Edit: Tịnh Hảo Thủ đô vào đầu tháng sáu trở nên khô nóng kinh khủng, một tay Nguyễn Kiều bung dù, một tay ôm hoa đi vào trong học viện mỹ thuật Thủ đô. Lại một mùa tốt nghiệp tới, học viện mỹ thuật Thủ đô vô cùng náo nhiệt, màn hình điện tử giữa quảng trường đang phát nghi thức trao tặng bằng cử nhân. Nguyễn Kiều nheo mắt, nhớ đến mấy hôm trước cô mới tham gia nghi thức trao tặng học vị thạc sĩ ở Đại học Thủ đô, chính thức trở thành người tri thức trong xã hội. Đột nhiên điện thoại vang lên, tên hiển thị cuộc gọi là Giang Thành. Hai người nói chuyện đôi câu, Nguyễn Kiều đứng ở quảng trường chờ cậu. Trong hội trường đang bật điều hòa khá lạnh, nhưng bên trong nhiều người nên các sinh viên mặc đồng phục tốt nghiệp không hề cảm thấy mát chút nào. Dù sao bọn họ cũng có chỗ để ngồi, nhưng thầy hiệu trưởng và linh vật đã đứng ở đó mấy ngày nay, có nữ sinh còn nhỏ giọng bàn tán: “Như thế giống như nó biết bắt tay với thầy hiệu trưởng vậy.” Nữ sinh khác nói tiếp: “Ha ha ha, cậu được đó.” Nguyễn Kiều lặng kẽ ngồi vào chỗ trống ở phía sau một hàng ghế của nhóm nữ sinh, yên lặng nghe các cô ấy trò chuyện. “Ôi, ôi, ôi, đến lớp của Lâm Trạm rồi kìa.” “Không biết anh ấy có cho chụp chung không, nghe nói đã có bạn gái rồi.” “Cùng chuyên ngành mà, chụp hình thì có sao đâu, đều đã tốt nghiệp hết rồi…” Hai nữ sinh bàn tán hăng say, trên đầu Nguyễn Kiều chợt có một hàng dấu chấm lửng lướt qua. Giang Thành và Tống Loan Loan nhìn nhau, đều phát ra tiếng “chậc chậc”. Chu Lộc nhíu mày, hình như trong hội trường quá nhiều người nên cô ấy cảm thấy quá ồn, thấy Trình Dự đã uống hết nước, cô ấy bèn nhét vào trong ngực Trình Dự, không muốn cầm nữa. Khi sắp đến Lâm Trạm lên sân khấu, một hàng người di chuyển lên phía trước, mãi đến khi người giới thiệu chương trình đọc thêm tên của Lâm Trạm thì mấy người đó mới tiến lên trước từ bên kia đưa hoa cho anh. Lễ tốt nghiệp có rất nhiều phụ huynh đến tham gia, cũng sẽ có người lên sân khấu tặng hoa, nhưng bỗng chốc có năm sáu trai xinh gái đẹp tiến lên, tất cả mọi người đều tặng hoa cho cùng một người thì chuyện này rất hấp dẫn con mắt rồi. Dưới sân khấu đột nhiên phát ra một trận reo hò và tiếng huýt gió sôi nổi, chẳng qua chỉ là vì người trên sân khấu là Lâm Trạm. Đúng là mấy năm nay Lâm Trạm khá nổi tiếng trong học viên mỹ thuật Thủ đô, người khác đều vẫn chỉ là học sinh nhưng còn anh thì đã trở thành họa sĩ nổi tiếng trong giới sổ tay. Anh bắt đầu có tiếng tăm trong giới sổ tay, trong bốn năm đại học anh nhận được không ít lời tuyên truyền hợp tác của các nhãn hàng, bao gồm tranh minh họa nhân vật phim truyền hình, tranh minh họa in trên ly của tiệm trà sữa hay tranh