Hàn Lâm Công Tử Thăng Chức Ký
Chương 4 : Đào tẩu
Nếu như thiên lao cũng phân theo đẳng cấp..., gian phòng này nhất định là chuẩn bị dành riêng cho các vị gọi là VIP, không chỉ nằm ở chỗ sâu nhất trong thiên lao, trước sau không có ma nào, ngay cả một cánh cửa sổ cũng không có, phải dựa vào ngọn đèn ngày đêm duy trì chiếu sáng, thỉnh thoảng cũng sẽ có lính canh ngục tới dò xét một phen.
Trên người Hầu gia mang theo gông xiềng, tựa vào tường, dường như đang nhắm mắt dưỡng thần. Từ khi chúng tôi bị bắt vào ngục, đây đã là ngày thứ ba, hắn lại vẫn ít nói như thế.
Hiện tại nhớ lại, chuyện này có rất nhiều điểm khả nghi, tuy nói Kinh Triệu Doãn lục soát tìm được long bào ngọc tỷ trong phủ, mà đám người Hầu gia cũng thực sự có ý đồ mưu phản, nhưng bọn họ thật sự sẽ ngu đến nỗi tàng trữ long bào ngọc tỷ trong phủ sao? Những vật này chế tạo ra đương nhiên đều là nhằm mục đích tiến hành mưu phản, Hầu gia và phu nhân làm sao có thể ngu ngốc đến mức giữ những thứ đó bên mình? Nếu như không phải do bọn họ làm, vậy hiển nhiên là có người hãm hại.
Tôi nghĩ tới đây, lại liếc nhìn Hầu gia.
Người này cũng không phải là Hầu gia thật sự.
Trước khi bị nhốt vào thiên lao, tôi và Tiểu Kiều cũng từng suy đoán thân phận thật của Hầu gia, Tiểu Kiều nói chắc như đinh đóng cột: "Hầu gia nhất định là một "ám vệ"!" (*)
"ám vệ?"
(*) Ám vệ là vệ sĩ trong bóng tối, không lộ mặt.
"Hầu gia tinh thông các kiểu kỹ năng, có lẽ chắc là không có tên thật, chỉ có biệt hiệu kiểu Giáp Ất Bính Đinh, lại biết kỹ năng cao cấp như diễn kịch, không phải ám vệ thì là cái gì?" Nói đến đây vẻ mặt Tiểu Kiều tràn ngập ngưỡng mộ, "Không hổ là Hầu gia, vẻ ngoài đẹp trai như thế, lại cố tỏ vẻ cà lơ phơ phất, bây giờ đã biết hắn không phải Hầu gia, chỉ là diễn kịch, ai cũng phải cảm thấy hắn là con người rắn rỏi giỏi chịu nhục!"
"Hơ..." Tôi không còn gì để nói. Không phải hôm trước hắn vừa mới trắng trợn công kích ngoại hình Hầu gia đẹp như vậy nhất định là loại công tử bột đấy ư, sao hôm nay lời nói lại xoay chuyển nhanh thế... Có điều tôi cũng không nói ra mấy câu này, tránh cho hắn lại thẹn quá hoá giận.
Chúng tôi bị bắt vào thiên lao, hiện tại cơ thể Tiểu Kiều là nữ, đương nhiên không thể giam hắn chung một chỗ với tôi và Hầu gia, khiến cho lúc hắn bị ép buộc lôi đi, còn giả vờ khóc lóc kêu lên: "Công tử cứu em! Hu hu hu ——" sau đó bị một tên lính thô lỗ dùng sức đẩy một phát, Tiểu Kiều lập tức giận dữ, bất chấp cả phong độ, hung hăng cắn một nhát vào tay đối phương, phát cắn khe khẽ này khiến miệng vết thương chảy máu ngay, đối phương đau đến mức mắng trời mắng đất mắng cả tổ tông, tên lính về sau được đổi đến áp giải Tiểu Kiều nhìn thấy tình cảnh như thế, thái độ thế mà khách khí không ít.
... Cũng không biết Tiểu Kiều bây giờ ra sao rồi?
Đêm đó khi người trong Hầu phủ bị giam vào ngục, phu nhân bình tĩnh đứng dậy, sai Bạch Nghê lấy ra một tờ giấy giải trừ quan hệ vợ chồng, thể hiện rằng Hầu gia và phu nhân đã sớm chia tay trong hòa bình. Phu nhân xuất thân hoàng thất, trước khi xuất giá đã có danh phận quận chúa, hôm nay lấy giấy giải trừ ra, Kinh Triệu Doãn cũng không dám làm nàng khó xử, huống hồ mục tiêu của hoàng thượng vốn chỉ có Hầu gia, vậy nên phu nhân đã bình yên vô sự đem theo vài nha hoàn thiếp thân về nhà mẹ đẻ rồi, trong tình huống này, bị giam cùng chỗ với Tiểu Kiều chỉ sợ cũng chỉ có hơn mười phòng thiếp thất của Hầu gia và nha hoàn lớn nhỏ trong phủ.
