Ham Muốn
Chương 13
Phaedra ngủ trong vòng tay của Elliot. Anh bế c đến một cái ghế gỗ dài cách xa rào chắn của thuyền. anh hướng dẫn đoàn thuỷ thủ buộc chặt cái vải bạt tạm thời về phía trước họ để che vẻ đẹp nhợt nhạt của cô khỏi cái nắng gắt ở phía trên.
Đã hai giờ trôi qua rồi mà suy nghĩ về Phaedra vẫn hút lấy anh. Những lời thề mà họ đã nói ở Positano có lẽ là những dòng cuối cùng trong vở kịch khôi hài này, nhưng nó làm ý định của anh trở nên rối rắm. Anh không nghĩ cô sẽ đồng ý thừa nhận trách nhiệm của anh đối với cô. Không cần biết là luật pháp Anh sẽ quyết định như thế nào, cô sẽ không bao giờ đồng ý để trao cho anh quyền được bảo vệ cô. Cô sẽ từ chối quyền của bất kì người đàn ông nào áp dụng những quy định bắt buộc như thế để đòi hỏi, yêu cầu.
Như thể suy nghĩ của anh đã kéo cô vào trận chiến, cô tỉnh dậy. Vẫn nép vào anh, cô nhìn chăm chăm ra biển đến những hình ảnh mờ mờ sương của những ngọn đồi trên bờ biển xa xa phía chân trời.
Cô nhìn lên bầu trời và kiểm tra vị trí của mặt trời. "Bây giờ chúng ta cũng đã cách khá xa bờ rồi. Liệu chúng ta có nên tới Amalfi bây giờ không?"
"Tôi đã bảo với họ đưa chúng ta xuống bờ Paestum. Cô vẫn muốn được đến thăm những ngôi đền ở đó mà."
Lông mi của cô cụp xuống khi cô suy tính về thay đổi trong kế hoạch. "Lẽ ra anh nên đánh thức tôi dậy và hỏi xem đến thăm Paestum liệu có thích hợp với tôi không."
Anh đã không hỏi cô vì anh không muốn cho cô lựa chọn. Khi cô đến Pompeii cô sẽ lại bị ám ảnh bởi những sứ mệnh mà cô đang theo đuổi một lần nữa. Anh sẽ lại buộc phải làm lại từ đầu khi họ trở về Naples sau đó. Và chẳng bao lâu sau họ sẽ lại rơi vào tình trạng rắc rối như thế này nữa. Anh muốn tránh những cuộc tranh cãi như vậy trong một vài này.
"Lúc ở nhà thờ cô đã thực sự bị ốm. Cô cần được nghỉ ngơi."
Cô gật nhẹ, tóc của cô vẫn còn vương trên vai anh. Anh cảm thấy vui khi cô không cố cưỡng lại việc anh ôm cô. Một Phaedra đang ngủ trông thật tuyệt. Anh dành thời gian ngắm từng chi tiết và sắc thái trên khuôn mặt cô, ngửi mùi hương thơm rất nữ tính của cô, và ôm cơ thể mềm mại của cô. Nhưng Phaedra tỉnh táo và nhận ra rằng cô còn cthấy anh hấp dẫn hơn rất nhiều.
"Dĩ nhiên, chúng ta chưa thực sự kết hôn." Cô nói như thể hai người đã nói chuyện hàng tiếng rồi, nhưng nếu nói chuyện trong im lặng, thì có lẽ đúng là như vậy.
"Thực ra, trong vương quốc Sililies, tôi nghĩ chúng ta như vậy."
"Chúng ta chưa kí thủ tục nào cả."
"Đó là miền đất của Thiên Chúa giáo. Họ xem kết hôn như thánh lễ chứ không phải một hợp đồng."
"Chúng ta không phải là những tín đồ của Thiên Chúa giáo."
