Quá trình đi chơi ngượng ngùng kết thúc ở trước máy gắp thú. Trên đường trở về phòng ngủ, Lâm Trạm im lặng như thố cơm Jimmy. Nguyễn Kiều ngẫm lại thấy cũng mắc cười, cô ôm chú cừu vui vẻ mà ông chủ tặng, nén cười đến mức mặt cũng đỏ lên. Vẻ nghiêm túc cool boy của Lâm Trạm và biểu cảm khiếp sợ khi nhìn thấy máy gắp thú phản bội hình thành nên sự tương phản rất lớn. Hai dáng vẻ ấy cứ lượn lờ trong đầu, Nguyễn Kiều thật sự nhịn cực khổ lắm. Anh thật sự, quá ấu trĩ mà. Ha ha ha ha ha. Lâm Trạm liếc cô một cái, “Muốn cười thì cười đi, đừng có làm như bị táo bón.” Anh vừa dứt lời, Nguyễn Kiều liền ngồi trên đất bắt đầu cười. F*ck, không nể mặt như vậy, bảo cô cười thì cô cười thật... Nhờ phúc của con gấu bông, buổi tối, Nguyễn Kiều không bị Lâm Trạm quấy rầy nữa. Ngày mai phải thức sớm, Nguyễn Kiều nhanh chóng rửa mặt xong, rồi lên giường đi ngủ. Hôm nay khi ngủ, cô kề sát vào vách tường nghe ngóng, bên kia không có động tĩnh. Không biết tại sao, cảm thấy dựa vào tường ngủ khá ngon hơn. 11 giờ, Nam Đại dần tối mờ. Ánh trăng bắt đầu treo trên bầu trời đêm. Có cơn gió nhè nhẹ đưa mùi hoa và cây cỏ thoảng vào trong, tiếng hít thở yên lặng đều đều. *** Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức còn chưa vang thì Nguyễn Kiều đã rời giường. Cô không mang theo nhiều đồ lắm, không muốn xách theo đồ nặng đi bộ. Chọn một đôi giày thoải mái nhất vì phải đi cả ngày. Khi cô thu dọn xong, Lâm Trạm đúng lúc sang đây gõ cửa. Nguyễn Kiều mở cửa, ngửa đầu đối diện tầm mắt của anh. “Chào buổi sáng.” “Chào buổi sáng.” Hai người rất ăn ý đồng thời mở miệng. Lâm Trạm cười, anh quan sát quần áo Nguyễn Kiều một lát, là màu đen, giống cái của mình. Nguyễn Kiều cũng đã phát hiện ra, yên lặng quay đầu, chuyển tầm mắt đi. Khi đi ra khỏi tòa phòng ngủ, chân trời vẫn còn một mảnh xám trắng. Hai người sánh vai cùng đi trên đường mòn trống trải vào sáng sớm, không biết có phải do bầu không khí vào buổi sáng trong lành hay không, mà cảm thấy có loại thoải mái khó nói thành lời. Nguyễn Kiều và Lâm Trạm đi ra ngoài khá sớm, còn có thời gian đến căn tin ăn bữa sáng nóng hổi. Người Nam thành ăn gì cũng khá trọng mùi vị, vừa đên căn tin, hai người đã ăn ý đến cửa sổ quầy mì mua một bát mỳ thịt bò, phía trên còn có một trứng ốp lết nóng hổi. Mỳ thịt bò đựng trong bát, đặt cùng một chỗ, hai người giống như đang thi đấu, rắc thêm một ít tiêu vào bát, một muỗng rồi một muỗng. Thêm tiêu xong lại thêm cải bẹ và đậu cô-ve. Có học sinh tới từ phương Bắc vẫn không thể nào chịu được cách ăn sáng của người bên cạnh này, nhìn bát mỳ khoa trương của hai người họ, có chút trợn mắt há mồm, ăn như thế này, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Nghĩ vậy, nhóm người phương Bắc lại yên lặng cắn màn thầu. Sau khi ăn xong bữa sáng rồi đến tập họp, bên ngoài người hoạt động đã khá nhiều, Nam Đại cũng bắt đầu một ngày mới. Trạm radio là chăm chỉ nhất, mỗi buổi sáng đều bật nhạc. Hôm nay vừa đúng lúc bật bài “Dịu dàng” của Ngũ Nguyệt Thiên, nhưng bài hát này lại rất hợp với thời tiết ngày hôm nay. Đi ở trong gió, ánh mắt trời hôm nay đột nhiên rất dịu dàng. Tâm tình Nguyễn Kiều rất tốt, nghe nhạc, khẽ cong môi. Bất chợt, Lâm Trạm đột nhiên cúi người, nói ở bên tai cô. “Bài hát này, vẫn là cậu hát nghe hay hơn.” Nói xong, Lâm Trạm lại thẳng người dậy, vẻ mặt giống như không có việc gì. Nguyễn Kiều ngẩn người, nắm lấy dây đai cặp sách, quay