Hân Hoan

Chương 9

“Anh Tống siêuuuuuuu tốt luôn!!!” Một cậu chàng đẹp trai, mới có hai mươi tuổi nhìn bạn bằng ánh mắt mê man, bạn sẽ rung động hay lại đi ghét bỏ người ta? Nữ phóng viên đối mặt với Lê Chiêu, trông thấy Lê Chiêu như vậy, không khỏi mềm lòng. Nhưng thân là một phóng viên giải trí hợp cách, vì lượt xem và độ đề tài, đừng nói là mềm lòng, dù có động lòng đi chăng nữa, cũng sẽ hỏi không nhầm. “Gần đây đang có tin đồn, nói cậu ở đoàn phim bị một vai nam phụ quan trọng nào đó đối xử bất công, xin hỏi đây có phải sự thật không?” Các phóng viên không muốn từ bỏ cơ hội này, tiếp tục bám lấy Lê Chiêu mà gặng hỏi. Nam phụ quan trọng.. Dường như đã chỉ rõ, người này chính là Tống Dụ. Bị mọi người đổ dồn ánh nhìn, Lê Chiêu chột dạ cúi gằm đầu: “Mọi người.. biết cả rồi ạ?” Nhìn Lê Chiêu khổ sở cúi đầu, ánh mắt phóng viên trở nên cháy bỏng, tới rồi tới rồi, chính chủ muốn bóc phốt rồi! Máy quay, bút ghi âm đâu mau vào vị trí!! “Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi đã nghe nói cả rồi, cậu kể tường tận những chuyện đã gặp cho chúng tôi đi, mọi người đều rất quan tâm tới cậu.” Trợ lý theo sau Tống Dụ run chân, lặng lẽ kéo Tống Dụ vào trong xe, sau đó chắn trước cửa xe. “Tránh ra!” Tống Dụ đưa tay đẩy trợ lý ra, trợ lý vội vàng ấn hắn trở lại: “Anh Tống, anh Tống à, anh đừng lên tiếng, nhân lúc phóng viên không chú ý, chúng ta mau đi thôi.” “Sao mà tôi phải đi?” Em sợ fan Lê Chiêu kích động, sẽ ra tay đánh anh mất.” “………..” Lê Chiêu thì có fan quái gì, toàn là đám fan bộ phim và cái đám mê trai. Lê Chiêu bị ánh mắt cháy bỏng của cánh phóng viên nhìn đến mức sợ hãi lui về phía sau một bước, sau lưng đụng vào vô số máy quay và micro. Cậu chỉ mặt dày cọ đồ ăn khuya và đồ ăn vặt của Tống Dụ thôi mà, đâu cần thiết bị nhiều người chụp như thế chứ? Cậu cũng chỉ là chàng trai trẻ khoác lên mình cái mác thần tượng thôi mà. “Nói trước mặt nhiều người như vậy, không được hay cho lắm thì phải?” Lê Chiêu lí nhí nói. “Không có gì là không thể, fan của cậu cũng rất quan tâm tới chuyện này.” Phóng viên sao có thể để Lê Chiêu lảng qua đề tài này: “Cậu nhất định phải kể một chút.” Nội tâm các phóng viên: Đánh nhau đê, đánh nhau đê!! “Đúng là có một chút xíu đãi ngộ không công bằng.” Lê Chiêu vội ho một tiếng: “Thực ra cũng không có gì để nói.” “Không sao đâu, chia sẻ với chúng tôi một chút đi.” Phóng viên nóng lòng đợi Lê Chiêu bóc phốt. Trợ lý Tống Dụ cảnh giác nhìn fan của Lê Chiêu cầm bảng tên giơ bốn phía xung quanh, chuẩn bị kéo Tống Dụ chạy trốn bất cứ lúc nào. “Thế em.. kể một chút nhé?” Gò má Lê Chiêu ửng đỏ lên. “Ừ, cậu kể đi kể đi.” Các phóng viên đã không đợi được nữa rồi. “Anh Tống biết buổi tối em dễ đói bụng, bởi vậy nên thường nhờ trợ lý mua đồ ăn khuya cho em.” “Hở?” Các phóng viên loáng thoáng cảm thấy đây không thể coi là đãi ngộ bất công: “Còn gì nữa không, còn gì nữa không?” Nhất định vẫn chưa kể đến hồi gay cấn. Lê Chiêu không ngờ cánh phóng viên này lại muốn gặng hỏi đến cùng, cậu nhìn phóng viên vây khắp bốn phía, biết mình không thể thoát