Tiểu Han cầm theo giỏ hoa tươi, thất hồn lạc phách trở lại phòng bếp. Chỉ có địa phương nho nhỏ này, mới là điểm dừng chân thân thuộc của nàng. Nàng liền đeo tạp dề, đem những đóa hoa mới hái đổ ra bàn, cẩn thận đem nhụy hoa bên trong ngắt đi, tẩy trừ sạch sẽ. Sau đó thêm đường mật vào, đem hết hoa tươi cùng hãm lại. Nhanh nhẹn hòa hảo. Điều này trong sách nấu ăn đã có dạy, nàng cũng đã nhiều lần thử tưởng tượng cách chế biến, cũng có lặp lại xác nhận món điểm tâm này. Hôm nay lại muốn thử chế biến lần nữa. Thật hiển nhiên, hôm nay nàng lại có chút không yên lòng… khi thì thêm thừa nước, lại đổ thừa dầu… Cũng chưa đủ tinh lực để làm cho hoàn hảo. Hoa được làm xong, nàng thử cho vào miệng nếm một chút, vị của nó nhất thời làm cho nàng chợt nhăn mày. Hiển nhiên hoa này đem làm bánh, thật không giống với hương vị trong tưởng tượng! Nàng đem một ít bánh hoa còn thừa, bỏ lại vào hộp, mang về phòng. Nước sôi nóng bỏng, trà nóng bên trong, lá trà cuộn mình, dần dần dãn ra, chìm vào trong nước. Trong phòng ngập tràn hương trà Long tĩnh Tây Hồ, làm cho nàng nhất thời trầm ổn, liền nghĩ đến màn yến tiệc trong hoa viên vừa rồi… lòng liền có chút buồn bã. Nâng chén trà lên nhấp một chút. Nhắm mắt lại, trước mắt tất cả… chỉ là người kia… khắp nơi là hoa rơi, nụ cười xinh đẹp, thân ảnh liên tục hiện ra trước mắt, mãi không rời đi. Sắc trời cũng tối dần, chén trà cũng đã dần nguội lạnh, nàng dựa vào bàn, không biết đã ngủ được bao lâu. Loáng thoáng nghe được tiếng cửa phòng chợt mở, trong phòng nhàn nhạt một ánh nến, lư hương bé nhỏ lại có mùi gỗ đàn hương, thật đúng là làm cho kẻ khác muốn đi ngủ! Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, phát hiện có bóng người lúc ẩn lúc hiện đứng trước mặt, giống như mộng phi mộng (mơ mà không phải mơ) vậy! Người kia tựa hồ có chút hét lên, lảo đảo tiến về phía nàng, ngồi xuống bàn, tầm mắt Tiểu Han cũng sắp nhìn rõ được người kia. Gặp người đến, nàng liền thả lỏng cảnh giác, xem bộ dáng say khước của người đó, cùng bộ dáng có chút lo lắng, đang nhíu chặt mày, vẻ mặt có chút hờn dỗi, đăm đăm nhìn nàng, không nói một lời. Hôm nay yến hội lớn, Choi Seong Geum đích thực là uống rất nhiều. Từ lúc đến Đại Minh đến nay, nàng cũng không hiểu được vì sao ở yến hội, bọn họ chỉ có ưu tiên việc uống rượu! Tân khách cũng đủ loại, thi nhau nâng cốc chúc mừng, hết người này đến người khác. Không thì cũng phạt rượu. Quả thật cũng không định được rằng, tửu lượng bên trong đó không biết bao nhiêu lớn, bao nhiêu nhỏ! Cứ một ly cạn rồi lại một ly đầy… Mà người kia, cũng có ý tứ của nữ trung hào kiệt, càng không nhịn được chịu thua kẻ mời rượu. Nếu không phải Vương tiên sinh thay nàng nhận rượu thì sợ rằng đã uống say như chết rồi. Vương tiên sinh sai người dìu nàng về phòng, nàng liền cho lui hạ nhân, thất tha thất thểu chạy đến phòng của nàng ấy! “Điểm tâm của ngươi ăn ngon thật nha! Tay nghề đứng đầu thiên hạ của Han Sanggung ngươi thật đúng là không chê vào đâu được!” – người kia tự nhiên mở hộp, nếm thử món bánh hoa trên bàn. Han Sanggung nghiêm mặt, nhìn thấy người trước mắt lại say khước, có chút thất thố: “Ngươi lại uống say rồi. Trở về phòng nghỉ ngơi đi!” Choi Seong Geum nghe thấy âm thanh lạnh băng, liền ngẩng đầu, làm mặt lạnh, nhất thời cũng tỉnh táo được một chút, mở miệng nói: “Han Sanggung ngươi đang đuổi khách