Hầm Táo Ký
Chương 49
Từ lúc sư phụ bế quan cho tới nay, Đường Táo mỗi ngày đều rất lo lắng, sợ sư phụ xảy ra chuyện gì. Nàng cả ngày không có lòng dạ nào mà nuốt trôi cơm được, quanh ra quẩn lại chỉ nghịch Đường Cao. Hiện giờ ngồi ở bàn ngoài Thừa Hoa Điện, nghĩ đến có thể thấy được sư phụ trước tiên.
Sư phụ nói, chậm thì mười ngày, lâu thì một tháng.
Đường Táo biết, lấy tính tình của sư phụ, tất nhiên là vế trước.
Lúc này đây, Đường Táo cũng sai lầm rồi. Mười ngày rồi, sư phụ không có đi ra. Đường Táo càng lo lắng nhiều hơn, vội đi tìm Phù Yến. Phù Yến trấn an nàng, bảo nàng đợi thêm mấy ngày nữa. Nhưng Đường Táo làm sao mà chờ được, sư phụ nói có thể là một tháng, nếu nàng tùy tiện đi vào đó, vạn nhất…
Đường Táo không dám, nhưng càng lo lắng hơn.
Ba mươi ngày trôi qua, Đường Táo không thể chờ đợi được nữa. Phù Yến cũng thấy có chút không ổn, theo Đường Táo đi vào mật thất Trọng Vũ bế quan. Mật thất là một tòa hầm băng, tu vi Đường Táo thấp, vừa tiến vào liền có chút không chịu nổi, hầm băng vạn năm này làm nàng có chút run rẩy, nhưng vừa nghĩ đến sư phụ ở bên trong thì cũng đành phải tiến vào.
“Sư phụ!” Đường Táo lớn tiếng hô một câu, nhìn người nằm trên mặt đất.
Phù Yến cũng có chút ngu ngơ, nhìn người nằm trên mặt đất mà vẻ mặt kinh ngạc.
Đường Táo không nghĩ tới lại nhìn thấy được tình cảnh như vậy, hoang mang ôm sư phụ vào trong ngực, nàng cúi đầu nhìn, đã thấy hai mắt sư phụ nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt. Đường Táo cảm thấy mình đang run rẩy, nàng đưa tay lên vuốt ve mặt sư phụ, phát giác mặt sư phụ lạnh như băng.
Ngay cả một tia ấm áp cũng không có.
Su phụ hắn…
“Phù Yến sư thúc, cứu sư phụ ta, cứu cứu hắn…” Đường Táo không nhịn được khóc nấc lên.
Trước khi bế quan, sư phụ còn ôn nhu ôm nàng vào lòng, cắn vào cổ nàng một cái rồi nói với nàng hãy làm cơm canh thật ngon chờ hắn, nhưng một tháng nay…
Nhìn thấy bộ dáng này của Đường Táo, trong lòng Phù Yến cũng cảm thấy khó chịu, hắn ngồi xổm xuống xem xét một phen, dừng lại một lúc lâu mới nói: “Tiểu Táo, sư huynh hắn.. sợ là lành ít dữ nhiều.” Trong lòng có điều muộn phiền, vội vã xuất quan, nỗi lòng quấy rối việc tu luyện, mới có thể dẫn đến bộ dáng tẩu hỏa nhập ma như bây giờ.
“Sư phụ ta không thể có việc gì được, hắn đã nói… muốn kết hôn cùng ta.” Đường Táo lắc đầu, gắt gao ôm lấy người trong ngực. Nàng hi vọng sư phụ sẽ mở mắt ra, nói là đang dọa nàng.
Chỉ cần sư phụ có thể tỉnh lại, cái gì anngf cũng đều đáp ứng sư phụ, nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không làm hắn sinh khí nữa.
Thấy bộ dáng này của Đường Táo, Phù Yến cũng không có biện pháp gì nữa, hắn tận lực trấn an: “Ngươi trước đợi một lát, ta đi tàng thư các nhìn xem, bất quá đừng ở đây lâu quá, thân thể của ngươi không chịu nổi.”
“Ân. Ta ở trong này bồi sư phụ, Phù Yến sư thúc, ngươi nhất định phải cứu sư phụ.” Trong lòng Đường Táo bối rối, chỉ một lòng nghĩ muốn cứu sư phụ ngay lập tức.
Phù Yến không nghĩ tới lại thành ra cục diện như bây giờ, hắn biết tính tình Tiểu Táo quật cường, hiện giờ sư huynh thành bộ dáng như thế, tất nhiên sẽ không chịu đi ra, việc hắn có thể làm bây giờ là nắm chặt thời gian, nhanh chóng nghĩ ra biện pháp.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Hắn phải cứu sư huynh trở về.