đầu đi. Mặt cô hơi nóng, cũng làm ra vẻ như chưa nghe thấy gì. Nhóm Nghị hành trăm dặm tập họp một hồi lâu, bạn học bên đội Bảo vệ môi trường dẫn đầu phía trước giăng biểu ngữ lớn, bảo mọi người ký tên. Nguyễn Kiều viết tên xong, Lâm Trạm liền nhận lấy bút ký tên, viết kế bên cô. Sau đó, anh lại vẽ một tách trà dưới tên Nguyễn Kiều, rồi vẽ một động tác uống trà dưới tên mình. Nguyễn Kiều sửng sốt. Anh chỉ vẽ có mấy nét, nhưng thật bất ngờ, anh vẽ rất sinh động. Có một loại cảm xúc dễ thương không nói thành lới. Nguyễn Kiều khen ngợi một câu xuất phát từ dáy lòng: “Cậu vẽ không tệ đấy.” Lâm Trạm cạn lời, “Có phải trọng điểm của cậu sai rồi không?” Cậu là trà, tớ muốn uống! Học tiếng Trung mà xem không hiểu sao? Nguyễn Kiều hoàn toàn đã đặt sai trọng tâm, cô thích sổ tay, nên cũng vô cùng thích những thứ liên quan đến vẽ, mà anh lại vẽ rất khá, ôi. Là kiểu liếc mắt một cái là có thể nhớ kỹ, vô cùng dễ thương, rất có phong cách của mình. *** Nhóm Nghị hành trăm dặm xuất phát cực kỳ náo nhiệt. Nguyễn Kiều và Lâm Trạm ở vị trí khá trung tâm, đi theo nhóm, không nhanh không chậm. Buổi sáng mặt trời còn chưa ló dạng, mọi người tinh lực đầy đủ, bắt đầu đi đến một hai tiếng mà nhóm vẫn chưa rơi rớt dần, mọi người nói chuyện cười đùa, bầu không khí rất tốt. Nhưng tới giữa trưa, hàng ngũ đã bị kéo lê thành một hàng dài. Nguyễn Kiều cảm giác phía sau đã có rất nhiều người từ bỏ, nửa ngày cũng không thấy bóng người. Bình thường cô cũng thỉnh thoảng chạy bộ, nên thể lực tàm tạm. Đến trưa, cô và Lâm Trạm nghỉ ngơi ở ven đường một lát, ăn bánh mì xong, rồi tìm tiệm tạp hóa mua một chai nước suối, tiếp tục đi tiếp. Mãi đến 4 giờ chiều, họ mới tiến vào ranh giới thành phố Thanh Nguyên. Nguyễn Kiều đã rất mệt, hai chân giống như không còn là của mình nữa, cho dù mang giày thoải mái đến cỡ nào cũng vô dụng, Nguyễn Kiều cảm thấy chân cứng lại. Lâm Trạm cũng hơi mệt, không có tâm tư đùa giỡn nữa.  Thật ra trên đường đi bọn họ còn vượt qua không ít người, tốc độ còn nhanh hơn một chút so với dự tính. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ đến 8 giờ tối, bọn họ có thể đến điểm dừng chân núi Đạt Việt mà nhóm đã xác định. Nghỉ ngơi trong chốc lát, hai người lại tiếp tục đi. Trên đường thỉnh thoảng có mấy chiếc xe ba gác nhỏ, trên đó chở mấy cô cậu học sinh đi nhờ xe. Có không ít người vốn dĩ không thể đi xa như vậy, chỉ có thể ngồi xe. Thật thà như bọn họ, đi từng bước từng bước, vô cùng hiếm. Đằng trước có một đoạn đường phải đi lên, sườn núi còn rất dốc. Nguyễn Kiều đã hết sức. Lâm Trạm đi trước một bước, ở phía trước duỗi tay kéo cô. Cô đưa tay qua, nhưng thần trí không còn rõ, không hiểu sao cô chụp hụt, dưới chân cũng mất trọng tâm trượt theo, cả người đột nhiên ngã xuống trên sườn núi, đầu gối va vào đất. “Ui ——” Nguyễn Kiều nhíu mày, phát ra tiếng than nhẹ. Trên sườn núi có cát đá nhỏ, sau khi cô ngã xuống, gắng gượng đứng lên, đầu gối cũng vừa đau vừa rát. Lâm Trạm vội vàng đi tới đỡ cô, anh cúi đầu nhìn đầu gối của Nguyễn Kiều, “Sao rồi? Còn ổn không?” Nguyễn Kiều không nói chuyện. Lâm Trạm đành phải đỡ cô đến dưới sườn núi nghỉ ngơi.  Đau đớn càng ngày càng rõ, Nguyễn Kiều cảm thấy mình tạm thời không thể nào đi bộ được.  Thấy cô như vậy, Lâm Trạm đột nhiên ngồi xổm xuống, không nói không rằng kéo ống quần cô lên.  