khỏi ngay được, đành phải kể tiếp: “Mấy tháng trước anh Tống làm đại diện cho một hãng socola rất ngon, ở trước mặt mọi người trong đoàn phim đưa cho em một hộp. Nhưng thực ra anh ấy còn len lén nhờ trợ lý cho em thêm một hộp nữa.” Nói đến đây cậu vội vã quay về phía ống kính: “Các anh chị trong đoàn phim à, mọi người đừng trách anh Tống bất công, chỉ tại em ăn nhiều quá, nên anh Tống mới lén đưa cho em thêm một hộp thôi, anh Tống siêu tốt luôn ý.” Hở? HỞ? HỞỞỞỞỞỞ???!!!! Các phóng viên há hốc miệng, “đối xử bất công” này khác hoàn toàn với những gì họ dự đoán!! Không, không đúng, họ không muốn thứ này! “Anh Tống thường nhờ trợ lý đưa đồ ăn dinh dưỡng cho em, còn an ủi em là em nhỏ tuổi hơn anh ấy, chăm sóc em là điều đương nhiên. Thực sự không ngờ lại khiến mọi người cảm thấy hành động này của anh Tống là không công bằng, em cảm thấy rất có lỗi.” Lê Chiêu quay về phía ống kính, ngoan ngoãn cúi người tiêu chuẩn 90 độ. Trong lòng cậu vẫn còn nhớ tới thiết lập “tiểu tiên nam” mà Trương Tiểu Nguyên nhắc với mình, bởi vậy nên cố gắng che giấu chuyện mình ăn nhiều đi. Nhìn chàng trai cúi mình, cánh phóng viên yên lặng trong thoáng chốc, có lẽ đây là lần đầu tiên họ trông thấy một nghệ sĩ kỳ lạ như vậy. Giờ trên mạng mọi người đều đang thương cho Lê Chiêu, mắng mỏ Tống Dụ. Nếu Lê Chiêu thông minh, thì không nên nói giúp Tống Dụ vào lúc này. Mọi người đều có tâm lý đồng cảm và yêu thích với những người “mỹ cường thảm”, Lê Chiêu có ngoại hình đẹp trai, cho dù trong giới giải trí soái ca nhiều như cá diếc thì cũng thuộc hàng chói mắt, lại thêm diễn xuất có hồn, tuy rằng không xuất thân trường lớp chính quy, nhưng có thể diễn một cách sinh động, cũng có thể coi là vừa “mỹ” lại vừa “cường”. Cậu chỉ thiếu mỗi thảm thôi. (Mỹ cường thảm: Là nhân vật có ngoại hình đẹp đẽ, thực lực mạnh, lại gặp những chuyện thảm thiết.) Chỉ cần để khán giả có hảo cảm với cậu sản sinh tâm lý “Cậu chàng diễn viên này thảm quá, tui thấy mà đau lòng”, fan của bộ phim và những người qua đường dễ dàng chuyển thành fan only của cậu. Nếu Lê Chiêu có đầu óc, sẽ chọn nói mấy lời đa nghĩa, vừa chừa lại đường lui cho mình, lại vừa khiến khán giả đau lòng cho cậu. Cái gì gọi là vui như “trời hạn gặp mưa rào, sướng như lên tiên, khổ tận cam lai”? Trợ lý của Tống Dụ chưa bao giờ lĩnh hội sâu sắc mấy thành ngữ kia giống như lúc này đây. Cậu ta không ngờ Lê Chiêu thế mà lại tự mình nói tốt cho anh Tống, còn khen anh Tống nữa cơ. Dù phòng truyền thông thủ đoạn lợi hại tới đâu, cũng không thể bằng người trong cuộc chính miệng làm sáng tỏ. Rốt cuộc Lê Chiêu là tiểu tiên nam gì chứ, trông sáng sủa đẹp trai đã đành, lại còn có tâm địa thiên lượng, vì người quên mình, đúng là hình mẫu nghệ sĩ thời đại mới. “Anh Tống à, Lê Chiêu chính miệng làm sáng tỏ chuyện này, phía nhãn hàng socola chắc sẽ không hủy hợp đồng đâu.” Trợ lý kích động khẽ nói với Tống Dụ: “Đây đúng là ân nhân lớn của chúng ta.” Cả ekip truyền thông đều không dám ngờ, mọi chuyện lại diễn ra như vậy. Tống Dụ nhìn chòng chọc Lê Chiêu đang được phóng