minh họa bao bì đồ trang điểm… Khi anh học năm nhất thì Nguyễn Kiều đã mở tài khoản weibo họa sĩ cho anh, trong ngày anh chỉ làm ba sự kiện, chia sẻ tác phẩm, share những bài tuyên truyền của các nhãn hàng hợp tác, còn có khoe ân ái. Mọi người đều biết, họa sĩ Ớt Chỉ Thiên và chủ weibo sổ tay Kiều Mềm Mại là một đôi, Ớt Chỉ Thiên lúc nào cũng thân thiết gọi bạn gái là Quả Hồng muội muội, em gái nấm lùn cùng đủ loại “em gái”, thậm chí còn xuất bản cả hệ liệt băng dán “Ớt chỉ thiên xào nấm”, một loạt băng dán này cũng là loại hot nhất ở trên mạng, gần như là được làm thủ công. Hiện tại, fan trên weibo của anh là 200.000, không phải là nhiều lắm nhưng cũng không ít, chủ yếu là fan cứng vô cùng nhiều, mỗi lần đăng một tin weibo thì phần nhắc nhở tin nhắn liền nổ bùng ra ngoài. Rốt cuộc, hiệu trưởng lặp lại những câu từ cũ rích phát biểu kết thúc buổi lễ tốt nghiệp, lúc trước cứ cảm thấy lời phát biểu này thật xa xưa nhưng lúc này các học sinh đều nghe rất nghiêm túc. Đi ra từ hội trường, mọi người đều đến các khuôn viên trường để chọn cảnh chụp hình. Người đến tìm chụp hình chung với Lâm Trạm rất nhiều, không hiểu sao trông anh mặc bộ đồng phục tốt nghiệp rất ra vẻ, anh không từ chối những bạn bè quen biết nhưng anh không có tính nhẫn nại tốt như vậy đối với người anh không thật sự quen biết. Mùa tốt nghiệp chính là mùa chia tay và cũng là mùa tỏ tình, không biết đoàn người nữ sinh đến từ đâu hô to “Lâm Trạm”, hấp dẫn sự chú ý của không ít người. Có một cô gái tách ra khỏi nhóm người, dũng cảm tiến lên đưa một phong thư màu hồng: “Lâm Trạm, em thích anh!” Mọi người đều thích náo nhiệt, lời kia vừa được thốt ra thì mọi người ùa nhau chụp hình và quay clip, càng lúc càng náo nhiệt. Trong tay Lâm Trạm đang ôm bó hoa mà Nguyễn Kiều tặng, không nhúc nhích. Anh còn chưa mở miệng từ chối thì nữ sinh kia đã tiếp tục nói: “Lâm Trạm, em biết anh không có bạn gái, nếu như có thì tại sao hôm nay cô ấy không đến, bạn gái chỉ là do anh mượn cớ thôi có đúng không, hơn nữa anh cũng chưa kết hôn, nam chưa cưới nữ chưa gả, em chỉ hy vọng anh cho em một cơ hội công bằng để em theo đuổi anh, em thật sự rất thích anh!” Có thể nói nữ sinh này rất can đảm. Tống Loan Loan đỡ trán. Nguyễn Kiều đứng ở một bên, dáng vẻ rất yên tĩnh, lặng lẽ vuốt chiếc nhẫn ở trên ngón áp út bên trái. Vào lúc nữ sinh kia định tiến lên dứt khoát đưa thư cho Lâm Trạm thì Nguyễn Kiều đứng bên phải Lâm Trạm đã đưa tay ngăn lại, đẩy thư của cô ấy quay trở về. Nữ sinh đó nhìn cô, ánh mắt bất giác rơi vào trên chiếc nhẫn bạch kim ở ngón tay áp út của cô. Trên mặt của cô ấy từ từ bắt đầu xuất hiện vẻ mặt ngạc nhiên và khó tin. Giọng Nguyễn