Đầu gối trầy da rất nghiêm trọng, chảy máu, khi cuốn ống quần lên còn dính một ít, sưng đỏ càng thêm rõ. Lâm Trạm cau mày, không lên tiếng lấy chai nước ra, rửa miệng vết thương cho cô. Sau đó tìm khăn giấy lau khô giúp cô. Những việc này thật ra đều là lần đầu anh làm, không có kinh nghiệm, toàn dựa theo cảm giác, tay đã cố gắng làm thật nhẹ nhàng nhưng vẫn rất đau, Nguyễn Kiều chịu đựng, không hé răng. Lúc này cô cũng không giả bộ từ chối Lâm Trạm chạm vào. Trời sắp nhá nhem, đường này lại hoang vắng, đợi một lát cũng không nhìn thấy chiếc xe nào đi ngang qua. Lề mề như vậy cũng không phải là cách, dù sao cũng đã đặt chân tới nơi, thật ra cũng không còn xa. Lâm Trạm giúp cô rửa sạch miệng vết thương xong, cô lại nhìn thấy thuốc mỡ từ trong túi của Lâm Trạm. Nguyễn Kiều hơi kinh ngạc, nhịn không được hỏi, “Sao cậu còn mang theo cái này?” Thấy anh tùy tiện, thật sự không giống người cẩn thận. Lâm Trạm không nâng mí mắt, giọng nói nhàn nhạt, “Là chuẩn bị cho người bị bệnh chân bẹt như cậu đấy, đi đường cũng không xong, nghĩ mình là nữ chính tiểu thuyết ngôn tình sao?” “……” Ai bệnh chân bẹt hả! Lâm Trạm dựa vào cảm giác mân mê nửa ngày, cũng coi như là rửa sạch xong miệng vết thương, đã thoa thuốc xong. Nguyễn Kiều bám lấy anh, chậm rãi đứng lên. Cô nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Lâm Trạm, nghiêm túc nói, “Lâm Trạm, cảm ơn cậu nhé.” Lâm Trạm mệt mỏi, lười đáp, chỉ đưa cánh tay cho Nguyễn Kiều chống, để cô thử bước đi. Nguyễn Kiều miễn cưỡng có thể đi vài bước, nhưng đầu gối không thể nào cong lại, vừa cong là sẽ vô cùng đau đớn. Cô chịu đựng không lên tiếng, đi theo Lâm Trạm cùng nhau lên sườn núi. Thật sự là…… không muốn gây cản trở cho anh. Nhưng chẳng được bao lâu, Lâm Trạm đột nhiên ngừng lại, anh thở dài, đi đến trước Nguyễn Kiều, nửa ngồi xổm. Nguyễn Kiều trố mắt, “Cậu làm gì thế.” Giọng điệu Lâm Trạm thờ ơ, “Cõng cậu đó, cậu như vậy là muốn đi đến năm sau hả?” Nguyễn Kiều không nhúc nhích, Lâm Trạm không kiên nhẫn, tự mình di chuyển, tới gần cô, sau đó kéo tay cô choàng lên vai mình, nâng đùi cô lên, vững vàng bắt đầu tiến về trước. Lâm Trạm không phải là người rất tráng kiện, nhưng nằm trên vai anh, trong đầu Nguyễn Kiều đột nhiên hiện ra ba chữ “cảm giác an toàn”. (*) (*) Bên tiếng Trung chỉ có 3 chữ, là 安全感 Mùi thuốc lá hương chanh trên người anh xông vào xoang mũi, Nguyễn Kiều phát hiện, tim của mình đập hơi nhanh. Đây là lần đầu tiên cô được nam sinh cõng. Lúc còn rất nhỏ có lẽ cha đã cõng qua, nhưng cô không có chút ấn tượng.  Cảm giác được người ta cõng, còn rất kỳ diệu. Cô hơi có ý nghĩ muốn dựa đầu trên lưng Lâm Trạm. *** Thời tiết lúc này, đã vào thu từ lâu rồi. Trời tối rất sớm, mặt trời đã lặn, độ ẩm bắt đầu giảm xuống, nhưng Lâm Trạm rất nóng, trán cứ đổ mồ hôi. Nguyễn Kiều nằm trên lưng Lâm Trạm, an tĩnh nghe anh thở dốc. Cô chỉ có thể cố gắng không nhúc nhích, để giảm bớt gánh nặng cho Lâm Trạm.  Đã đi được một đường rất dài, Nguyễn Kiều thật sự không đành lòng, cô nhẹ giọng nói, “Lâm Trạm, cậu để tớ xuống đi, tự tớ đi một lát.” Lâm Trạm lại đẩy cô lên trên, không có ý định buông tay. “Không sao cả, tớ có thể.” Sáu chữ này bất chợt đập vào trong lòng Nguyễn Kiều, cô có chút kích động khó nói. Vào đêm yên tĩnh. Đèn đường bị hỏng mờ nhạt kéo dài hai bóng lưng người, có cơn gió thoảng qua, trong bụi cỏ cũng có tiếng kêu của côn trùng. Nguyễn Kiều đang xuất thần, Lâm Trạm đột nhiên hỏi câu, “Sao tim cậu đập nhanh thế, đang khua chuông à?”