Hắn Là Mèo

Chương 32

Edit: Mèo Chè May là Hoắc Dự không bắn trúng chỗ hiểm, Hoắc Tinh cũng không ngất được, chỉ có thể cắn răng chịu đau, vừa đau người vừa đau lòng. Lúc này Hoắc Tinh hiểu rõ một chuyện, y không chỉ muốn có Cố Phong làm bạn, cùng trải qua sinh hoạt của bản thân trong căn nhà nhỏ vắng vẻ, y còn khao khát nhiệt độ cơ thể, những cái vuốt ve, ôm ấp và nụ hôn của Cố Phong. Những hành động chứa đựng yêu thương nhiệt tình kia có thể lấp đầy chỗ trống duy nhất trong lòng y. Nhưng nếu không có được, có lẽ y sẽ đau khổ cả đời. Y không còn là mèo nữa, nhưng cũng không thể nói y là một con người thật sự, ít nhất là y tự nhận rằng suy nghĩ của y vẫn hơi khác con người. Lập trường của họ đã khác biệt, dường như chỉ còn lại một lựa chọn duy nhất có thể chọn. Y không muốn Cố Phong chết, vậy thì y phải chết. Y không muốn nhìn thi thể cứng ngắc của Cố Phong lần nữa trong khi bản thân không thể ra sức. Vết máu từ từ lan đến trên người Cố Phong, Hoắc Dự xông tới kéo hai người ra rồi ôm Hoắc Tinh, hốt hoảng cởi áo lót bịt vết thương cho y. “Đến bệnh viện, ngay lập tức.” Hai mắt Cố Phong đều đỏ, gắt gao nhìn chằm chằm mặt Hoắc Tinh. Hoắc Dự gào lên: “Không cần mày nói tao cũng biết!” Hoắc Dự lấp tức gọi xe cấp cứu, trong thời gian chờ đợi, hắn không dám tự tiện di chuyển người Hoắc Tinh, chỉ có thể đè chặt vết thương vẫn không ngừng chảy máu. Hoắc Tinh ho một tiếng, vết thương đau nhói đến lục phủ ngũ tạng, khiến y choáng đầu hoa mắt. Tay Cố Phong vẫn bị trói, anh ngơ ngác nhìn vết máu trên người anh, một lúc lâu sau mới cất tiếng: “Tại sao?” Hoắc Tinh bất đắc dĩ: “Trí thông minh của loài người… cũng không có gì đặc biệt.” Cố Phong không để ý đến y, hỏi tiếp: “Có lời đồn là mười mấy tuổi em đã báo thù rửa hận, em không phải là người như vậy.” Hoắc Dự cười lạnh: “Vậy anh hai là người như thế nào? Máu lạnh? Tàn nhẫn? Đó là vì mày chưa thấy chuyện máu lạnh và tàn nhẫn hơn thế.” “Tao có thể sống đến ngày hôm nay, đều do tao may mắn có anh hai bên cạnh.” Hoắc Dự nghiến răng: “Tao không kiếm cớ cho bản thân, không ai buộc chúng tao đi đến con đường này, là do chúng tao tự chọn. Theo lời anh tao nói, đã vậy thì phải chuẩn bị tinh thần gánh chịu hậu quả. Nhưng người gánh chịu hậu quả không nên là anh hai… anh hai…” Khoé mắt Hoắc Dự đỏ lên, người đàn ông cao lớn lộ ra dáng vẻ đau lòng bất lực hiếm thấy, yếu ớt khiến người ta không đành nhìn. “Nếu như không có anh hai, tất cả cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Tao đã mất cha mất mẹ, không thể mất cả anh hai.” Cố Phong im lặng một lúc mới hỏi: “Cuối cùng là năm đó nhà họ Hoắc… đã trải ra chuyện gì?” Trong đầu Hoắc Tinh hiện lên rất nhiều chuyện cũ, đa số cũng không quá tốt đẹp, những hình ảnh kia phảng phất như có một luồng khói xám bao quanh không thể xua tan, khi nhớ lại sẽ khiến lòng người ta nặng trĩu không thở nổi. Hoắc Dự kể: “Thế hệ trước của Hoắc gia là người buôn bán, an phận thành thật làm ăn, đến đời của cha tao thì sinh ý không còn như xưa, nhưng nói chung là vẫn đủ sống. Sau đó cha cưới mẹ, mẹ tao là trẻ mồ côi, sống trong cô nhi viện từ nhỏ, không biết cha