Kiều không lớn, giọng điệu xem như là hòa nhã: “Ngại quá, anh ấy đã kết hôn rồi.” Kết hôn? Trời ạ! Quần chúng ăn dưa trợn mắt há mồm, hotboy của khoa mỹ thuật còn trẻ thế này mà đã kết hôn rồi ư? Lâm Trạm cũng không muốn nặng lời gì thêm, chỉ nắm tay Nguyễn Kiếu giục Giang Thành chụp cho hai người họ một bức hình. Lâm Trạm và Nguyễn Kiều lãnh giấy kết hôn vào hôm sau khi bảo vệ luận án tốt nghiệp xong. Ngẫm lại thì hai người đã ở bên nhau bảy năm, từ lúc Nguyễn Kiều học năm nhất cho đến khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, Lâm Trạm nghỉ học năm hai, học lại một năm rưỡi rồi cũng đã tốt nghiệp đại học. Trưởng thành là một chuyện rất kỳ quái, từ những tháng ngày phong ba đi đến tới ngày hôm nay, Lâm Trạm càng trở nên xuất sắc, dần dần trở thành nơi phát ra ánh sáng, anh cũng sẽ càng lúc hấp dẫn những người xuất sắc đến gần anh. Đôi lúc Nguyễn Kiều cảm thấy lo được lo mất, sợ hai người sẽ vì cảm giác mới mẻ mà dần dần phai nhòa trở nên lạnh nhạt. Trên thực tế, mọi người đều nói “Thất niên chi dương” (*), nhưng Lâm Trạm chỉ ngại bảy năm quá dài, đến bây giờ anh mới có thể lấy Nguyễn Kiều về nhà. (*) Thất niên chi dương (七年之痒): thành ngữ của Trung Quốc, ý nói 7 năm là cột mốc mà người ta nói rằng tình cảm trở nên phai nhạt, dễ có sự phản bội. Nếu vượt qua ngưỡng bảy năm này thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời; bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp. (Nguồn wordpress: agreyseventh) Có đôi lúc, anh cảm nhận được Nguyễn Kiều thiếu cảm giác an toàn cho nên vội vã muốn làm chút gì đó để chứng minh anh có thể hứa hẹn mãi mãi không thay lòng đổi dạ. Trạm radio của trường bật bài “Tạm biệt”, họ đang chụp hình trên bãi cỏ. Nhìn xung quanh đều là những bạn học nam, nữ mặc đồng phục tốt nghiệp, khoảnh khắc này Nguyễn Kiều chợt ngẩn ra, thời học sinh của bọn họ đã trôi qua rồi. Đột nhiên chóp mũi chua xót. Những đóa mây trên trời cứ lơ lửng bất động, cỏ xanh mềm mại, mùi hoa nhàn nhạt quanh quẩn chóp mũi, trong đầu chợt hiện ra rất nhiều hình ảnh. Trong tiết cầu lông, hai người hả hê đánh với nhau đến mồ hôi chảy đầm đìa, đột nhiên trốn tiết trong buổi phim phóng sự phân tích và thường thức, trò ma sói của nhóm trò chơi, rồi đến Nghị hành trăm dặm đi suốt cả một ngày, lỗ điều hòa cách một bức tường, máy gắp thú ở quảng trường Ánh Tuyết. May mà cô may mắn hơn so với nhiều người, người đi theo suốt năm tháng thanh xuân dài đằng đẵng đó, cũng chính là người sẽ tiếp tục cùng cô theo tiếp quãng đời còn lại. Lâm Trạm thấy Nguyễn Kiều ngẩn người thì quơ tay trước mặt cô: “Em sao vậy?” Nguyễn Kiều ngửa đầu nghiêm túc nhìn anh, kiễng chân ôm cổ anh: “Không có gì, chỉ là muốn ôm anh thôi.” Lâm Trạm khẽ cười, nhóm người Tống Loan Loan đang xem náo nhiệt nhìn với ánh mắt khinh bỉ. Mấy người khoe ân ái đều phải chết! Hôm lễ tốt nghiệp, Lâm Trạm hiếm thấy đăng một tấm hình mặc đồng phục tốt nghiệp không chụp mặt lên weibo, nhưng rất nhanh đã bị người ta tra ra đây là của học viện mỹ thuật Thủ đô. Ngày hôm đó có không ít sinh viên mặc đồng phục tốt nghiệp, có khá nhiều người chụp lén Lâm Trạm, theo thông tin hình ảnh của Lâm Trạm, có người nhạy cảm chú ý tới đôi giày, chiếc nhẫn, đồng hồ mờ mờ ở tay cùng với những thông tin mấu chốt khác, sau đó từ chỗ ảnh tốt nghiệp của bạn bè trên mạng tìm ra tấm ảnh lộ mặt của Lâm Trạm. Có fan còn cầm bức ảnh lộ mặt này cố ý chạy vào dưới weibo của anh để kéo bức màn bí mật cung cấp cho các thành viên khác, lượt bình luận tăng đột biến trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều không ngờ thì ra anh đẹp trai thế này! Lâm Trạm không thường quan tâm đến weibo, đợi đến khi anh xem thì mọi người cũng đã tra ra được người đứng bên cạnh anh là Nguyễn Kiều, tự dưng ép mình ăn một nồi “cơm chó”. Nguyễn Kiều được giáo viên đại học Nam Thành trước kia đề cử, mời trở về trường làm giảng viên. Cuối cùng Lâm Trạm cũng đã tốt nghiệp, mở chi nhánh Hàm răng ngọt ngào về Nam Thành, hơn nữa còn chuyển sang con đường xuất bản riêng, cùng lúc đó, tập tranh cá nhân đầu tiên của anh cũng sắp được đưa ra thị trường. Bọn họ trở về Nam Thành, chuyện đầu tiên chính là cử hành hôn lễ ở Nam Thành. Hôn lễ cũng không tính long trọng gì, nhỏ nhưng mà đẹp. Vội vã cử hành hôn lễ là do Lâm Trạm bận việc của chi nhánh xong thì phải du học. Dù sao học nghệ thuật cũng phải ra nước ngoài bồi dưỡng, Nguyễn Kiều cực kỳ ủng hộ. Cô cũng bắt đầu dần dần thích ứng với cuộc sống từ học sinh trở thành giáo viên. Ở Nam Đại, giáo viên nam nhiều còn giáo viên nữ thì ít, một nhóm người thông minh say mê nghiên cứu học thuật, đã vậy đột nhiên xuất hiện một giáo viên học văn cổ đại xinh xắn trẻ tuổi, rất hấp dẫn ánh nhìn của người khác. Có giáo viên nam được mời cùng với Nguyễn Kiều cũng theo đuổi không kịp. Nguyễn Kiều tỏ vẻ mình đã kết hôn nhưng người ta không tin, có nghiên cứu sinh nào mà vừa mới tốt nghiệp đã kết hôn, chuyện này cũng nhanh quá đi, hơn nữa khai giảng lâu như vậy cũng không thấy chồng cô từng xuất hiện nên nghĩ rằng cô chỉ viện cớ. Nguyễn Kiều rất đau đầu, đều ở chung phòng làm việc, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng gặp, cương quá cũng không tốt. Không biết Lâm Trạm nghe được việc này từ đâu, vào giờ làm việc của Nam Đại đột nhiên đánh giết đuổi tới Nam Đại, dẫn Nguyễn Kiều đi ăn cơm. Trên tay hai