Edit: Tịnh Hảo Cả người Nguyễn Kiều đều đau nhức, thừa lúc Lâm Trạm còn chưa tỉnh đi tắm rửa trước, sau đó bắt đầu đánh răng. Nhìn gương mặt trong gương, cổ còn có vết hickey mờ nhạt, Nguyễn Kiều chợt đỏ bừng mặt. Má ơi. Hôm qua cô chỉ muốn đi tìm Lâm Trạm xem còn ổn không, mà sao giờ lại… Thật sự quá đột ngột. Cô vừa đánh răng vừa thất thần nên không nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Trạm. Lâm Trạm còn chưa tỉnh ngủ, uể oải đi tới phòng tắm, nhìn thấy Nguyễn Kiều đang đánh răng liền bước đến sau lưng cô, ôm lấy cô từ phía sau, đầu đặt lên vai. Cảm nhận được hơi thở nam tính quen thuộc, Nguyễn Kiều mới phát hiện mình bị Lâm Trạm ôm vào lòng. Nhìn từ trong gương, Lâm Trạm còn đang rất buồn ngủ, đầu tựa lên vai cô, mắt nhắm lại, lông mi rất dài. Nguyễn Kiều đỏ mặt, cảm thấy không được tự nhiên lắm, cô vẫn không thể nào thoải mái chấp nhận tiếp xúc da thịt thân mật. Lâm Trạm tỉnh ngủ được một lúc, giọng khàn khàn hỏi cô: “Tắm chưa?” Giọng Nguyễn Kiều nhỏ như tiếng muỗi kêu, “Rồi.” Lâm Trạm phát ra âm mũi, giọng trầm thấp, “Vậy anh tự tắm.” Chẳng lẽ anh còn muốn tắm cùng à? Nghĩ vậy, mặt Nguyễn Kiều lại ửng đỏ. Cô vội vàng rửa mặt xong, đóng cửa phòng tắm lại, tim còn đang không ngừng đập bình bịch. Cô cảm thấy mình hơi cổ hủ, trước kia dù sao cũng từng đọc qua một số sách cấm, còn viết truyện cấm nữa, sao chiến đấu thực tế lại yếu như vậy? Quả nhiên vẫn là câu danh ngôn kia nói đúng, thực hành là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm tra một cách xác thực. Xem tiểu thuyết và cảm giác làm thật… khác xa nhiều lắm. Cô khoác chiếc áo len màu đen mặc hồi hôm qua, may là cổ cao nên các vết hickey trên cổ đều được che kín. Lâm Trạm đi ra từ phòng tắm thì nhìn thấy Nguyễn Kiều đang soi gương liên tục, căng thẳng lúng ta lúng túng. Mắt hai người giao nhau. Lâm Trạm đã tỉnh hẳn, vẻ mặt tươi rói. Cảnh tượng vào đêm qua lại mất kiểm soát hiện ra trong đầu Nguyễn Kiều, cô hơi lạc hậu nên mặt đỏ như trái gấc. Lâm Trạm nghiêng đầu cài nút, ánh mắt anh nhìn thẳng về phía Nguyễn Kiều, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười. Anh cảm thấy chọc rất vui, nắm tay mặt đỏ, hôn môi cũng mặt đỏ, vậy lên giường rồi thì cô sẽ đỏ mặt tới khi nào đây? Bạn gái anh cũng thẹn thùng quá đi. Nhưng xem như Lâm Trạm có lương tâm, không có tư tưởng xấu xa, biết cô thẹn thùng nên cố gắng ra vẻ thản nhiên, thay quần áo xong bèn kéo cô đi trả phòng rồi đi ăn sáng. Hôm nay Nguyễn Kiều có tiết, khi đến trường thì không kịp trở về phòng ngủ, Lâm Trạm đưa cô đến lớp học, dịu dàng xoa tóc cô: “Em đến lớp trước đi, anh lấy sách giúp em.” Nguyễn Kiều ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm”. Khi đi học, Nguyễn Kiều hơi lơ đãng. Hứa Ánh ngồi ở một bên cũng không muốn nghe giáo viên giảng bài nên trốn dưới bàn nghịch điện thoại, trong lúc vô tình cô ấy liếc nhìn Nguyễn Kiều vài lần, phát hiện Nguyễn Kiều hơi kỳ quái, cô ấy không khỏi tò mò. “Kiều Kiều, cậu sao vậy?” Hứa Ánh hỏi. Sau một lúc lâu Nguyễn Kiều mới hoàn hồn, còn có cảm giác bị dọa sợ nên ấp a ấp úng cả buổi cũng không nói rõ, chỉ nói không có gì. Càng như thế, Hứa Ánh càng cảm // <img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3466413.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3466413.png" data-pagespeed-url-hash=3980687791 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>