Vì dựa theo khẩu vị của Hầu gia, nên Hầu phủ tuyển người khá nghiêm khắc, nhóm thiếp thất: đám bọn họ đương nhiên là xinh đẹp, ngay cả nha hoàn cũng xuất chúng hơn bình thường, sắc đẹp khí chất có đủ, kể cả tiểu nha đầu ngũ quan chưa nẩy nở đều vô cùng dễ thương, cùng mấy em xinh đẹp sớm chiều ở chung, nói không chừng hôm nay Tiểu Kiều vui đến quên cả trời đất.
Trong thiên lao không có ánh sáng, ban ngày cũng phải thắp đèn, chỉ có thể dựa theo tần suất lính canh ngục đưa cơm suy ra thời gian, ví dụ như hiện tại, ước chừng gần tới giờ cơm trưa. Lính canh ngục đưa hai chén cháo loãng qua khe hở cọc gỗ, tôi nhận lấy hai chén cháo, ngồi xuống bên cạnh Hầu gia.
Người Hầu gia mang gông xiềng, một tay cũng không nâng nổi, nhưng hắn vẫn không để ý chút nào, thậm chí thoải mái sai tôi đủ các loại việc, kể cả đút cơm cho hắn ăn, hoặc là dìu hắn đứng dậy đến chỗ cái bô đi WC, lúc cầm cái đó dùm hắn... Khụ khụ, chính là cái mà mỗi nam nhân đều có mà Tiểu Kiều không có, sau khi xong việc còn phải buộc đai lưng cho hắn.
Mới đầu tôi cũng muốn phản kháng đấy, Hầu gia lại thản nhiên nói: "Ngươi không muốn cũng được, ta đỡ phải vì một phần niệm tình mà đưa ngươi ra ngoài".
Hiển nhiên, Hầu gia đã sớm có phương pháp đào thoát, chỉ là giờ phút này vẫn còn chờ thời cơ, mấy hôm nay ẩn nhẫn không biểu hiện ra, tuy nhiên tôi không biết hắn làm thế nào mà nội ứng ngoại hợp bày mưu tính kế chuyện này với người bên ngoài được, nhưng để tránh việc thật sự bị bỏ lại trong thiên lao, dù cho vạn phần không muốn, tôi vẫn cứ nên trở thành gã sai vặt tạm thời của Hầu gia đi.
"Hầu gia, ăn cơm đi." Tôi lười biếng nói.
Hầu gia trợn mắt, đưa mắt nhìn tôi, ngoài miệng lại nói: "Làm phiền ngươi rồi."
Mẹ nhà hắn chứ, đây là thái độ làm phiền người khác sao? Rõ ràng là bộ dạng ta là đại gia... Thậm chí hắn chưa từng hạ thấp người xuống để cho công tác đút cơm của tôi được nhẹ nhõm hơn, vẫn cứ tựa vào tường, hơn nữa hắn lại cao hơn tôi, tôi đành nửa quỳ một bên, cầm thìa từng miếng từng miếng mà đút cho hắn. Lại nói tiếp, thức ăn trong ngục cũng thật sự không ra gì, mấy ngày liên tiếp, không phải cháo loãng cũng là bánh bao, tôi ăn đến muốn nôn ra ra rồi.
Hầu gia tư thái văn nhã ăn một miếng cháo, đối mặt với món ăn nhạt toẹt này, lông mày Hầu gia không khỏi hơi nhíu lại, phát hiện cháo không chỉ loãng... mà còn tinh khiết.
Tôi đưa thìa tới, hơi kinh ngạc, trong cháo lộ ra một thứ nhìn như mảnh cánh hoa, là màu hồng phấn, Hầu gia lườm tôi, dứt khoát nuốt luôn cả cháo lẫn cánh hoa.
Thấy tôi cứ nhìn chòng chọc hắn, Hầu gia khá mất kiên nhẫn lẩm bẩm nói: "Là hoa đào."
Hóa ra thời đại này đã có đồ ăn truyền thống điểm hoa rồi hả? Tôi suy nghĩ, lại bỏ đi ý này; cánh hoa trong đồ ăn, chắc chỉ có quan lại quyền quý mới rảnh làm màu, hôm nay Hầu gia đã rơi vào trốn ngục tù, ngay cả sắc mặt lính cai ngục cũng lạnh tanh, còn có ai thèm nịnh nọt hắn.
Tôi vội vàng ăn nốt chén cháo của mình, sau một lúc lâu lính canh ngục mới tới thu chén; Hầu gia nhìn tên lính canh ngục, hiếm khi mới lên tiếng nói: "Bây giờ là canh mấy rồi?"
Lính canh ngục nói: "Hầu gia bị giam giữ ở đây, không biết đến bao giờ, biết giờ nào để làm gì?"
Ánh mắt Hầu gia sáng ngời, trầm giọng nói: "Vì không nhìn thấy mặt trời, nên mới muốn hỏi".