viên vây quanh, đột nhiên quay đầu khẽ hừ một tiếng. Đẹp trai thì có ích gì chứ, cũng chỉ là tên óc heo, cố ý nhằm vào cậu ta mà cậu ta cũng không thấy. Bảo vệ của phía chương trình cuối cùng cũng tới, họ chen vào tách phóng viên ra, để các diễn viên trong đoàn phim “Nữ tổng tài bá đạo” thuận tiện vào lối đi dành cho khách. So với ngoài cổng phóng viên chen chúc ầm ĩ, trong lối đi yên tĩnh đáng sợ. Nữ chính Diêu Sa Sa có lẽ cũng biết tin đồn trên mạng, cố ý thấy sang bắt quàng làm họ với Lê Chiêu, tránh cho lát nữa Lê Chiêu tỏ vẻ không quen biết với cô, để fan bộ phim chê cười, chứng thực chuyện cô ở đoàn phim đối xử lạnh lùng với Lê Chiêu. Tiếc là tỏ vẻ thân thiết suốt cả buổi, đến khi họ lên sân khấu, Lê Chiêu vẫn hết sức khách khí, không đủ gần gũi. Dù hai người đứng cùng một chỗ, cũng cách ra hai bước. Nghe tiếng hét chói tai của fan bộ phim dưới sân khấu, nụ cười trên gương mặt Diêu Sa Sa trở nên cứng đờ. Quản lý muốn cô tạo tin đồn tình cảm với Lê Chiêu, nhưng thái độ Lê Chiêu như vậy, chỉ cần không mù đều có thể nhìn ra được họ không thân thiết gì với nhau, cô biết tạo scandal kiểu gì chứ. Đến tiết mục hỏi đáp, kiểm tra sự ăn ý giữa các diễn viên, lúc MC hỏi Lê Chiêu thích trà sữa vị gì, Diêu Sa Sa không chút nghĩ ngợi viết vị dâu tây. Cô nhớ có lần mình bảo trợ lý mời trà sữa cho đoàn phim, Lê Chiêu uống sạch sành sanh. “Xem đáp án của Chiêu Chiêu nhà chúng ta là gì nào?” MC lật bảng của Lê Chiêu: “Vị vani.” Người trả lời chính xác, không phải Diêu Sa Sa, cũng không phải bạn tốt Lục Nhậm Giá trong lời blogger, mà lại là Tống Dụ. Tống Dụ: “…………” Nếu hắn không biết khẩu vị của Lê Chiêu thì vỗ béo cậu ta kiểu gì? Mọi người không biết hắn đã phí bao nhiêu tâm huyết để vỗ béo Lê Chiêu đâu. Sau khi tiết mục kết thúc, Tống Dụ nhăn nhó đi về phía Lê Chiêu, đang chuẩn bị kiêu ngạo tỏ vẻ mình không cần sự thương hại của cậu, lại thấy Lê Chiêu ôm áo khoác, vội vã theo nhân viên đi vào thang máy. “Anh Tống, anh Lê…” Lục Nhậm Giá tiến lên một bước, vừa mới cất lời đã bị Tống Dụ cắt ngang. “Anh cái gì mà anh, Lê Chiêu người ta mới hai mươi tuổi, cậu lớn hơn cậu ta hai tuổi, tỏ vẻ trẻ trung trước mặt người ta mà không thấy xấu hổ à?” Tống Dụ cười xùy một tiếng với Lục Nhậm Giá: “Lê Chiêu là đối thủ của tôi, chứ cậu là cái thá gì chứ?” Vội vã tỏ vẻ thân thiết với Lê Chiêu trên mấy page hóng chuyện showbiz như vậy, làm như không ai biết ấy? Không phải chó nào cũng xứng làm “chó liếm”. (Chó liếm: liếm cẩu, một thuật ngữ mạng, dùng để chỉ trong một mối quan hệ biết rõ đối phương không thích mình nhưng vẫn dán mặt nóng vào mông lạnh) Không ngờ Tống Dụ lại tỏ thái độ rõ ràng như vậy, sau lưng còn có hai nhân viên bên phía web, Lục Nhậm Giá ngượng chín mặt, nhưng lại không dám quát mắng Tống Dụ, chỉ lúng túng cười trừ: “Anh Tống thật biết nói đùa, em kính trọng diễn xuất và nhân phẩm của anh Lê, nên mới gọi đó là anh.” Đáp lại hắn là tiếng hừ lạnh và bóng lưng bỏ đi của Tống Dụ. Lục Nhậm Giá không cần quay đầu lại cũng có thể đoán được mấy nhân viên kia đang nhìn mình bằng