mẹ của bản thân là ai, chỉ có một đám anh chị em ở cô nhi viện.” Sau đó những anh chị em đó có gia đình của bản thân, cũng có người chạy trốn khỏi gia đình nhận nuôi, từ đó trải qua cuộc sống lưu lạc. Mấy đứa trong nhóm trẻ lang thang có quan hệ không tệ với mẹ Hoắc, họ vẫn luôn liên hệ với nhau dù không liên tục. Mẹ Hoắc mềm lòng, cộng thêm bà là người nhỏ tuổi nhất, tâm địa lại thiện lương, bà trộm đồ ăn thừa ở cô nhi viện, thỉnh thoảng tiếp tế những anh chị lang thang này. Vì tiếp tế những anh chị lang thang nên mẹ Hoắc không đủ dinh dưỡng, dáng người vừa gầy vừa nhỏ, mãi đến năm mười ba tuổi mới được một đôi vợ chồng người nước ngoài nhận nuôi, rồi mất liên lạc với đám trẻ lang thang. Đáng tiếc là đời này mẹ Hoắc đã định là thân nhân duyên mỏng, khi bà vừa qua sinh nhật mười tám tuổi, ba mẹ nuôi của bà đã gặp tai nạn giao thông, qua đời ngoài ý muốn. Bà thừa hưởng tài sản không nhiều của ba mẹ nuôi, sau khi tốt nghiệp đại học xong, không biết tại sao lại bị đám trẻ được bà tiếp tế năm xưa tìm ra. Những kẻ lòng tham không đáy này có cuộc sống không tốt, cho nên bắt đầu đòi hỏi mẹ Hoắc mà không biết dừng. Lúc đầu chỉ là ăn, sau đó là những số tiền không nhiều, càng về sau cái hang không đáy càng sâu hơn, có một lần chúng còn nhờ mẹ Hoắc tìm một nơi cho chúng làm “hội nghị”. Bình thường những kẻ này sợ cảnh sát ẩn núp tìm ra, cho nên bảo mẹ Hoắc tìm chỗ trốn. Mãi về sau mẹ Hoắc mới biết chúng “hội nghị” là đang làm gì —— bất kể nam nữ đều có giao dịch tình dục, còn bán ma tuý. “Trong một lần “hội nghị” của chúng, mẹ tao chọn báo cảnh sát.” Hoắc Dự nói: “Khi đó không ít người bị bắt, nhưng chạy trốn cũng không ít, sau đó chúng quay về trả thù mẹ tao, cơ duyên xảo hợp mẹ được cha tao cứu.” Có ba Hoắc bảo vệ, mẹ Hoắc đã trải qua một khoảng thời gian rất hạnh phúc. Hai người lưỡng tình tương duyệt, vô cùng yêu nhau, sau khi kết hôn chuyển tới Tiêu Thành, chuẩn bị cùng sống một đời hạnh phúc bên nhau tại đây. Nhưng mà tiệc vui chóng tàn, trong những kẻ bị bắt có vài kẻ được thả ra, chúng hợp tác với người ngoài, rất nhanh đã tìm ra Hoắc gia. Trong số bọn chúng có kẻ lẫn vào địa đầu xà(*) lớn nhất của Tiêu Thành lúc bấy giờ —— Tần gia, trong lòng chúng thầm tính toán, nói chuyện cùng Tần gia, Tần gia bèn dự đình bắt cóc mẹ Hoắc và Hoắc Tinh đã ra đời, ép cha Hoắc giao toàn bộ chuyện làm ăn ra. (*) Địa đầu xà: chỉ người có quyền lực, tiền tài, thế lực lớn trong vùng. Tin tức Tần gia muốn bắt cóc mẹ Hoắc cũng bị một ả đàn bà đã từng ở trong đám nhỏ lang thang lúc trước nói cho mẹ Hoắc biết, ả nói bản thân cảm thấy đám người đó quá vong ân phụ nghĩa, nên ả muốn làm vài chuyện tốt để đền bù cho mẹ Hoắc, không đành lòng nhìn bà gặp trắc trở như thế. Ả mang tin tới giúp mẹ Hoắc thoát khỏi kế hoạch bắt cóc, nhà họ Hoắc đều rất biết ơn ả. Mẹ Hoắc tự trách bản thân chọc phải người không nên chọc, mang đến khổ cực cho chồng con, bà cực kỳ bi thương khổ sở, vì không biết chuyện như vậy khi nào mới kết thúc, nên sau khi bà sinh Hoắc Dự xong thì bị trầm cảm sau sinh. Ả đàn bà đã cứu mẹ Hoắc vẫn luôn ở lại Hoắc gia, giúp Hoắc gia chăm sóc mẹ Hoắc, Hoắc Tinh và Hoắc Dự. Ba Hoắc đối xử với ả rất tốt, ả ở Hoắc gia có ăn có uống, được mẹ Hoắc xem như chị ruột mà đối xử, thật ra ả sống không đến nỗi tệ. Đáng tiếc là ả đàn bà này không biết đủ, ngay từ đầu ả đã muốn mượn cơ hội cứu Hoắc gia, sau đó từ từ quyến rũ ba Hoắc, sau khi mẹ Hoắc bị trầm cảm sau sinh, ả cảm thấy thời cơ đã tới, bắt đầu tiêm nhiễm cho hai đứa bé —— đều do mẹ mấy đứa sai, nên mới khiến cho Hoắc gia sống khổ thế này. Trong đó có đủ loại thị phi, khó mà nói ra, cũng may là ba Hoắc yêu vợ kiên định không thay đổi, sau khi ông phát hiện âm mưu của ả đàn bà này, ông lập tức tách ả và hai đứa nhỏ ra, bắt đầu khuyên ả rời khỏi Hoắc gia, tự tìm đường sống. Ả cực kỳ tức giận, sau đó ả tìm Tần gia, tiến hành trả thù Hoắc gia. Cuối cùng Hoắc gia chịu đủ tra tấn, cứ thế chết thảm trong một trận cháy lớn đã được dự mưu. “Hôm đó mẹ không ăn món gì trong bữa tối nên trúng độc không nặng.” Hoắc Dự nói: “Lửa cháy càng lúc càng mạnh, mẹ bị sặc tỉnh, đưa tao và anh hai leo cửa sổ đi ra vườn hoa, thế nhưng tới lượt bà thì bà không còn đủ sức leo.” Hoắc Dự nghiến răng kể tiếp: “Tao và anh hai đều nhìn thấy ả đàn bà nói muốn rời khỏi Hoắc gia nên tự làm cơm tối để cám ơn Hoắc gia đã chăm sóc ả đang đứng sau vườn hoa… đứng sau vườn hoa vừa nhìn trận cháy vừa cười to.” “Ai cũng không nghi ngờ ả.” Hoắc Dự đau thương: “Chỉ có anh hai nổi lòng nghi, anh không cản cha mẹ được, cho nên vẫn luôn trông kỹ không cho tao ăn thứ gì, lúc lửa bắt đầu nổi lên, anh cũng là người đầu tiên phát hiện ra, ôm tao đi tìm cha mẹ.” Nhưng khi đó Hoắc Tinh cũng chỉ có mấy tuổi, vì khi còn nhỏ trong nhà gặp chuyện không may nên y trưởng thành sớm, tâm tư cũng rất nặng. “Sau đó… anh hai vẫn luôn muốn báo thù.” Hoắc Dự nói: “Tất nhiên là tao sẽ ủng hộ anh hai, tao chính là phụ tá đắc lực nhất của anh.” Cố Phong hiểu rõ, chuyện lúc sau không cần kể, tất cả mọi người đều biết rõ. Hoắc Tinh thông minh lanh lợi đọc sách rất giỏi, vừa cầm di sản của cha mẹ để lại xây dựng tập đoàn xã hội đen, vừa không chậm trễ bài vở. Cuối cùng y đạt điểm cao đậu vào đại học y, sau khi tốt nghiệp lại là một sát thủ vô tâm. Y nguỵ trang bên ngoài cho bản thân và Hoặc Dự một lớp dày, vì thế nhiều năm như vậy cảnh sát vẫn không thể tra ra nửa manh mối hay dấu vết của “Doanh Giang Hoắc gia”. Xe cấp cứu chở Hoắc Tinh đi, tất nhiên là Hoắc Dự bại lộ cũng bị cảnh sát dẫn về. Cố Phong được giải cứu thành công nhưng anh không kịp báo cáo công việc, mà ngồi ở ngoài phòng cấp cứu chờ kết quả giải phẫu của Hoắc Tinh. Chắc là do mèo có chín cái mạng, cuối cùng Hoắc Tinh cũng trở về từ cõi chết, vẫn còn sống. Hoắc Dự chịu hết tội, không có chứng cứ cụ thể có thể chứng minh Hoắc Tinh tham gia, luật sư Du cũng ngàn dặm xa xôi gấp gáp trở về, làm luật sư biện hộ cho cố chủ của y. Cố Phong mượn tư liệu mà Hoắc Tinh cho anh, thành công kéo Tưởng Chính ra. Tưởng Chính chưa kịp bành trướng dã tâm mà đã bị tận diệt. Sau khi Hoắc Tinh cố ý rút lui, Hoắc Dự cũng bắt đầu chuyển rất nhiều tư liệu đi, tiêu huỷ chứng cứ của bản thân và vu oan Tưởng Chính. Từng chuyện làm ăn của Tưởng Chính