Lính canh ngục không đáp, ngược lại ông nói gà bà nói vịt mà trả lời: "Đang là buổi trưa, cấp trên nói, Hình bộ đại nhân ngày kia sẽ tới thẩm vấn hai vị, cái thiên lao này đã cũ kỹ, lại nhiều bọn chuột nhắt hoành hành,...trước khi đại nhân đến còn phải quét sạch một lần, thật là phiền phức cực kỳ."
Hầu gia không đáp lại.
Lính canh ngục thu chén cháo, hùng hùng hổ hổ đi thẳng. Cho đến khi bên ngoài yên tĩnh trở lại, tôi thở dài một hơi.
"... Hầu gia?" Tôi cẩn thận từng li từng tí mở miệng.
"Câm miệng." Hầu gia không khách khí nói, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn tôi "Đêm nay giờ Tý."
... Hắn nói chính là thời gian vượt ngục?
Tôi nhớ tới cánh hoa đào kia, hóa ra "Đào" nghĩa là "Trốn", ban nãy Hầu gia bí hiểm nói chuyện với lính canh ngục cả buổi, nào là không thấy mặt trời, bọn chuột nhắt hoành hành, hóa ra là ám hiệu; không thấy mặt trời có khả năng là để xác nhận thân phận hai bên, ám chỉ hoàng đế hiện giờ giật địa vị của người ta, mà người bọn hắn ủng hộ mới là hoàng tự chính thống, bọn chuột nhắt hoành hành thì chỉ rõ thời gian đào tẩu là giờ Tý.
Tôi âm thầm suy nghĩ trong đầu một chút, giờ Tý là khoảng nửa đêm, nói cách khác, nửa đêm hôm sẽ tiến hành —— vân...vân, đợi một tý, nguy rồi, tôi quên mất một việc rồi!
"Hầu gia."
"Lại chuyện gì nữa." Hắn không kiên nhẫn nói.
"Cái kia... ý ta là, sự kiện tối nay... Chỉ có hai người chúng ta ra ngoài thôi sao?" Tôi cẩn thận uyển chuyển thăm dò.
Hắn nao nao, dùng ánh mắt kiểu "Không thế thì thế nào" nhìn tôi, trên mặt còn có vẻ mờ mịt không hiểu.
Tôi cắn răng, thấp giọng nói: "Hầu gia, ta muốn cầu xin ngài một chuyện..."
"Chuyện gì?"
"Tiểu Kiều... Không, ý tôi là Thúy Kiều, có thể dẫn hắn cùng đi không?" Không đợi hắn đáp lại, tôi vội vàng nói: "Hắn phục vụ ta nhiều năm, ta không thể bỏ một mình hắn ở đây được, huống hồ Hầu gia lần này bị bắt, có thể nói là một người tạo phản cả tộc bị tru di, đám thiếp thất tỳ nữ bọn họ chỉ sợ sẽ bị giáng chức làm quan nô, Tiểu Kiều... Tuổi hắn còn nhỏ, ta chỉ sợ..."
Hầu gia cắt lời tôi, dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi, "Nếu ta cự tuyệt, ngươi sẽ làm như thế nào? Ngươi suy nghĩ kỹ đi, rồi trả lời ta."
Trong nội tâm của tôi mờ mịt, thật sự không biết nói gì. Nếu có thể sống, thì ai muốn chết chứ? Nhưng Tiểu Kiều —— Tiểu Kiều không giống với bất cứ ai ở thế giới này, hắn là bạn tốt của tôi, là huynh đệ của tôi, là liên hệ duy nhất của tôi với thế giới này, nếu như không có hắn, một mình tôi sống sót còn có ý nghĩa gì.
Vấn đề này thật ra không cần suy nghĩ, bởi vì đáp án từ đầu đến cuối cũng không hề thay đổi.
Gần đến giờ Tý, tôi nói với Hầu gia: "Hầu gia đi một mình đi, ta không đi."
Không biết sao, thoạt nhìn hình như hắn không vui, "Chỉ vì một nha hoàn, mà ngươi muốn vứt bỏ không để ý tới Triệu đại nhân, ở lại đây mặc người ta chém giết?" Hắn nói rồi cười lạnh một tiếng, "Nhìn không ra, ngươi tình nghĩa sâu nặng với tiểu nha đầu kia như thế, ngay cả tính mạng cũng tình nguyện buông."
"Nếu ta theo Hầu gia đi, chẳng lẽ không phải là vứt bỏ không để ý tới Tiểu Kiều?" Tôi cúi đầu, không nhìn hắn, "Ta không làm được, chỉ có thể phụ tâm ý của Hầu gia."
Hầu gia trái lại cười cười, "Ngươi cũng đã biết, Hình bộ ngày mai sẽ thẩm vấn, một mình ngươi ở lại đây, chẳng lẽ không coi các loại thủ đoạn tra tấn của hình bộ ra gì?"
"Hầu gia không cần khuyên nữa, ý ta đã quyết." Tôi quay lưng lại, không tiếp tục nói chuyện với hắn nữa.
Cổ nhân có câu: thân thể là do cha mẹ ban cho, không thể tùy tiện phá hoại, đấy mới là có hiếu. Thái độ này của Hầu gia cũng có thể hiểu được, hắn không hiểu tại sao tôi thà ở lại đây cũng không nghĩ đến Triệu Hàn Lâm, cũng không hiểu Tiểu Kiều có chỗ nào tốt —— đương nhiên hắn không biết, Tiểu Kiều không cần có chỗ nào tốt, tôi đối với hắn cũng không phải tình sâu nghĩa nặng, chỉ có điều, trên thế giới này, Tiểu Kiều là người bạn duy nhất của tôi, không có hắn, tại sao tôi phải tham sống sợ chết làm gì?
Đương nhiên nói như vậy không phải là vì tôi đã yêu Tiểu Kiều, chỉ là tôi không tưởng tượng được cuộc sống mà không có hắn, ở đây khắp nơi đều chứa đựng cạm bẫy, chưa từng nghĩ sẽ sống sót trong cái thế giới xa lạ đầy âm mưu này. Tuy rằng ngày thường chúng tôi luôn cãi nhau, nhưng nói vứt bỏ nhau không quan tâm, chuyện này tôi không làm được, mà hắn cũng thế.
Không biết đã qua bao lâu, mơ mơ màng màng, tôi nghe thấy tiếng gông xiềng được cởi xuống rất nhỏ.
Một tên lính canh ngục lạ lẫm đi vào, giúp Hầu gia thay quần áo lính canh ngục, sau một lúc lâu, Hầu gia bỗng nhiên đi nhanh tới, bắt đầu giật quần áo trên người tôi xuống.
"Hầu gia, ngươi làm cái gì vậy!"
Tôi vừa cố gắng giãy dụa, vừa đem hết tất cả vốn liếng chống cự, nhưng mà quần áo trên người vẫn bị Hầu gia cởi sạch sành sanh, tên này quả nhiên là người luyện võ, khí lực lớn đến đáng sợ, tôi không hề có sức trở tay... Hắn thô lỗ thay tôi mặc quần áo lính canh ngục, tức giận nói: "Đứng lên cho ta, ta sẽ không để ngươi ở lại đây khoanh tay chịu chết."
Tôi cười lạnh một tiếng, " Lời này của Hầu gia tự tin thái quá rồi, mau buông tay, ta không đi. Nếu Hầu gia ép ta phải đi, ta sẽ lớn tiếng kêu to, đến lúc đó mọi người đều biết, Hầu gia có ý định đêm khuya đào tẩu —— "
"Đủ rồi." Hắn rõ ràng gọn ghẽ bẻ gãy lời tôi, "Ngươi đi theo ta trước, ta sẽ sai người đi cứu Thúy Kiều."
Tôi bán tín bán nghi nhìn hắn.
Hình như hắn hơi tức giận, nói: "Nếu ta không cứu nàng ra, thì ta chết không có chỗ chôn. Giờ có thể đi được chưa?"
"Đi, đương nhiên đi." Tình tình hắn thay đổi tùy lúc, tôi cũng không dám tiếp tục vuốt râu hùm.
Hầu gia mang theo tôi, quang minh chính đại đi ra cửa sau, tiếp đến lại vội vàng thay đổi quần áo, ra vẻ là hai nam tử bình dân, trốn trong một gian phòng được chuẩn bị tốt trước đó. Bên ngoài vẫn còn là đêm khuya, đang cấm đi lại ban đêm, yên tĩnh im ắng, trong lòng tôi bất an thấp thỏm không yên, trái lo phải nghĩ, không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cũng có người đến gõ cửa, Hầu gia đứng dậy mở cửa, đến gõ cửa hóa ra là tên lính canh đã từng đến đưa cơm, phía sau có một bóng người gầy nhỏ.
Người nọ nhìn thấy tôi vui đến phát khóc nhào tới, "Công tử —— huhuhu—— "
Không cần nhiều lời, người này đúng là Tiểu Kiều đã mấy ngày không gặp.
Đợi đến bình minh, theo lệnh Hầu gia, Tiểu Kiều cải trang thành gã sai vặt, dẫn chúng tôi đến chuồng ngựa, chỗ đó có buộc hai con ngựa, một con là ngựa thường, con kia cũng là ngựa thường nốt... Có lẽ vì không muốn bị người khác chú ý, mới cố ý chọn lấy hai con ngựa trông rất bình thường.
Hầu gia nhìn về phía hai chúng tôi, bình thản nói: "Lên ngựa đi."
Tôi và Tiểu Kiều nhìn nhau.
"Ta biết cưỡi ngựa." Tiểu Kiều hứng trí bừng bừng nói, "Trước kia đã từng học!"
"Ta không biết cưỡi ngựa..." Tôi uể oải nói.
Hai người bọn họ nghiêm túc nhìn tôi, đều là vẻ mặt kinh ngạc, nửa ngày sau, Tiểu Kiều mới chần chừ mở miệng nói: "Không thì thế này đi, ta và công tử cùng cưỡi một con..."