Phù Yến ở tàng thư các nửa ngày, vẫn không có tin tức gì rõ ràng, một tháng trước hắn lúc nào cũng bận rộn tìm mọi biện pháp. Năm vạn năm qua, hắn chưa bao giờ gặp phải chuyện gì khó giải quyết như bây giờ.
Phía sau giống như có động tĩnh, Phù Yến vừa quay đầu lại, liền thấy Phù Nguyệt quần áo đỏ rực lẳng lặng đứng ở đó, dung nhan không mỉm cười, nhìn biểu tình của nàng, Phù Yến liền hiểu được — nàng đã biết chuyện.
“Không có biện pháp sao?” Phù Nguyệt mở miệng hỏi. Nghĩ đến tôn thượng không gì là không làm được, lại không biết hắn cũng có một ngày như thế.
Phù Yến biết nàng có cảm tình với sư huynh, hiện giờ sư huynh thành ra như thế, trong lòng nàng tất nhiên là lo lắng, mặt hắn không chút thay đổi, lẳng lặng nói: “Ta đang tìm.”
Phù Nguyệt không nói gì, nàng nhìn bóng dáng nam tử đứng ở đằng trước, nhớ tới biểu tình vừa rồi của Tiểu Táo, trong lòng lại không nhịn được run rẩy một trận. Không biết là nghĩ gì, chỉ là chậm rãi tiến về phía trước, vươn tay ra, từ sau ôm lấy hắn.
Như là ngoài ý muốn, thân thể hắn run rẩy, động tác trên tay dừng lại một chút, ngữ khí có chút kinh ngạc: “A Nguyệt?”
“Đừng nói gì cả.” Phù Nguyệt nhắm mắt lại, đem mặt dán trên lưng hắn.
Hiện giờ ôm nam tử, hơi thở quen thuộc, thân mình ấm áp, làm cho nàng cảm thấy như vậy là rất tốt.
Bên trong hầm băng, Đường Táo lạnh đến phát run, trên mặt toàn là nước mắt, rơi trên mặt đất, nháy mắt biến thành những hạt băng. Thân thể sư phụ rất lạnh, hơi thở có chút giống như hư vô, nếu không cẩn thận quan sát, tuyệt đối không thể biết rõ được.
Đường Táo đưa đôi môi lạnh cóng đến hôn lên môi hắn, độ ấm trên môi hắn không ấm áp như những ngày thường, làm cho nàng đau lòng không thôi.
Đường Táo hít hít cái mũi, hại má cọ vào hắn, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, đừng dọa đồ nhi, được không?” Nàng nhát gan, không thích dọa, nhưng sư phụ lại hư hỏng như vậy, cố ý khi dễ nàng.
Sư phụ không thực hiện lời hứa với nàng.
“Sư phụ..” Thanh âm Đường Táo khàn khàn, ủy khuất nói. Nếu ngày thường bộ dáng của nàng mà như thế này, chắc chắn sư phụ sẽ đau lòng không thôi, chuyện gì cũng đều đáp ứng nàng. Nhưng hiện giờ ngay cả một cái liếc mắt sư phụ cũng không dành cho mình.
Rõ ràng trước ngày bế quan một đêm vẫn còn dư thừa sức lực khi dễ nàng.
“Sư phụ,tỉnh lại có được không?” Nước mắt lại thi nhau rơi xuống, Đường Táo nhịn không được khóc nấc lên.
Nghe thấy có tiếng bước chân, Đường Táo đột nhiên ngẩng đầu, thấy Phù Yến sư thúc cùng Phù Nguyệt cùng nhau đi tới, vội nói: “Phù Yến sư thúc, tìm được biện pháp rồi sao?” Phù Yến sư thúc thông minh như vậy, khẳng định sẽ có biện pháp cứu sư phụ.
Phù Yến nhìn mắt Đường Táo khóc đến nỗi đỏ ửng cả lên, bộ dáng tội nghiệp này thật làm đau lòng người nhìn, thấy nàng như thế, liền gật đầu: “Tìm được rồi, bất quá.. có chút nguy hiểm.”
Đường Táo dừng lại một chút: “Đến tột cùng là biện pháp gì?”
“Ba năm trước đây sư huynh bị hao tổn quá nhiều tu vi, chỉ sợ không phải là ai làm, mà là do chính sư huynh tự hại mình.”
“Có ý gì?” Đường Táo không rõ, nếu bởi vì mình, sao sư phụ lại không nhớ rõ?