bị tìm ra, tội không thể tha, ngược lại chứng cứ nhắm vào Hoắc Dự rất ít, cộng thêm Tưởng Chính nuốt rất nhiều mối làm ăn và địa bàn của Hoắc gia. Lúc nuốt chuyện làm ăn của Hoắc gia, vì trừ hậu hoạn vĩnh viễn nên gã đã xử lý rất nhiều người liên quan tới Hoắc gia, cứ thế chứng cứ chỉ vào Hoắc Dự cũng có hạn. Cuối cùng Hoắc Tinh nhận được tin, chứng cứ nhắm vào Hoắc Dự không đủ, cộng thêm sự trợ giúp của đoàn luật sư, nên hắn chỉ bị phán bảy năm tội “buôn lậu trái phép”. Còn Tưởng Chính lại có chứng cứ từ bác sĩ gia đình của Hoắc gia, có Cố Phong làm nhân chứng, cộng thêm những chứng cứ phạm tội khác, gộp hết hình phạt của các tội lại, bị phán tử hình. Hà Uý từng theo Hoắc Dự thì bị phán mười năm. Từ trên xuống dưới Hoắc gia, người có vấn đề đều vào cục cảnh sát, người không có vấn đề thì cũng tự trốn đi. Dù Cố Phong biết người ra lệnh sau màn là Hoắc Tinh nhưng không có chứng cứ xác thực, nên Hoắc Tinh cứ thế trốn được một kiếp. Đường dây “Đỗ tiên sinh” sau lưng Hoắc Tinh, trong đó bao gồm tài khoản dùng để làm đường lui cho Hoắc gia, vì điều tra ra đều liên quan tới thị trường thú cưng và giúp đỡ động vật lang thang, việc này đều thua thiệt một mệnh lệnh một hành động của Hoắc Dự nên cực kỳ nhanh chóng trở thành công lao của hắn. Côn Yến cũng đi theo Hoắc Dự, bị phán năm năm. Hoắc Tinh lập tức trở thành người cô đơn, đa số tài sản của Hoắc Dự đều bị đóng băng tịch thu, không mở nổi công ty truyền thông nữa. May là thị trường thú cưng dùng danh nghĩa của Hoắc Tinh, dù chỉ đầu tư một tí ở giai đoạn trước nhưng vẫn có thể từ từ làm tiếp được. Sau khi Hoắc Tinh xuất viện, Cố Phong biến mất. Nghe nói nằm vùng nhiều năm cuối cùng cũng có ngày xuất hiện, có Ngô Dụng ở bên cạnh giúp đỡ, anh đổi về trong cục thăng chức dọn nhà, trải qua cuộc sống của người bình thường. Cái tên “Cố Phong” hoàn toàn để lại trong đường ngầm của Hoắc gia, cục cảnh sát thả tin nói Cố Phong đã bị thương chết ra ngoài, còn dựng bia trong nghĩa trang cho “Cố Phong”. Hoắc Tinh nghỉ ngơi trong biệt thự một thời gian, mèo hoang ở sân sau càng ngày càng nhiều, mỗi ngày đều có thể mang đủ loại tin tức về cho y. Y lợi dụng con đường tin tức người khác không có được, lập một đường dây bán tin tức —— hai bên hắc bạch đều ăn hết, dù là ai, muốn tin tức đều phải xì tiền ra, mà tin tức của y vĩnh viễn chính xác nhất và nhanh chóng nhất. Số tiền có được từ bán tin tức đều dùng để xây trạm thu dưỡng động vật lang thang, có chút cảm giác “động vật tự làm việc nuôi sống bản thân”. Sau đó trừ lũ mèo, chó cũng gia nhập vào đại gia đình “tự lực cánh sinh”, chó có trí thông minh cao hơn, tin tức hỏi thăm được cũng rộng rãi hơn, khiến “tăng thu nhập” hiệu quả và lợi ích hơn nhiều. Chu Diễm không ngờ được Hoắc gia còn có những mối làm ăn này, lúc đầu cậu ta rất mờ mịt, nhưng sau khi mờ mịt xong mới phát hiện bản thân đã được đưa ra nước ngoài, Hoắc Dự còn tìm người chuyên nghiệp trộm thẻ và hộ chiếu của cậu ta, nên cậu ta không thể về nước trong một khoảng thời gian ngắn. Dường như tất cả đều trở về quỹ đạo, trừ việc Hoắc Tinh không có Cố Phong, Đại Hoa không có người hốt phân.