"Nam nữ thụ thụ bất thân." Hầu gia đã cắt lời hắn, nói thẳng: "Triệu Văn Thanh, ngươi lại đây."
Tôi không phải Triệu Văn Thanh.
Tuy muốn phản bác, nhưng Hầu gia đã tháo dây buộc, dắt hai con ngựa đi ra khỏi chuồng, nhẹ nhàng linh hoạt kéo cả người tôi một phát lên ngựa luôn. Tôi ngồi ở trước hắn, hai người trước ngực sau lưng kề nhau, cảm thấy toàn thân mất tự nhiên; Tiểu Kiều dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn chúng tôi, hình như đang suy nghĩ gì đó, Hầu gia nắm eo tôi, tức giận nói bên tai tôi: "Ban ngày ban mặt, ngươi còn muốn chàng chàng thiếp thiếp với tiểu nha đầu kia?"
Tôi nhất thời không nhịn được, giễu cợt nói: " Lời này Hầu gia nói sai rồi, Tiểu Kiều như là muội muội ruột của ta vậy, từ nay về sau mong Hầu gia thận trọng lời nói."
Nói xong, tôi nhìn Hầu gia, thần sắc của hắn y như tôi dự đoán, hoàn toàn cứng lại.
Trên đường đi, đến tận khi nơm nớp lo sợ ra khỏi cửa thành, Hầu gia vẫn dùng biểu cảm đầy nghi hoặc nhìn tôi; tuy nhiên bởi vì nguyên nhân cùng cưỡi một con ngựa cho nên thân thể không tránh khỏi đụng chạm, nhưng Hầu gia lại bày ra bộ dạng của một kẻ có chứng ảo tưởng người bị hại, hết sức né tránh tôi. Bởi vậy tuy cưỡi cùng một con ngựa, nhưng hai chúng tôi vẫn hơi có chút khoảng cách.
Sau khi ra khỏi thành, bất chấp phải giả vờ giả vịt, để tránh bị truy binh đuổi theo, Hầu gia cuối cùng cũng đẩy nhanh tốc độ, bởi vậy muốn muốn duy trì khoảng cách dường như là điều không thể, mà tôi lại chưa từng cưỡi ngựa, tốc độ này khiến tôi hơi khó thích ứng, trong lòng cũng có chút lo lắng.
Cân nhắc một lát, tôi dứt khoát từ bây giờ dựa ra sau một tí, có thể nói là vô liêm sỉ ngả vào trong ngực Hầu gia.
"Ngươi..." Hầu gia nghiến răng nghiến lợi bên tai tôi.
"Tại hạ không biết cách ngồi trên ngựa, thật ra rất sợ, mong Hầu gia rộng lòng tha thứ." Tôi vừa nói, vừa túm lấy lấy một góc áo của hắn. Tư thế này làm lộ ra vẻ ngây thơ thêm chút xấu hổ, có điều vì tính mạng của bản thân, tôn nghiêm thể diện, tôi cũng có thể hào phóng vứt hết.
Tôi bồi thêm một câu: "Hầu gia nếu không thoải mái, vậy để ta đi với Tiểu Kiều—— "
"Đủ rồi." Hắn lạnh lùng nói "Ngươi cần thì cứ dựa vào, tay không được chạm vào ta."
Ai muốn đụng vào hắn chứ. Thật là không hiểu nổi. Tôi đang định nói, vừa quay đầu lại thì đụng phải thần sắc kỳ quái của Tiểu Kiều, hắn nhìn tôi một cái, lại nhìn Hầu gia một cái, sắc mặt do dự, thừa dịp Hầu gia dừng lại để cho hai con ngựa nghỉ ngơi, tôi hỏi Tiểu Kiều: "Vừa rồi cậu làm sao thế. Tại sao cứ nhìn tôi mãi?"
Tiểu Kiều không đáp, ngược lại vô cùng đau đớn nói: "Đúng là hoạn nạn thấy chân tình. Cậu với Hầu gia mới ở chung vài ngày, đã cấu kết thành như vậy rồi, chuyện này làm sao tôi chịu nổi!"
Rốt cuộc hắn đang nói cái gì vậy?
Tôi không hiểu lắm "Tôi cấu kết với Hầu gia lúc nào hả?"
"Vừa rồi trên ngựa, hai người các cậu ban ngày ban mặt ôm ôm ấp ấp, như thế mà còn không gọi là cấu kết hả? Lại nói, ở đây có hai con ngựa, ba người, tại sao cậu lại cưỡi cùng một con với Hầu gia?" Vẻ mặt Tiểu Kiều trầm trọng, ánh mắt nghi vấn.
"Tại sao... Ờm, bởi vì Hầu gia muốn tôi đi cùng hắn." Tôi mơ màng đáp.
"Quá đáng!" lòng Tiểu Kiều đầy căm phẫn, "Là tôi nói muốn đi cùng cậu trước đấy! Tại sao cậu lại nghe lời hắn!"