“Ta vô tình thấy ở sâu trongc tàng thứ các có cái này, chính sư huynh tự hại mình dẫn đến nghịch thiên, chỉ sợ bởi vì sư huynh dùng cái này, cho nên tu vi hắn mới bị hao tổn nhiều như vậy, chỉ sợ sau này hoa đơn vô chí.”
Nghịch thiên? Ba năm Đường Táo đều ở tàng thứ các, nhưng cũng không có vào quá sâu, tất nhiên không biết đây là loại pháp thuật gì.
“Phương pháp ngịch thiên sẽ làm thời gian bị đảo lộn, cái này lục giới có thể làm được, nhưng cũng chỉ có mất người, bất quá… tu vi sẽ bị hao tổn rất nhiều, nên không có mấy ai bất chấp như vậy.” Hắn không biết vì sao sư huynh lại sử dụng phương pháp này, chuyện xảy ra ba năm trước đây hiện tại cũng chưa thể rõ ràng, hiện giờ nghĩ đến, cũng chỉ có nguyên nhân này.
Làm cho thời gian đảo ngược lại, về lại ba năm trước đây, mà ba năm trước đây, đúng là thời điểm sư huynh mang Tiểu Táo về đây.
Hắn nên nghĩ đến, lấy tính tình của sư huynh, làm sao có thể xuất hiện tại Phượng Ngự Sơn, lại làm sao có thể vô duyên vô cớ bị thương như vậy?
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Đường Táo nghe xong như bị lọt vào trong sương mù, nhưng trong lòng vẫn chỉ lo lắng một việc: “Vậy, làm thế nào có thể cứu được sư phụ?”
Phù Yến suy nghĩ rồi nói: “Biện pháp này, không chỉ có sư huynh có cơ hội gặp nguy hiểm, nếu có sai lầm, chỉ sợ ngươi cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.” Nếu là bất đắc dĩ, hắn cũng sẽ không để cho Tiểu Táo mạo hiểm như vậy, nhưng người mà sư huynh để ý đến nhất cũng chính là nàng, cũng chỉ có thể làm như vậy.
Chỉ cần có thể cứu sư phụ trở về, Đường Táo không sợ cái gì cả, nghiêm mặt nói: “Phù Yến sư thúc, người nói đi, mặc kệ như thế nào, ta cũng muốn thử một lần.”
“Ân.” Phù Yến gật đầu: “Hiện giờ hồn phách sư huynh đang ly tán, việc trọng yếu nhất bây giờ là phải tìm hết hồn phách tề tựu quay về trong cơ thể, sau đó tái dưỡng lại thật tốt. Lưới thạch có tụ hồn, cần tìm người dẫn đường, mà người sư huynh để ý nhất cũng chỉ có ngươi.”
Nếu hắn có thể làm, tất nhiên là hắn sẽ đi, làm sao có thể làm cho Tiểu Táo mạo hiểm như vậy được.
“Lưới thạch?” Đường Táo nghe thấy, tưởng tượng trong đầu, mới nhớ tới ngày ấy ở khách điếm, TIêu Mộ Thâm cùng Bích Dung có nói đấy là bảo vật của Thường Vũ Sơn, sau lại bị Ma Giới cướp đi.
Phù Yến nhìn Đường Táo, rồi nhìn sang cây trâm nàng đang cắm trên đầu, mới nói: “Ngày ấy sư huynh vì tìm niềm vui cho ngươi, cố ý làm tặng ngươi một cây trâm, nhụy hoa của cây trâm đó là mài từ lưới thạch mà ra.”
Là sư phụ tự làm sao? Đường Táo có chút kinh ngạc, khi đó sư phụ còn thường xuyên hung dữ với nàng, nhưng không ngờ lại đối tốt với nàng như vậy. Đường Táo đưa tay lên sờ cây trâm, trong lòng có một cỗ lo lắng, nàng ngẩng đầu nhìn Phù Yến: “Là cái này sao?”
“Ân.”
“Hiện giờ có lưới thạch rồi, Phù Yến sư thúc người đừng trì hoãn nữa, mau dạy ta làm thế nào có thể cứ được sư phụ.” Hiện giờ điều mà Đường Táo suy nghĩ nhiều nhất cũng chỉ có mỗi chuyện đấy.
“Ngươi mang lưới thạch này đi tìm tam hồn của sư huynh, bất quá phải nhớ lấy, nếu sau ba ngày mà không tìm được, chẳng những không cứu được sư huynh, ngươi cũng sẽ bị vây trong lưới thạch cùng sư huynh, sau đó sẽ chết.”
“Ta sẽ tìm sư phụ trở về.” Đường Táo gật đầu. Nàng tin tưởng ba ngày nhất định sẽ cố thể thành công, nếu không làm được, cùng sư phụ ở cùng một chỗ… cũng không tồi.
