm đều ra sức luyện tập. Mỗi tuần được nghỉ ngày cuối cùng. Hôm đó, Hoàn Nhan Viên Hạo đi khảo sát dân tình, liền thấy nhóm kỵ binh bốn năm tên đánh đập một người bán vải. Triệu Tử Đoạn nắm tay thành quyền: - Điện hạ, thật quá đáng! Hoàn Nhan Viên Hạo hừ lạnh, lên tiếng: - Dừng tay lại! Nhìn hoàng kim giáp sáng chói trên thân người trước mặt, một tên đeo băng đỏ thêu chữ "lãnh binh" vội vàng ra hiệu đám còn lại, xun xoe chạy đến: - Ra mắt Phiêu Kỵ Đại Tướng quân! Hoàn Nhan Viên Hạo không một nụ cười, hạ lệnh: - Bức hiếp dân lành, giải về, mỗi tên phạt ba mươi gậy, sau đó giam lại! Vốn đây không phải đại sự, nhưng đến tối, Đại Hoàng tử lại đích thân gặp mặt Hoàn Nhan Viên Hạo. - Ngũ Hoàng đệ! Có phải đệ nghĩ mình là Phiêu Kỵ Tướng quân liền muốn làm gì thì làm? Hoàn Nhan Viên Hạo hơi cau mày: - Ý huynh là gì? - Đám người Hứa Vọng rất có uy danh trong kỵ binh, lại vô cùng thiện chiến nếu đệ phạt họ, không phải khiến kỵ binh tức giận? Hoàn Nhan Viên Hạo nhàn nhạt: - Kỷ luật là sức mạnh của binh sĩ, nếu dung túng cho hành vi cướp bóc làm càn, thì quân đội triều đình cùng ngoại xâm Mạt Quốc có khác gì nhau? Đại Hoàng tử chỉ tay: - Ta là chủ soái hay là đệ? Hoàn Nhan Viên Hạo biết người này không nói lý lẽ, chán ghét: - Là huynh! Đại Hoàng tử đập bàn: - Vậy được, ta ra lệnh đệ thả đám người Hứa Vọng ra, nâng cao sĩ khí kỵ binh! Hoàn Nhan Viên Hạo chỉ đành có thể thất vọng nhìn Đại Hoàng tử ngu dốt thể hiện. Thành Đa Mân dễ thủ khó công, liên tiếp mười ngày sau, Mạt Quốc đều không đánh vào được. Có điều, lương thực trong thành đã cạn dần. Tây Định Vương bắt đầu lo lắng: - Lịnh Hồ cướp được năm thành, đều đang mùa thu hoạch, khẳng định binh lương nửa năm hắn không thành vấn đề. Trong khi Đa Mân địa thế tuy trước mặt có sông, địch khó công, phía sau là núi, không dễ đánh úp, nhưng vì vậy không có đồng ruộng, không có vùng trồng trọt, chúng ta hai vạn binh, duy trì sợ rằng không quá được một tháng nữa! Hoàn Nhan Viên Hạo xoa xoa mi tâm, nhìn Đại Hoàng tử: - Nguyên soái có chủ ý gì không? Đại Hoàng tử hơi lúng túng gương mặt, hồi lâu mới nảy ra ý tưởng: - Chúng ta chỉ cần lùi quân về thành nào có nhiều lương thực là được rồi! Tây Định Vương một cước giáng xuống ghế, ai nấy xung quanh đều giật nảy người: - Hồ đồ, huynh đang muốn biếu không Đa Mân cho địch hay sao? Đại Hoàng tử làu bàu: - Không được thì không được, cũng chỉ là ý kiến, sao đệ gay gắt vậy? Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn ra sân rộng, nghĩ rất lung, cuối cùng thở dài: - Xem ra chỉ còn có cách nhờ Mi Châu chi viện! Tây Định Vương âm trầm nét mặt, Mi Châu là đất phong Thành Vương, Mi Châu chi viện, chính là để người của Thành Vương đến, nhưng tạm thời không có kế sách gì, đành miễn cưỡng gật đầu. Kinh thành. Hoàng cung đại nội. Càn Thanh cung. Hiên Hậu mài mực bên cạnh Vĩnh Nguyên Đế, tấu chương trên bàn xếp thành từng chồng cao như núi. Vĩnh Nguyên Đế lắc lắc vai cổ đau nhức, bực dọc mà nói: - Duyệt gấp, duyệt gấp, duyệt gấp! Bọn họ không thể đợi một chút sao? Cách đây hai ngày vừa mới dâng lên, bây giờ liền trách cứ Trẫm không hồi đáp? Hiên Hậu nhận tách trà từ tay cung nữ, tươi cười: - Hoàng thượng, họ hối thúc cũng vì lo cho bá tánh con dân, người nên vui vì có những minh quan như vậy! Vĩnh Nguyên Đế hớp một ngụm trà dễ chịu, tâm trạng cũng dịu đi không ít: - Hậu nói phải! Quang Từ công công lấm lét đi vào, dâng lên sổ con màu đỏ, nhìn qua cũng biết đến từ biên ải. Vĩnh Nguyên Đế giở đọc, nét mặt càng u tối: - Ba trận không bại, giữ được Đa Mân, nói thì hay nhưng chính là ba trận không thắng được, năm thành bị cướp còn chưa lấy về! Hiên Hậu nghe loáng thoáng, cố gắng ghi nhớ lại, vừa rời cung liền viết thư tay gửi đến Thịnh Vương. Cùng lúc này, một cung nữ tiến vào, thì thầm: - Nương nương, lão gia bên ngoài vừa cho người báo tin, Thành Vương đã mượn lương từ Mi Châu rồi ạ! Hiên Hậu siết chặt khăn tay, ý cười trên mặt hiện lên rõ ràng, liền nhanh chóng viết thêm mấy chữ vào lá thư: - Mau, đưa cái này bí mật giao cho Thịnh Vương phủ! Thời cơ đến rồi! Thành Vương phủ. Thành Vương đi được đã hơn hai tháng, Phùng Gia Hảo hôm nay đột ngột liền nôn ọe, Hạnh Lộ đem chậu sứ tới, thấy chủ nhân chỉ nôn khan, không rõ bị gì. - Trắc phi, có phải do dưa chuột muối không vừa miệng? Phùng Gia Hảo vuốt ngực, lại lắc đầu, nàng ta đi đi lại lại, làn môi khô khốc: - Không thể! Không thể! Bí mật mời đại phu đến đây! Hạnh Lộ ngạc nhiên: - Trắc phi, trong phủ không phải có Thái y sao? Phùng Gia Hảo ném tách trà trên tay mạnh bạo, va chạm khiến trán Hạnh Lộ bị rạch một đường đầm đìa máu, lại còn hung ác đá nàng ta thêm một cái vào bụng: - Bản phi nói ngươi không nghe? Hạnh Lộ lầm lũi bò ra ngoài, nàng ta lau vết máu trên mặt, đi đến hoa viên thì đụng phải Cầm Tử. Hạnh Lộ bối rối: - Cô cô! Cầm Tử nhìn thương tích trên đầu nàng ta, âm thầm nghi hoặc: - Ngươi đi đâu đó? Hạnh Lộ siết vạt áo: - Nô tì...nô tì...đi mua ít đồ dùng cho Trắc phi! Cầm Tử nhìn theo bóng áo Hạnh Lộ, mắt cau thành một đường dài. Phùng Gia Hảo nhìn đại phu cẩn trọng đặt tay lên khăn lụa: - Đại phu...có phải... Vị đại phu gương mặt tươi cười, bình thường trong một gia tộc quyền quý, các phu nhân có thai luôn luôn vui mừng mà thưởng hồng bao vô cùng dày. Huống hồ đây là Thành Vương phủ, Vương phi không sinh được cả kinh thành đều biết, nay có đứa nhỏ, không chừng đến Hoàng thượng cũng sẽ ban thưởng. Ông hớn hở: - Chúc mừng Trắc phi, người đã hoài thai! Phùng Gia Hảo run run rút tay lại, Hạnh Lộ trắng bệch gương mặt, lắp bắp: - Chủ nhân, giờ phải làm sao... Phùng Gia Hảo giả vờ ôn nhu mỉm cười: - Ban thưởng...