ánh mắt gì, hắn cắn răng, trong lòng giận sôi. Nếu không phải sau lưng có người, Tống Dụ có thể dễ dàng bỏ đi như vậy ư? Nhờ có nhân viên tiễn xuống, Lê Chiêu đi xuống hầm để xe, cậu vội vã nói lời chào tạm biệt với nhân viên, rồi kéo cửa một chiếc xe đen ra ngồi vào. “Người anh em, để anh đợi lâu rồi.” Lê Chiêu đặt áo khoác lên đầu gối, quay đầu nói với Án Đình ngồi bên cạnh: “Hôm nay ghi hình hơi lâu, anh có đói bụng không?” Nói rồi cậu lấy hai quả quýt ở trong túi ra: “Ban nãy lấy ở phòng nghỉ, ăn lót bụng trước đi. Án Đình nhận lấy quả quýt rồi cầm trong tay ngắm nghía, để ý thấy Lê Chiêu còn chưa tẩy trang: “Dạo này bận lắm à?” “Tranh thủ mọi người đang xem phim kiếm chút phí lên sóng.” Lê Chiêu lấy một tập phiếu giảm giá ra, hớn ha hớn hở nói: “Em nghe nói chỉ cần không phải ngày nghỉ, chúng ta có thể dùng phiếu giảm giá, lát nữa ăn thả phanh đi, em mời.” Nhìn Lê Chiêu cầm phiếu giảm giá màu mè trong tay, chân mày Án Đình khẽ nhướng lên. Sống gần ba mươi năm, đây là lần đầu tiên có người mời anh dùng cơm lại còn xài phiếu giảm giá. “Em xem trên app review đồ ăn rồi, có nhiều khách tới khen nhà hàng này ngon lắm, thái độ phục vụ cũng không tồi.” Lê Chiêu mở app ra, cho Án Đình xem bình luận của khách: “Em muốn đi ăn thử từ mấy tháng trước rồi cơ, tiếc là không có cơ hội.” Tiếc là không có tiền. Án Đình lặng lẽ nghe cậu chàng kể tường tận những món ngon đặc sắc ở đây, mãi đến khi cậu nói gần xong rồi, Án Đình mới vặn chai nước chưa mở trong tay ra, đưa vào tay Lê Chiêu. “Cảm ơn người anh em.” Lê Chiêu tu ừng ực mấy ngụm lớn: “Ban nãy có đoạn quay không ổn, phải quay đi quay lại mấy lần liền, cổ họng em bốc khói đến nơi luôn ý.” Giọng cậu sang sảng đầy sức sống, thể như nguồn năng lực tích cực kia toát ra từ trong xương, sau đó chạy dọc khắp cơ thể, thậm chí len lỏi trên từng sợi tóc. Án Đình rất thích nghe cậu kể chuyện, ầm ĩ nhưng không hề gây khó chịu. “Sau đó thì sao?” Anh đáp lời, đợi đối phương kể tiếp. “Sau đó em tới muộn, hại anh đợi lâu như vậy nè.” Lê Chiêu thở dài, “Tiếc là hôm nay anh Tiểu Nguyên có việc, không thì gọi anh ấy đi ăn cùng, ăn lẩu phải đông người mới có bầu không khí.” “Cậu nhắn tin cho tôi từ trước, nên tôi không phải đợi lâu.” Giọng Án Đình vẫn bình tĩnh như trước, “Ghi hình mà vẫn có thể gửi tin nhắn à?” “Hì hì.” Lê Chiêu bóc vỏ quýt, duỗi năm ngón tay ra rồi nắm lại: “Gửi tin nhắn giữa các tiết mục, liều mạng bấm nè.” Với một người vừa mới có chút tiếng tăm như cậu, cậu chỉ có thể phối hợp với các tiết mục của ekip quay, có thể tranh thủ nhắn tin như vậy là ghê gớm lắm. Xe lái tới lối ra khỏi hầm để xe, Lê Chiêu thấy Diêu Sa Sa và trợ lý đứng bên cạnh một chiếc xe hơi màu trắng, mui xe mở ra, bên trong còn bốc khói trắng, dường như đã gặp sự cố nào đó. “Lê Chiêu à!” Như thể Diêu Sa Sa biết người trong xe là Lê Chiêu, chủ động vẫy tay mỉm cười về phía cậu, dường như muốn nhờ vả.Tác giả có lời muốn nói: Chiêu Chiêu: Anh Tống siêu tốt, siêu săn sóc luôn, ảnh là cha mẹ cơm áo của em đấy!! Anh Tống: Bữa nay tui vẫn chỉ muốn yên tĩnh.