"Nhưng tôi không biết cậu muốn đi cùng tôi." Tôi vỗ vỗ vai hắn, giải thích nói: "Cậu xem, bây giờ người cậu thấp hơn tôi một đoạn, nếu cùng cưỡi một con, vì để cậu dễ dàng điều khiển tất nhiên tôi phải ngồi phía sau, nói cách khác, là tôi từ phía sau ôm vòng qua cậu... Cậu xác định thật sự muốn như thế?".
Mặt Tiểu Kiêù đỏ lên, nửa ngày sau mới hậm hực nói: "Không được, bị cậu ôm vào trong ngực cũng khiến người ta khó chịu."
Tôi tốt bụng khuyên hắn, "Cậu xem, cậu cũng không muốn như vậy đúng không? Nhưng Hầu gia bây giờ không giống với lúc trước, dù sao cũng là Hầu gia, giày vò chút không sao, huống hồ tôi cũng không chịu thiệt gì, hắn là thẳng nam, tôi là đồng tính, trường hợp này, người chịu thiệt phải là Hầu gia mới đúng."
Tiểu Kiều hiểu ra, ánh mắt sáng ngời, "Cậu nói đúng, cậu không thiệt thòi, còn chiếm tiện nghi của người ta, vậy thì không sao rồi."
Tuy cảm thấy hắn nói rất hay nhưng hình như có gì đó sai sai, có điều hiện tại không phải lúc tranh luận. Sau khi chúng tôi thống nhất ý kiến, thì Hầu gia ban nãy đi rửa mặt ở dòng suối nhỏ cách đó không xa cũng đã quay lại rồi, hắn nhìn tôi, nhăn mày, vẻ mặt khinh thường, "Triệu Văn Thanh, ngươi ở trong ngục ba ngày, sao còn không mau đi rửa mặt? Chẳng lẽ định tiếp tục giữ bùn đất trên mặt như vậy à?"
Tôi cười gượng một tiếng, "Đi thì đi, đi thì đi." Nói xong, kéo theo Tiểu Kiều cùng tới suối nước bên cạnh.
Bởi vì thời gian gấp rút, cũng không thể xuống sông thuận tiện tắm rửa, chỉ có thể miễn cưỡng rửa sạch tay chân mặt mũi, Tiểu Kiều bên cạnh lười biếng vừa rửa vừa chợt nhớ tới một chuyện, hỏi tôi: "Công tử, chúng ta sẽ đi đâu?"
"Không biết. Hầu gia chưa nói."
Tiểu Kiều suy nghĩ, "Cũng đúng, hiện tại chúng ta đang bị truy nã, tạm thời theo Hầu gia cũng không có gì không tốt. Đợi sau khi an ổn lại tính sau cũng không muộn."
Chúng tôi trở về chỗ buộc ngựa trong rừng cây, Hầu gia nhìn thấy chúng tôi, ném tới một túi giấy, tôi mở ra xem, phát hiện ở bên trong có mấy miếng lương khô.
Giọng Hầu gia buồn bực: "Mau ăn đi, ăn xong còn phải chạy tiếp."
Lương khô chát chát thô cứng, chúng tôi khó khăn ăn vài miếng, miễn cưỡng xem như lấp đầy bụng, ngay vào lúc này, ngoài bìa rừng xa xa truyền đến một loạt âm thanh giống như tiếng vang dày đặc, từ xa đến gần, tích tiểu thành đại, Hầu gia khẽ giật mình, trầm giọng nói: "Là truy binh."
Nói xong, không biết lấy từ đâu ra một con dao găm ném tới, dặn dò nói: "Giấu kỹ dao găm đi, không được mở miệng, để ta nói là được rồi."
Tôi nghe ra, thanh âm kia thật ra là tiếng vó ngựa, trong lòng không khỏi lo lắng. Tiểu Kiều thần sắc trở nên nghiêm trọng, nhận lấy dao găm trong tay tôi nhét vào ngực, giảm thấp âm lượng nói: "Sao lại đuổi tới nhanh như thế..."
"Tôi làm sao biết được..."
Hai chúng tôi dắt ngựa sang bên cạnh, mắt nhìn Hầu gia đi vào trong rừng cây nói chuyện cùng một đội quân lính, Hầu gia thu lại vẻ mặt nặng nề, cười nịnh nọt lại cẩn thận từng li từng tí, dường như một lòng muốn nịnh bợ những người này; hắn vừa hỏi lai lịch những người kia, vừa chỉ đường ra chỗ dòng suối cho bọn hắn, chỉ là không biết tên cầm đầu nói cái gì đó, Hầu gia sững sờ rồi lắc đầu, liên tục khoát tay, biểu tình hoảng hốt.
Một tên lính nhìn Hầu gia, lại nhìn tờ giấy trên tay, đột nhiên duỗi tay sờ lên cổ Hầu gia, lúc đó trong lòng tôi lo lắng đến cực điểm, cho rằng Hầu gia thân là thẳng nam mà ban ngày ban mặt bị người ta phi lễ, tên cầm đầu lại mò tìm được trong quần áo Hầu gia một đầu sợi dây màu đỏ, đầu kia rõ ràng treo một chiếc nhẫn mã não.