người có nhẫn cưới giống hệt nhau, cử chỉ lại khá thân mật nên lúc này chuyện Nguyễn Kiều kết hôn truyền ra từ miệng giáo viên Nam Đại đã trở thành sự thật chắc chắn như đinh đóng cột. Nguyễn Kiều hỏi: “Sao anh đột nhiên quay về thế?” Lâm Trạm xoa đầu cô: “Có người lăm le vợ của anh, sao anh còn ngồi yên được chứ?” Có học sinh trên lớp đi ngang qua nhìn thấy Nguyễn Kiều, lớn tiếng gọi: “Chào cô Nguyễn ạ!” Thấy nam sinh nữ sinh không nhỏ hơn mình là bao, Nguyễn Kiều xấu hổ, chột dạ buông tay Lâm Trạm nhưng Lâm Trạm phản đối, đưa tay bắt lấy, nắm bàn tay nhỏ bé trắng mịn vào trong lòng bàn tay. Có nam sinh vô cùng thức thời: “Chào sư công ạ!” (*) (*) Sư công: chồng của sư mẫu (cô giáo) Những người khác cũng vui đùa gọi theo. Nguyễn Kiều nghiêm mặt, muốn tìm chút uy nghiêm làm gương cho người khác: “Các em đừng có kêu bậy, nên đi học thì mau đi học đi.” Học sinh tản đi, Lâm Trạm cười: “Nam sinh lúc nãy có tiền đồ đấy, lúc thi nhớ thêm điểm tí cho cậu ta nhé.” Nguyễn Kiều liếc anh, quả thật cạn lời. Hai người nắm tay đi trên con đường quen thuộc, phía trước là tòa nhà phòng ngủ ghép mà họ từng ở, những bạn nam sinh, nữ sinh nói đùa đi đi vào vào đều hừng hực khí thế tuổi trẻ. Nguyễn Kiều hỏi Lâm Trạm: “Sao anh đột nhiên quay về, chừng nào thì đi?” Lâm Trạm nheo mắt: “Xin nghỉ, ngày mai đi rồi.” Anh khựng lại, rồi nghiêng đầu nhìn Nguyễn Kiều: “Sao vậy, không nỡ à.” Nguyễn Kiều “hứ” một tiếng, không thèm quan tâm đến anh. Lâm Trạm ôm vai cô, nắm thật chặt: “Yên tâm, tối nay anh sẽ luôn ở bên em.” Anh đặt cằm dưới lên đầu Nguyễn Kiều, giọng điệu mờ ám. Nguyễn Kiều nghe thấy là biết anh không có ý tốt, mặt hơi ửng đỏ. Ăn cơm ở trường xong thì Lâm Trạm đưa cô về ký túc xá, cũng dặn dò cô xong tiết thì gọi điện thoại cho mình. Thấy bóng lưng Nguyễn Kiều từ từ đi lên lầu, Lâm Trạm khẽ bật cười. Đã lâu rồi anh không về Nam Đại. Từng ngọn cây cọng cỏ ở đây đều khiến người ta có cảm giác rất quen thuộc. Giang Thành đi làm ở công ty của cha cậu, cách Nam Đại không xa, anh đã hẹn Giang Thanh đến chơi bóng từ sớm. Hai người đánh xong một trận bóng rổ, ngồi trên bậc thềm đá uống nước giải khát. Ánh mặt trời vào trưa chiều nóng rực, mồi hôi chảy xuống từ trên trán. Giang Thành chống tay ra phía sau, người hơi ngã về sau, cậu cảm thán: “Vẫn là Nam Đại tốt, đi làm không có tí tinh thần nào.” Lâm Trạm khẽ cười: “Sao thế, gần đây người trong nhà chưa sắp xếp cho cậu đi xem mắt à?” Giang Thành phản đối: “Thôi đi, sớm như vậy, kết hôn gì chứ.” Lâm Trạm nhíu mày: “Đó là do cậu không hiểu chỗ tốt của việc kết hôn.” Giang Thành đỡ không nổi điểm này của anh, trời đất bao la chỉ có Nguyễn Kiều của anh là lớn