sao? Được, vậy ta đi.” Vội đứng dậy, thân nàng đột nhiên lắc lắc, thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất, may mắn, Han Sanggung vẫn là tay mắt lanh lẹ, kịp thời đỡ lấy nàng. Chính nàng cũng thuận thế, mượn lực ngã, liền nhào vào ngong lòng ngực của Han Sanggung. Cái ôm của nàng ấy thật sự ấm áp, mùi hương trên người cũng đủ để làm cho thần trí dịu lại. Cứ như vậy, cái tên say rượu kia liền cứ muốn ở mãi trong vòng tay đó, không chịu rời đi. “Choi Sanggung! Choi Sanggung! Tỉnh lại, tỉnh lại!” Đột nhiên có âm thanh phát trên từ trong lòng ngực Han Sanggung. Chắc hẳn lòng nàng ấy cũng đang kinh hoàng ức chế không nhẹ. Giọng hô lên vài câu không có kết quả, liền cuối đầu nhìn thoáng qua người đang nằm trong lòng ngực nàng, ôn nhu giúp nàng ta lau đi vụn điểm tâm trên miệng, giống như nhẹ nhàng chạm lấy trân bảo vậy. Lúc này trong lòng lại có chút bi tương, không biết nên đối mặt như thế nào. Nội tâm vẫn luôn mạnh mẽ phát ra thanh âm “Ngươi rốt cuộc là muốn ta phải làm sao đây?” Choi Sanggung cảm thấy cái ôm này thật ấm áp, giương mắt nhìn lên gương mặt người kia, ánh mắt thâm tình. Lúc này người kia đang thầm nghĩ cách né tránh. Nhiệt độ trong phòng cứ thế càng lúc càng nóng lên. Hai má Han Sanggung đỏ ửng, nhìn qua thật thu hút! Trong lòng tên say rượu kia liền có một năng lực thúc đẩy phát sinh. Thần thái Han Sanggung bị nhìn đến thẹn thùng! Hai má trông rất đáng yêu, cố gắng tránh né ánh mắt sắp đem nàng nuốt chửng! Nhưng toàn bộ ánh nhìn đều dừng lại trên mặt Choi Sanggung. Choi Sanggung đánh bạo, ôm chặt thân mình của Tiểu Han, chớp lấy thời cơ, liền hôn lên má đỏ hồng đáng yêu đó. Tiểu Han nhất thời bị làm cho kinh sợ, mở to mắt… nhìn chầm chầm vào vẻ mặt của Choi Sanggung, tay chân luống cuống liền bất động, tùy ý cho Tiểu Choi hành sự. Cái hôn tinh tế của nàng liền di chuyển đến môi của tiểu Han, liền dừng lại. Tiếp tục hôn đến mang tai nàng, mang theo một loại ma lực mê hoặc. “Beak Young… ngươi nhắm mắt lại đi!~~” – Choi Sanggung giọng điệu say khước cũng làm cho người kia bất giác lây nhiễm. Nàng ấy chậm rãi nhắm mắt lại, thậm chí không điều khiển, tự động theo người kia di chuyển, động tác hôn lại càng lúc càng bị say đắm! So với bánh hoa tươi mà nàng tự thưởng thức, thì khẩu vị trong này hoàn toàn mê muội, ngọt ngào, mềm mại… cảm giác đó thật sự không thể diễn tả! Không biết qua bao nhiêu thời gian, sự tấn công của nàng ta đã công thành đoạt tất. Tiểu Choi từng bước từng bước ép sát nàng, Tiểu Han kế tiếp liền rút lui, người tiến kẻ lùi, Tiểu Han rốt cuộc bị đem đến cạnh giường, hai người song song cùng nhau ngã xuống. Trong khoảnh khắc, liền bốn mắt nhìn nhau. Han Sanggung có thể thấy được trong đáy mắt Choi Sanggung, dục vọng trong nàng ta vẫn đang rực cháy. Nàng rất nhanh quay mặt chỗ khác, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, làm cho tâm tình giữ vững một chút. Giống như cái hôn, cũng không phải lần đầu tiên, lại làm cho lòng nàng phải rung lên từng đợt. Nàng cẩn thận quay đầu lại, đối mặt Choi Seong Geum gần trong gang tất, trong lòng đột nhiên cứng lại. Choi Seong Geum đem cả thân nàng hoàn toàn chiếm đóng. Nàng thậm chí vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, đại não hiện tại chỉ có trống rỗng. Bên giường, bức màn chậm rải hạ xuống, bên trong thân ảnh lay động, kiều diễm xuân sắc một mảnh!