Edit: Tịnh Hảo Sau khi Nguyễn Kiều đã quen với cách chạy xe thì không nhờ Lâm Trạm đi cùng nữa. Anh ở bên ngoài chờ cũng rất nhàm chán, cho nên khi Nguyễn Kiều sắp tập xong mới gửi tin nhắn cho anh, hẹn anh ra ngoài. Không biết là bởi vì Nguyễn Kiều thông minh hay là xinh đẹp, hay thường xuyên mang nước và thuốc lá mà thái độ của huấn luyện viên đối với cô khá ổn. Thầy ấy đăng ký cho cô thi từ rất sớm nên thời gian luyện tập cũng nhiều hơn. Đương nhiên, cũng là nhờ Nguyễn Kiều siêng năng, mỗi ngày đều là người đầu tiên đến trường học điểm danh. Chưa đầy nửa tuần, Nguyễn Kiều đã thuận lợi tập xong nhiều nội dung thi trong mục thứ hai. Trừ lăn bánh leo dốc chưa kiểm soát tốt lắm, thỉnh thoảng xe sẽ bị trượt xuống, nhưng phần khó như quay đầu xe chạy vào bãi đỗ thì cô đã nắm chắc rất khá, đường S, góc vuông 90 độ, quẹo xe, đỗ xe đương nhiên không thành vấn đề. Ngày Nguyễn Kiều thi mục thứ hai là vào cuối tuần. Trung tâm lái xe đã gửi thông báo, thời gian cô thi là vào 11 giờ nhưng cô không ngủ được, muốn đến sớm tí xem người khác thi. Ai ngờ vừa đến trường thi thì cô mới phát hiện, vốn dĩ không dựa vào thời gian dự thi đã thông báo mà người nào đến thì cứ nộp chứng minh thư đăng ký vào. Nguyễn Kiều ngồi chưa được nửa tiếng thì đến lượt cô thi. *** Khi Lâm Trạm nhận được điện thoại của Nguyễn Kiều, anh còn chưa tỉnh lắm, nhìn thời gian, mới 9 giờ rưỡi. Giọng anh lười biếng, thấp giọng an ủi Nguyễn Kiều: “Đừng căng thẳng, em đã tập rất khá rồi, thả lỏng tinh thần là được, thi không đậu cũng không sao cả, anh…” Lâm Trạm còn chưa nói xong thì Nguyễn Kiều đã cắt ngang anh. “Lâm Trạm, em thi đậu rồi.” …… Anh lấy điện thoại ra xem đồng hồ, 9 giờ rưỡi thật. *** Hai người đã hẹn cùng đi ăn cơm trưa, Nguyễn Kiều nhàn rỗi đến chán nói với Lâm Trạm mình đi dạo ở cửa hàng trước. Tới gần tết, cửa hàng có không ít hoạt động giảm giá, Nguyễn Kiều muốn chọn chiếc áo khoác, nhưng suy nghĩ lại, ừm… Cô chưa từng mua quần áo cho Lâm Trạm, vì vậy ý nghĩ mua quần áo cho Lâm Trạm trỗi dậy. Bình thường cô không có làm thêm kiếm tiền, nhưng tiền sinh hoạt trong nhà đưa cô coi như khá dư giả, sắp tới tết nên tiền tiêu vặt của cô cũng còn lại không ít. Mua một chiếc áo khoác thoải mái trong cửa hàng thương hiệu mà Lâm Trạm thường mặc, lòng Nguyễn Kiều như rỉ máu. Nhưng bình thường Lâm Trạm tiêu tiền không ít cho cô, ăn cơm hay gì đó nếu Nguyễn Kiều giành tính tiền thì anh sẽ làm mặt hờn dỗi, thường hay nói con trai phải thế này thế kia. Nguyễn Kiều cảm thấy… anh hơi “Machismo”. (*) (*) Machismo: Sự thể hiện nam tính một cách quá đáng; lòng tự tôn của kẻ nam nhi. Mua quần áo cho Lâm Trạm xong nhưng anh vẫn chưa tới, Nguyễn Kiều lại rảnh rang đi dạo trong cửa hàng trang phục nữ. Đây cũng là nhãn hiệu cô rất thích, cô thường mua quần áo mùa đông ở đây, không hề rẻ, ngày thường đều có Tống Minh Chiêu thanh toán, nhưng hôm nay tiền cô còn dư lại có lẽ chỉ đủ để mời Lâm Trạm ăn một bữa tiệc thôi. Không đúng lúc là vừa vào cửa hàng, cô liền nhín trúng một chiếc áo bông màu hồng pastel. Thật ra bản thân cô thích style tươi mát thiên về thanh lịch hơn, nhưng Lâm Trạm rất thích cô mặc mấy bộ con nít đáng yêu, ừm… Sau khi cô thử xong thuận tiện hỏi giá cả thử. Nghe giá xong, cô lặng lẽ để áo lại chỗ cũ, vẫn nên đợi đến lúc đi cùng với Tống Minh Chiêu. Khi cô để áo lại thì phía sau có giọng của một nam một nữ cùng gọi cô, “Nguyễn Kiều!” Nguyễn Kiều quay đầu, trong chốc lát sững sờ. Người con trai là Dương Tử Việt, còn bạn nữ cũng là bạn học cấp ba của cô, nhưng không thân quen lắm, tên là Trần Hiểu Y. Ánh mắt Nguyễn Kiều dừng trên tay hai người đang nắm, Dương Tử Việt hơi mất tự nhiên, nới lỏng tay Trần Hiểu Y, khiến người khác có cảm giác như có tật giật mình. Dương Tử Việt lên tiếng: “Chuyện đó…” Nguyễn Kiếu vốn không nghĩ nhiều, cười chào hỏi với hai người, “Dương Tử Việt, Trần Hiểu Y, các cậu cũng đi dạo phố à?” Trần Hiểu Y cười, rồi thản nhiên kéo tay của Dương Tử Việt. Trước kia khi họp lớp, Trần Hiểu Y cũng có mặt ở đó, cô ta cũng nhìn thấy vẻ nhiệt tình của Dương Tử Việt đối với Nguyễn Kiều. Trần Hiểu Y chỉ vào chiếc áo khoác bông màu hồng pastel rồi nói với Dương Tử Việt: “Em cảm thấy cái đó không tệ, anh thấy thế nào.” Nói xong, cô ta nhìn Nguyễn Kiều hỏi: “Nguyễn Kiều, cậu cảm thấy tớ mặc áo đó thế nào?” Nguyễn Kiều khẽ gật đầu, “Rất đẹp.” Tuy cô rất chắc chắn hai người này vừa nhìn thấy hành động hỏi giá và đặt áo lại của mình, nhưng áo này cũng không phải là phiên bản giới hạn, vì vậy không có đạo lý nào là mình không mua được thì sẽ không để người khác mua được. Trần Hiểu Y lấy áo, rồi nhìn price tag, “Hơn 3000 à, chiếc áo bông này cũng không mắc, không thì em mua cái này nhé.” Dương Tử Việt cảm thấy hơi khó chịu: “Em còn chưa thử mà, nói không chừng hiệu quả mặc trên người không tốt như em tưởng tượng.” Trần Hiểu Y nói tiếp: “Em lười thử lắm, mua về không thích thì nói sau, tặng đại cho người thân nào đó cũng được, dù sao cũng không đắt mà.” Nguyễn Kiều cũng không ngốc, cô nhìn ra được vẻ thù địch của Trần Hiểu Y. Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói: “Sao em lại nói sai tên cửa hàng vậy, anh tìm // <img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3466902.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3466902.png" data-pagespeed-url-hash=1739555624 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>