đem hồng bao ban thưởng! Tiễn đại phu về! Vị đại phu tuy cảm thấy chút quái lạ nhưng không dám nói gì, nắn nắn bọc vàng rồi lấm lét quay về. Nào ngờ Hạnh Lộ vừa đến hành lang thì bị Cầm Tử chặn lại: - Đứng đó! Trắc phi hoài thai là một tin mừng, sao lại tùy tiện thưởng như thế? Người đâu, đưa đại phu đi, đối xử cho đàng hoàng! Hạnh Lộ lùi lại, nhìn lão đại phu bị hạ nhân đưa đi xa, tâm trạng cực độ hoảng hốt: - Cô cô, sao ngươi biết? Cầm Tử nhếch môi: - Ngươi định để tên đại phu đó ra ngoài đồn đại mất mặt Thành Vương phủ hay sao? Cầm Tử vén váy hầm hầm đến viện Phùng Gia Hảo, Hạnh Lộ rối rít tìm mọi cách ngăn cản nhưng không được. Cầm Tử xông vào giữa khách phòng liền thấy Phùng Gia Hảo đang thong thả uống trà: - Trắc phi! Phùng Gia Hảo gườm gườm mắt: - Ngươi là nô tài, tự ý xông vào nơi chủ tử ở thì đáng tội gì? Cầm Tử cười lạnh: - Trắc phi, ngươi hồng hạnh vượt tường, mang một cái tạp chủng trong người còn ở đây dám nói lý ta? Tạm thời ngươi nên ngoan ngoãn giam lỏng ở đây! Đợi ta vào cung trình Quý phi nương nương xử lý! Phùng Gia Hảo nhếch môi, thản nhiên vô tội: - Hài tử này vốn của chính điện hạ, ngươi lại dám ăn nói hàm hồ? Ta là Trắc phi được đàng hoàng gả vào, lại để một tiện tì như ngươi lên mặt sao? Cầm Tử trừng mắt: - Ta vốn chính là được điện hạ giao cho trọng quyền quản lý hậu viện, đừng nhiều lời. Ngày mai Quý phi ban tội xuống, ngươi sẽ biết! Phùng Gia Hảo ngồi trên ghế, máu nóng dâng lên, lại càng thêm lo sợ bị trị tội, nhìn lọ sứ Thanh Hoa trên kệ cao, lại nhìn Cầm Tử sắp ra đến cửa. Không chậm trễ ôm lấy bình hoa đập mạnh vào đầu Cầm Tử. Hạnh Lộ thấy chủ nhân ngoan độc ra tay, cũng không chần chừ nữa, lấy trâm ngọc đâm vào cổ Cầm Tử nhiều nhát, máu chảy lênh láng ra mặt đất, lại bắn đầy vào y phục cùng mặt mũi hai người. Hồi lâu, Phùng Gia Hảo như sực tỉnh, vội vội vàng vàng: - Nhanh, đem thi thể này cùng y phục chúng ta vứt đi! Phải vứt đi! Hạnh Lộ run run nhìn chủ nhân: - Trắc phi, đem đi đâu bây giờ? Phùng Gia Hảo ngồi bệch tựa cửa, lại cuốn luôn tấm thảm sàn quấn lấy Cầm Tử: - Đem một cái rương rỗng đến, cho thi thể này cùng tất cả mảnh sứ, y phục chúng ta nhét vào. Sau đó... Phùng Gia Hảo nghĩ đến giếng hoang ở vườn rộng đằng sau phủ, thường ngày nơi này vắng vẻ, không có người lui tới, trong lòng thoáng chút yên tâm.