"Điều đó có thể biến tất cả thành những thứ hoàn toàn khác. Tôi không biết chắc chắn nhưng tôi nghĩ nếu nó hợp pháp ở đây, thì ở đất nước tôi cũng sẽ hợp pháp thôi." Anh làm cho sự phủ nhận đang bừng bừng trong người cô mạnh lên.
Nhưng trái lại, cô bộc lộ sự sửng sốt của mình một cách rất tinh tế khiến anh có thể không nhận ra nếu như mặt cô không gần anh, và cơ thể cô không trong vòng tay anh.
"Những gì mà vương quốc cho là hợp pháp đều không thành vấn đề," cô nói. "Chúng ta sẽ sớm trở về Anh, ở đó luật lệ tốt hơn. Điều quan trọng là cả hai chúng ta cùng biết chúng ta chưa kết hôn."
Thuyền quay lại hướng đông nam, về phía bờ biển. Anh chú ý tới cái cảng nhỏ ở phía xa là điểm đến của họ.
"Hãy nói như thế," cô yêu cầu.
"Nói gì cơ?"
"Nói rằng tất nhiên chúng ta biết chúng ta thực sự chưa kết hôn."
Anh có thể nói điều đó để làm cô hài lòng nhưng anh không có ý định nói dối cô và sự mù mờ cũng không làm anh lúng túng. Anh chưa bao giờ tìm kiếm sự kết hôn, nhất là đối với một người con gái như Phaedra Blair, nhưng anh đã nói lời thề và hiểu rằng họ sẽ gắn kết với nhau.
Bây giờ, nếu làm chồng của Phaedra trên đất nước này thì sẽ rất có ích. Anh có thể bảo vệ côự đặc biệt của cái bóng dáng dòng dõi quý tộc. Anh có thể theo dõi cô, ngày và đêm. Và nếu như họ có ý định trở về Anh và những lời thề ở Postino trói buộc họ thì ở đây vẫn có những lợi ích nhất định.
Nếu họ thực sự đã kết hôn thì quyết định xuất bản những cuốn hồi kí đó không phải là của cô nữa. Thực tình anh chưa bao giờ tính đến những biện pháp mạnh mẽ như vậy để bảo vệ danh dự gia đình, nhưng số phận có thể đã đem đến một biện pháp bất ngờ cho vấn đề này là đưa họ đến với nhau.
Dĩ nhiên cô sẽ kinh tởm giải pháp này. Đó là lí do tại sao anh bảo đoàn thủy thủ hãy hướng về Paestum. Anh muốn thể hiện sự mê hoặc của mình càng dài càng tốt trước khi phát hiện ra việc sống suốt cuộc đời còn lại với Phaedra Blair sẽ làm cho trái đất này đối với anh như địa ngục sống.
"Cô đang yêu cầu tôi nói về những gì mà cả hai chúng ta đều biết trong khi tôi không hề biết gì về điều này và cô cũng vậy. Cô thực sự đang yêu cầu tôi phải nói dối rằng cả hai chúng ta đều biết chúng ta chưa kết hôn."
"Hành động theo cách này sẽ rất khôn ngoan."
"Tôi không đồng ý. Tôi nghĩ rằng sẽ là phạm tội nếu chúng ta bỏ phí cơ hội thật lớn này."
Tức giận trước sự từ chối của anh, và để ý tới vẻ trêu chọc trong giọng nói của anh, cô đẩy ta anh ra và đứng dậy. Hai tay chống nạnh, cô nhìn anh chằm chằm, đó là hình ảnh một người phụ nữ đang chuẩn bị cho những lời mắng mỏ tức giận.
Cái bóng che của bạt buồm làm làn da cô trở nên lung linh mờ ảo. Gió nhẹ nâng những sợi tóc của cô lên cho đến khi chúng nhảy múa xung quanh cơ thể cô giống như vầng hào quang sống. Cái váy mỏng bị gió thổi ngược trở lại, để lộ làn da trắng hồng của đùi và hông cô, khiến anh nhớ lại cơ thể trần của cô và cái ngày bắt đầu của những sự va chạm thể xác.