... Lúc này dù thế naò cũng không thể lừa được bọn chúng nữa rồi.
Lại nói tiếp, Hầu gia thật sự rất yêu qúy chiếc nhẫn mã não này, lúc không thể đeo đành dùng sợi dây xuyến vào giữ trên người. Tôi thừa dịp một tên lính không phòng bị, vòng ra sau cầm hòn đá nện thẳng vào đầu hắn, thuận tiện cướp đao của hắn.
Không nghĩ tới đao này đúng là đao xịn. Tôi áng chừng sức nặng, nói: "Tiểu Kiều cậu đừng nhúc nhích, đứng yên đó."
Dường như hắn không cam lòng, nhưng cũng biết mình bây giờ không thể giúp được gì, dứt khoát nghe lời tôi.
Trong cái rủi có cái may, đại khái đội quân này đóng quân ở kinh thành nhiều năm, hình như không có kinh nghiệm đối phó với địch, nên qua một lát, hơn phân nửa đều bị Hầu gia đánh ngã, tuy tôi có từng luyện TaeKwonDo, nhưng hoàn toàn không am hiểu cách dùng đao, vì bảo vệ Tiểu Kiều phía sau, cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản kẻ địch.
Hầu gia không quay đầu lại nhưng nghiêm nghị quát: "Triệu Văn Thanh, ngươi lên ngựa trước đi tìm chỗ trốn đi, đừng vướng bận ở chỗ này!"
Tiểu Kiều cởi dây một con ngựa, nhẹ nhàng nhảy lên, lo lắng nói: "Nhanh lên!"
Tôi vội vàng lên ngựa, ngồi sau ôm lấy Tiểu Kiều, Tiểu Kiều thúc vào bụng ngựa, thuần thục điều khiển ngựa chạy trốn, chạy được chốc lát, Tiểu Kiều ngừng lại tại tìm một sơn cốc, nói với tôi: "Không thể chạy xa, bằng không sẽ lạc mất dấu Hầu gia." Hắn hơi dừng lại, kinh ngạc nói: "Trên chân cậu làm sao vậy?"
Tôi cúi đầu nhìn, chẳng biết lúc nào trên bàn chân bị một vết cắt, đang chảy máu; Tiểu Kiều nóng lòng như lửa đốt xé một mảnh áo cầm máu cho tôi, lại nói tiếp, vết thương này cũng không đau, có lẽ là bởi vì trước đó quá khẩn trương, bị thương cũng không có cảm giác. Hiện giờ bình tĩnh lại, miệng vết thương mới thấy đau đớn.
"Không biết bây giờ Hầu gia ra sao rồi..." Tôi thấp giọng nói.
"Đừng lo lắng." Tiểu Kiều an ủi tôi, "Không phải cậu đã nói rồi, Hầu gia là người luyện võ, nhất định là có cách thoát thân mới bảo chúng ta đi trước. Hai người chúng ta cũng không giúp được gì, ở đó chỉ vướng chân thôi..." Hắn nói đến đây, lông mày có hơi nhíu lại.
Hai người chúng tôi trốn kỹ trong bụi cây, buộc ngựa ở cách đó một khoảng, không biết đã qua bao lâu, ánh nắng vẫn còn gay gắt, ngay vào lúc tôi tưởng mình hoa mắt thì từ xa xa có một bóng người tập tễnh đi tới; Tiểu Kiều ngó nghiêng, lập tức đứng dậy, sắc mặt vui mừng nói: "Là Hầu gia!"
Hầu gia đi tới gần chúng tôi, nhìn thấy bắp chân tôi bị băng bó, ngạc nhiên nói: "Ngươi bị thương?"
"Vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại." Tôi vội vàng nói: "Nếu Hầu gia đã không sao, chúng ta phải nhanh lên đường đi."
Hầu gia thần sắc âm trầm, cũng không biết là tại sao, Tiểu Kiều im lặng một lát, đột nhiên hỏi: " Ngựa của Hầu gia đâu rồi?"
"Bị giết. Những người kia bị ta dẫn dụ ra ngoài khu rừng, tạm thời sẽ không trở về, nhưng bọn hắn còn mang theo cung tên, nếu không phải ta chạy nhanh..." vẻ mặt Hầu gia không vui, chau mày, dường như bị vấn đề này làm khó, "Trước mắt chỉ có một con ngựa..."
Tôi hiểu ý của hắn.
Chỉ có một con ngựa, nhưng chúng ta có ba người, cho dù là Liệt Mã ( ngựa tốt) cũng không chịu được sức nặng của ba người.
"Hầu gia đi đi." Tôi mở miệng nói: "Ta và Tiểu Kiều cũng không phải là chủ mưu thủ phạm chính, có lẽ mục tiêu của những người kia cũng không phải chúng ta, Hầu gia một mình cưỡi ngựa, tốc độ nhất định sẽ nhanh hơn."