Dù sao bất kể có xảy ra như thế nào, nàng cũng muốn ở bên cạnh sư phụ — sống cũng thế, chết cũng thế.
“Ngươi phải nhớ lấy, phải bảo vệ chính thân thể của mình. Lưới thạch mặc dù là ảo ảnh, nhưng nếu ngươi bị thương, vẫn là xúc phạm đến thân thể của ngươi,hơn nữa, bên trong đó ngươi cũng chỉ là một phàm nhân, không có pháp thuật, chỉ có thể tự bảo vệ chính mình.” Đó cũng là điều hắn lo lắng nhất, nếu có pháp thuật, Đường Táo còn có thể tự bảo vệ lấy chính mình, nhưng không có pháp thuật, nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương nũng nịu, nếu xảy ra chuyện gì…
Hắn cũng sẽ tự trách vạn phần.
“Ta đã biết. Sư thúc, bắt đầu đi.” Đường Táo nhìn thoáng qua sư phụ ở trong lòng, đưa hắn đến bên xe trượt tuyết ở phía kia, mười ngón tay đan chặt vào nhau, lẳng lặng nằm ở trong ngực hắn.
“Nhớ kỹ, một ngày ở trong lưới thạch là nửa tháng, trong vòng ba ngày, phải tìm được tam hồn trở về, hơn nữa còn làm cho hắn cam tâm tình nguyện đi vào cây trâm của ngươi, mới xem như là thành công.” Nếu vượt quá thời gian, hoặc là chưa tìm đủ tam hồn, hai người đều sẽ mất mạng.
“Ta đã biết.” Hiện giờ đã tìm được biện pháp cứu sư phụ rồi, hơn nữa còn do nàng tự mình cứu, Đường Táo cảm thấy hoang mang, nàng liếc mắt nhìn sư phụ một cái, chậm rãi nhắm mắt lại.
Phù Yến thi triển pháp thuật, trong lúc đó cây trâm của Đường Táo phát ra một đạo hồng quang, vầng sáng kia gắn kết hai người lại với nhau, hình thành một cái kết giới.
Đường Táo nắm chặt lấy tay sư phụ, sau đó bắt đầu thấy hỗn loạn, nhưng bị rơi vào một cái động không đáy.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
… sư phụ, đồ nhi tới cứu người.
Không biết là đã bao lâu, Đường Táo rốt cuộc cũng tỉnh lại. Bên người không có sư phụ, Đường Táo ngồi dưới đất, nhìn bốn phía mênh mông toàn hoa hải đường, bên cạnh là một ít hoa không biết tên.
Là địa phương hoàn toàn xa lạ.
Đây là… ảo ảnh trong lưới thạch sao?
Con ngươi Đường Táo nhíu lại, vậy sư phụ ở nơi nào?
Nghĩ như vậy, Đường Táo vội đứng dậy, nàng cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh, nhưng xung quanh toàn hoa là hoa. Nàng nhớ rõ lời Phù Yến sư thúc nói, thời gian không nhiều lắm, nàng vội chạy nhanh đi, lớn tiếng gọi sư phụ — nhưng gọi một lúc cũng không có thấy người nào phản ứng lại.
Sư phụ ở nơi nào?
Không biết qua bao lâu, sắc trời dần dần tối đi. Hiện giờ trên người không có pháp thuật, nàng chỉ là phàm nhân, vừa đói lại vừa mệt, cũng không biết vấp phải cái gì, bước chân liền loạng choạng, ngã xuống đất.
Đau.
Đây là cảm giác thứ nhất của Đường Táo, nàng muốn khóc, nhưng nghĩ đến giờ phút này không có sư phụ bên cạnh, nàng khóc đến thương tâm, vẫn không có người nào hiểu nàng.
Một ngày đã sắp trôi qua, nhưng ngay cả bóng dáng của sư phụ nàng cũng chưa thấy đâu.
“Sư phụ..” Đầu gối rất đau, Đường Táo không đứng dậy nổi, gục đầu xuống, nhỏ giọng nỉ non.
“Cô nương, ngươi… không có việc gì chứ?” Đang im lặng, bất thình lình có âm thanh trầm thấp dễ nghe vang lên, như nước suối chảy qua khe núi, êm tai cực kỳ.
Chỉ là… thanh âm này quá mức quen thuộc.
Nghe vậy, thân mình Đường Táo run lên, nàng chẩm rãi ngẩng đầu lên, nhìn nam tử mặc áo bào trắng đứng phía trước.
Nước mắt chợt rơi.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
379 chương
40 chương
116 chương