Hoạt động tiệc ngày xuân triển khai rất sôi nổi, khắp vườn trường Nam Đại đều có thể nhìn thấy nội dung liên quan đến hoạt động. Dường như hằng năm bởi vì có hoạt động này mà mọi người mới cảm thấy mùa đông đã đi qua rồi. Trên đường cây râm mát, thân cây tỏa ra các nhánh con, ánh mặt trời chiếu sáng xuyên qua các khe hở nhỏ tạo thành những cái bóng loang lổ, màu xanh tươi mới phát triển mạnh mẽ. Thật ra bốn mùa ở Nam Thành cũng không rõ rệt, chỉ có hai mùa đông hạ là luân phiên rõ ràng nhất, cho nên ngày đông vừa qua thì ánh nắng liền hơi nóng. Nguyễn Kiều đã sớm thay bộ hoodie đơn giản, chỉ vì bận bịu hoạt động tiệc ngày xuân nên cô muốn đi dạo quanh trong sân trường, nhưng người vừa khẽ động thì lại cực kỳ nóng, bất giác đã muốn cầm hồ sơ làm quạt gió. Cô đang nghỉ ngơi dưới tàng cây, vừa quạt gió, vừa cầm điện thoại xem tình hình mới trong nhóm hoạt động. Chợt tiếng xe máy vang gầm bên tai, mang theo một trận gió thoảng qua, thổi bay giấy A4 trong cặp hồ sơ. Nguyễn Kiều khá sửng sốt. Xe dừng ở phía trước, đột nhiên từ từ quay đầu lại. Lâm Trạm tháo nón bảo hiểm xuống nhíu mày nhìn cô, giọng điệu mang theo vẻ trêu chọc: “Mỹ nữ, đi hóng gió không.” Nguyễn Kiều nheo mắt lại, cuối cùng mới thấy rõ người đến, Nguyễn Kiều lườm anh nhẹ giọng châm chọc, “Anh phiền muốn chết à.” Cô cúi người nhạt tài liệu. Lâm Trạm xuống xe giúp cô. Lâm Trạm nhặt xong còn ngồi trên mặt đất, tiện tay nhéo cằm Nguyễn Kiều, làm động tác đùa giỡn, “Cô vợ nhỏ có muốn đi nhờ xe không?” Nguyễn Kiều bị dáng vẻ lúc này của anh chọc đến bật cười, cô ôm tài liệu trong ngực, đứng bên cạnh xe. Lâm Trạm rất nhanh ngồi lại lên xe, “Ơ, đi đâu? Anh chở em đi.” Nguyễn Kiều đưa cánh tay ra ôm lấy eo anh: “Em trở về phòng ngủ tắm rửa trước, tạm thời rảnh rỗi.” “Vậy được, anh cũng muốn về phòng ngủ, ngồi chắc nhé.” *** Đi xe về phòng ngủ chỉ mất vài phút, hai người cùng đi lên lầu. Nguyễn Kiều nhớ đến việc chính, quay đầu hỏi anh, “Lâm Trạm, tối qua anh đi đâu vậy, bây giờ mới về phòng ngủ.” Lâm Trạm hất mái tóc màu xám tro, hời hợt nói: “Đi chơi xe cùng mấy anh em, sau đó đi uống rượu rồi mới trở về nhà. Dù sao hôm nay là thứ bảy, cũng không có tiết.” “……” Có tiết hay không cũng đâu quan trọng với anh nhỉ. Khi đến chỗ rẽ thang lầu, Nguyễn Kiều đi chậm hơn một bước, đứng sau lưng anh có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt của sữa tắm, lại còn chút mùi rượu không che giấu được. Đây là uống chút rượu mà anh nói sao? Uống đến chiều hôm nay mới trở về trường? Chơi xe… chính là đua xe đó hả. Nguyễn Kiều cụp mắt, khẽ nói: “Sau này anh ít đua xe thôi, nguy hiểm lắm. Còn có, uống ít rượu thôi, không tốt cho sức khỏe.” Lâm Trạm ôm lấy cô, rất phối hợp lên tiếng: “Đã biết, tuân mệnh.” Giọng anh hờ hững, vừa nghe liền biết chỉ là thuận miệng đáp lại. *** Khi trở về phòng ngủ tắm rửa, Nguyễn Kiều ngẩn người ở phòng tắm thật lâu, ngước lên vòi hoa sen, trong đầu cô hơi loạn. Không thể phủ nhận rằng Lâm Trạm luôn đối xử tốt với cô, chưa từng vì theo đuổi được mà trở nên lạnh nhạt, cũng không giở tính khí thiếu gia trước mặt cô. Nhưng chính là…… ở bên nhau, dường như anh chưa từng nghĩ sẽ thay đổi cái gì. Hai người yêu đương, thật ra cũng yêu cầu một ít không gian riêng. Nguyễn Kiều biết điều này, đồng thời cũng rất chú ý đến điều này nên có nhiều khi Lâm Trạm không ở trường học, lúc trở về anh không nói thì cô cũng không hỏi. Cô cũng chưa từng yêu cầu Lâm Trạm nhất định phải báo cáo hành trình hay là thế nào. Nhưng thời gian quen ngau càng dài sẽ không nhịn được muốn khoảng cách gần hơn một tí. Cô không hỏi, không có nghĩa là cô không để ý tới. Lần trước viết tờ giấy ba ước nguyện kia, không biết Lâm Trạm nhìn có hiểu không. &quot;Ba nguyện ước tháng Giêng Được bên anh kề cạnh...