Hầu gia nhìn tôi thật lâu, cũng không biết đến rốt cuộc suy nghĩ cái gì, chậm chạp không đáp ứng đề nghị của tôi, ánh mắt quét qua đánh giá tôi và Tiểu Kiều, cuối cùng, cười lạnh nói: "Truy binh sẽ đến ngay bây giờ, ngươi muốn cùng Thúy Kiều xuống dưới suối vàng làm một đôi đồng mệnh uyên ương?"
"Lời này không đúng rồi." Tôi thành tâm thành ý nói: "Hầu gia thân phận tôn quý, không nên trì hoãn ở chỗ này. Hầu gia tuy là Hầu gia giả, nhưng phu nhân lại khách khí với ngươi như vậy, giống như tỷ tỷ với đệ đệ, tại hạ cả gan suy đoán, Hầu gia chắc là con cháu An quốc công, cống hiến với Hoàng tự chính thống, tình nguyện giả trang Hầu gia mấy năm nay... Nếu lần này Hầu gia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cha ta phải làm thế nào đây?"
Thần sắc hắn lạnh lẽo, không nói gì.
Ngay vào lúc tôi cảm giác mình sắp xả cho Hầu gia thêm trận nữa, Tiểu Kiều bỗng nhiên xen vào nói: "Chỉ có một con ngựa, ba người, chuyện này cũng không khó —— Hầu gia, ngài đưa công tử trốn đi, để ta ở lại."
"Cậu đang nói cái gì thế!" Tôi vội vàng cắt lời hắn.
Hắn điên rồi sao? Ta nghẹn họng trân trối trừng mắt nhìn hắn.
Tiểu Kiều trấn định tự nhiên nói: "Hầu gia nhất định phải trốn, điểm ấy không cần nhiều lời, công tử hôm nay bị thương, không thể không trốn, huống hồ cậu là khế đệ của Hầu gia, vạn nhất bị bắt, chỉ sợ trốn không thoát khỏi tra tấn ép cung, hoặc là làm con tin dùng để uy hiếp Hầu gia; nếu như là tôi... Một tiểu nha hoàn, ai sẽ để ý?"
Hầu gia trầm mặc một lát, tháo chiếc nhẫn mã não trên cổ xuống, nhét vào một cái túi đưa cho Tiểu Kiều, dặn dò: "Trong bao quần áo có ngân lượng, lương khô... Ngươi tự đi phủ An quốc công ở Lạc Dương tìm huynh trưởng của ta, đem cái này giao cho người gác cổng là được, cứ nói là A Hành gọi ngươi tới."
Tiểu Kiều cười cười, "Hầu gia, công tử nhà ta phải giao cho ngài rồi, nếu thiếu mất một sợi lông, từ nay về sau ngài phải chịu trách nhiệm"。
"Đợi một chút, sao các ngươi có thể tự tiện quyết định như vậy!" Tôi hoảng loạn kêu lên, "Thẩm Hành Kiều! Cậu đưa ra ý kiến thối nát gì vậy, tôi cầu xin Hầu gia cứu cậu ra, không phải để ngay vào lúc này vứt bỏ cậu một mình —— "
"Công tử, chúng tôi tự tiện quyết định lúc nào?" Tiểu Kiều cười cười, "Ở có ba người, dựa theo thân phận chúng ta đều phải nghe lệnh Hầu gia; dựa theo nguyên tắc dân chủ, tôi và Hầu gia đồng quan điểm, hai thắng một, cho nên mặc kệ ý kiến của cậu như thế nào, cũng không sao cả."
Tôi bị hắn làm cho nghẹn không nói được câu nào, chỉ có thể hung dữ trừng mắt nhìn hắn, hắn lại cười đến cực kỳ đáng hận, thật muốn đánh hắn một trận, đấm một phát lên khuôn mặt đầy bùn đất tro bụi giống như con mèo hoa, tốt nhất là đánh cho hắn không cười nổi nữa.
"Nếu cậu dám chết ở chỗ này, tôi sẽ giết cậu ——" tôi buột miệng uy hiếp hắn.
"Lời này không có hiệu lực rồi, không ai có thể chết hai lần." Tiểu Kiều nghiêng đầu cười cười, hiếm khi giấu đi bộ dạng điên điên khùng khùng ngày thường thay vào đó là vẻ bình tĩnh ổn trọng, "Triệu Trọng Uyên, chỉ cần cậu sống cho tốt là đủ rồi. Cậu muốn sống sót vì tôi, tôi cũng muốn sống sót vì cậu. "
Hầu gia lạnh nhạt nhìn chúng tôi nói lời tạm biệt, không quá một phút dứt khoát không do dự kéo tôi lên ngựa, tiếp theo liếc nhìn Tiểu Kiều, đợi Tiểu Kiều gật đầu ra hiệu, hắn liền dùng sức thúc vào bụng ngựa, trong thoáng chốc, tiếng gió bên tai gào thét, thân hình đơn bạc nhỏ gầy và khuôn mặt của Tiểu Kiều dần dần biến mất trong tầm mắt của tôi.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
190 chương
35 chương
20 chương
41 chương
155 chương