nhất. Năm đó lúc còn đi học thì cậu đã không hiểu nổi, sao tự dưng Lâm Trạm giống như bị trúng tà, mỗi ngày đều bám theo cô em gái ở phòng ngủ kế bên không tha, lúc đầu cậu còn cho rằng Lâm Trạm chỉ nhất thời cảm thấy mới mẻ mà chú ý tới, ai mà ngờ thoáng cái đã bước qua nhiều năm như vậy. Khi Lâm Trạm quyết định nghỉ học để đi học lại, Giang Thành còn kinh ngạc hơn bất kỳ ai, nhớ lúc đó cậu hỏi Lâm Trạm: “Cậu không sao chứ, đột nhiên muốn đi học lại? Trời ạ, bị trùng tà rồi ư?” Khi đó Lâm Trạm chỉ dửng dưng lắc đầu: “Tớ chỉ hy vọng có thể học thêm nhiều chút, để có chút đề tài chung với Nguyễn Kiều.” Cuối cùng anh còn kiêu ngạo nói: “Sao hả, cậu có ý kiến?” Giang Thành không dám có ý kiến. Thật ra Lâm Trạm cũng giống Giang Thành, có đôi lúc không có mong chờ gì với bản thân mình, khi đó trời đất bao la, bản thân mình là lớn nhất, căn bản không có sức đâu mà đi quan tâm cảm nhận của người khác. Nhưng vẫn nên cảm ơn Nguyễn Kiều, để cô thấy được bản thân mình ngày càng tốt hơn. Anh của hiện tại, tuy vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cái tính kiêu ngạo nhưng anh đã có đủ năng lực để che chắn cho cô gái nhỏ mà mình yêu thương, không cần phải lo lắng yêu chỉ là lúc nhất thời, không có tương lai sau này. Anh cũng giống Giang Thành, rất thích Nam Đại, bởi vì nơi đây có một phần thanh xuân của anh, cũng có người mà anh yêu. *** Nhật ký mang thai ngày X tháng X năm 20xx. “Mang thai là một chuyện rất vất vả, và Ớt Chỉ Thiên cũng là một cây ớt siêu đáng ghét.” “Bắt đầu hạn chế đủ loại trong ăn uống, gần đây còn quá đáng hơn, TV mà cũng không cho xem, muốn đánh người quá mà.” “Nhưng mà, khi Ớt Chỉ Thiên đi ra ngoài thì tôi sẽ lén xem một tập phim, ha ha ha, chính là Vườn sao băng phiên bản Đài Loan đó, đột nhiên nhớ đến biệt danh trước kia của Ớt Chỉ Thiên, Đạo Minh Tự của Nam Đại!” “Cười lăn lộn ở trên giường, khi đó anh thật sự mắc bệnh ảo tưởng mà!” (*) (*) Trong bản raw là 中二: ám chỉ đến những người, thường là thiếu niên trong độ tuổi dậy thì có những hành vi, lời nói, cách suy nghĩ không lành mạnh, hoặc tự mãn thái quá, hoang tưởng về việc bản thân có năng lực siêu phàm. “Ngày hôm qua em họ Lâm Nhuyễn còn về nhà làm khách, đột nhiên nhớ đến trước đây Ớt Chỉ Thiên mưu đồ muốn cướp tên Nhuyễn của em họ, khá là xấu xa, vì thế tôi đã tố cáo tội trạng này của anh, em họ Nhuyễn tỏ ý muốn cùng tôi hợp sức đánh người.” Giữa quyển sổ tay có một đoạn trống lớn, cuối cùng viết một hàng chữ nho nhỏ. “Thôi, tạm thời không đánh, tôi cũng không muốn làm mẹ đơn thân.” Kết thúc ngoại truyện. P/s: Vậy là bộ truyện này đã hoàn toàn kết thúc rồi, cảm ơn các bạn đã ủng hộ và theo dõi nhé. Love all.