&quot; Trước khi Nguyễn Kiều đi ngủ, sẽ đọc sách rồi xem phim giống như ngày thường. Gần đây cô có xem một bộ phim, nói về nam nữ chính tốt nghiệp đại học do áp lực của hiện thực mà chia tay. Việc tốt nghiệp xong chia tay chưa bao giờ ít, cho dù là tốt nghiệp trung học hay tốt nghiệp đại học. Bởi vì đạt được nền tảng khác nhau, người mình thấy, chuyện từng trải qua đều dần dần đi ngược lại với đối phương, không có tiếng nói chung, xa cách chính là điều đương nhiên. Đi ra từ phòng tắm, Nguyễn Kiều bắt đầu sấy tóc. Tiếng máy sấy tóc càng khiến cô phiền lòng suy nghĩ lung tung hơn. Cô nghĩ: có phải con gái đều thế này không, một khi đã thích thì sẽ có thói quen suy nghĩ về chuyện tương lai. Nhưng đối phương nếu ngay cả để bạn tưởng tượng muốn ở cùng cả đời cũng không có, vậy thì hà cớ gì phải ở bên nhau? Tóc còn chưa sấy khô thì cô đã tắt máy sấy. Cô muốn uống nước để bản thân mình không nên suy nghĩ quá nhiều. Chỗ rót ước không xa, cô khép hờ cửa. Phòng ngủ của nhóm Lâm Trạm cũng không khóa, cô nhìn vào thì thấy Lâm Trạm đang gọi điện thoại. Nhìn thấy Nguyễn Kiều đã tắm rửa xong đi ra, Lâm Trạm đứng dậy, vừa gọi điện thoại vừa đi ra khỏi cửa. Nguyễn Kiều rót phân nửa nước ấm phân nửa nước lạnh rồi lắc lắc. Đúng lúc này, một trận gió thổi qua, chợt vang “ầm” một tiếng. Cửa của phòng ngủ 418 bị gió đóng vào. Nguyễn Kiều sửng sốt hai giây mới phản ứng kịp, lúc nãy bị gió đóng kín… hình như là cửa phòng ngủ của mình. Trời, cô đâu có mang theo chìa khóa đâu! Lâm Trạm đúng lúc đi tới cửa, cúp điện thoại, anh nhìn cửa phòng ngủ kế bên rồi nhìn biểu cảm của Nguyễn Kiều, đột nhiên vui vẻ. “Quả Hồng muội muội, em không có mang theo chìa khóa hả?” Nguyễn Kiều không rảnh để ý đến anh, không thể tin đến gần phòng ngủ, đẩy đẩy cửa. Đóng thật rồi. Cô vừa mới tắm xong, mặc áo ngủ, mang dép lê. Trong tay trừ cốc nước và thẻ nước ra thì cái gì cũng không có, đây là muốn mạng sao… Lâm Trạm xoa nhẹ đầu cô, “Ôi, em đứng đây cũng đâu có cách đâu, đến phòng ngủ anh ngồi đi, anh tìm Tống Loan Loan cho em, tóc em còn chưa sấy khô này, sấy khô tóc trước đi, đỡ phải cảm lạnh.” Gần đây Tống Loan Loan cũng không có tới trường, đợi Tống Loan Loan trở về không biết tới khi nào. Tuy hôm nay cô rảnh rỗi nhưng mặc thành dáng vẻ này, rồi đứng ở phòng ngủ Lâm Trạm suốt cũng không ổn, nếu bạn cùng phòng của anh trở về thì sao. Nguyễn Kiều cắn môi, kéo vạt áo Lâm Trạm nhỏ giọng hỏi: “Ừ, anh đến chỗ dì quản lý phòng ngủ lấy chìa khóa dự phòng giúp em được không?” Tòa phòng ngủ của trường bọn họ cũng không phải mỗi tòa đều có người quản lý, muốn đi tìm quản lý phải đi ra trước rồi đi qua mấy tòa nhà nữa. Lâm Trạm khẽ mỉm cười: “Không phải anh không muốn lấy giúp em, em cảm thấy anh đi thì dì ấy có đưa cho anh không?” Điều này cũng đúng, một nam sinh chạy tới xin chìa khóa phòng ngủ của nữ, có thể còn bị đánh chết nữa. Nhưng mà… // <img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3462757.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3462757.png" data-pagespeed-url-hash=1645040670 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>