"Hãy để tôi giải thích lí do tại sao chúng ta phải coi như chúng ta chưa cưới cho tới khi chúng ta đến được Anh." Cô bắt đầu nhớ lại tất cả các vấn để theo logic của chúng, rồi nói từng vấn đề một theo thứ tự được sắp xếp trên ngón tay của cô.
Anh nghe giọng nói cô giống như thánh ca từ xa. Anh như được trở lại toà tháp, nhìn thấy trên đầu gối mình cơ thể trần của cô. Sau đó anh đỡ cô đứng dậy như họ đã cùng nhau đêm qua, chỉ có lúc đó là biểu hiện của sự sở hữu thực sự cho người chồng được quy định bởi luật pháp.
Cô lại gần anh, đi đi lại lại dọc theo mép của bóng râm. Tranh luận của cô cứ tiếp tục như thế, những ngôn từ vô nghĩa đã không được nói ra bên ngoài cánh cửa phòng nơi anh đã làm cho cô cảm thấy mê muội.
Cô không đi lại nữa. Cô đưa tay chống nạnh.
"Thậm chí anh còn không thèm nghe tôi nói."
"Tôi có nghe. Logic của cô có thể làm một người lỗi lạc ở Oxford cũng cảm thấy tự hào. Tôi không thể không đồng ý với từng lời nói đó. Chỉ có điều tôi không quan tâm tới bất kì cách nào bây giờ."
Cô thở dài trước người đàn ông ngang bướng đang ngồi trên ghế dài. "Anh không nghĩ là đáng kể để cân nhắc xem liệu anh có bị trói buộc với một người phụ nữ mà anh không muốn ở với cô ta suốt đời sao?"
"Tôi đã cân nhắc rất kĩ lưỡng. Để không muốn người phụ nữ đó phải đặt câu hỏi, đó là lí do khiến vấn đề trở nên phức tạp."
Anh kéo cô vào lòng và hôn cô. Anh kéo sự ân ái của đêm ấy trở về bên cô. Anh đánh thức những khát khao của cô về với anh, để cô có thể hiểu sự ngang ngược của anh.
***
Vợ ông chủ nhà trọ mở cửa phòng ngủ cho Phaedra với cung cách trang trọng như cung cách của cận thần đối với nữ hoàng. Dưới hành lang, ông chủ đang chỉ cho Elliot một căn phòng khác. Chủ nhà của họ thấy rằng việc viếng thăm của những người đặc biệt này sẽ giúp cho họ một cơ hội.
Phaedra nhìn xuống phía dưới hành lang cùng lúc Elliot nhìn lên. Cô nghĩ rằng anh đang đo bước chân giữa hai cửa. Sự khơi gợi nhẹ nhàng lại làm cô xao xuyến một hồi thật khó chịu. Cô bước vào phòng và đóng cửa, tìm nơi lẩn tránh khỏi những khêu gợi của anh.
Nửa giờ cuối cùng ở trên tàu đã làm xáo trộn suy nghĩ của cô về hoàn cảnh lạ kì của mình. Những nụ hôn của anh làm cho tâm trí cô, cơ thể cô, trái tim cô bối rối. Những khoảng khắc mà anh chầm chậm tách cô khỏi níu kéo cô về chốn an toàn. Cô thấy mình như bị kéo vào vùng nước mà chưa ai biết đến.
Cô luôn khẳng định rằng những lời hứa trong hôn lễ hoàn toàn chưa được xem xét kĩ lưỡng, nhưng dù sao chúng cũng đã tạo nên những rắc rối thật khủng khiếp. Sẽ là hợp lí nếu cho rằng không có cuộc kết hôn này. Nhưng thật không may, Elliot lại cho rằng có cuộc hôn nhân sẽ có lợi.
Cô không nghĩ việc quan hệ bất chính như thế này là điều duy nhất cuốn hút anh. Vì nếu là chồng cô, anh sẽ đòi có quyền với những thứ khác, như muốn biết được suy nghĩ và kế hoạch của cô, muốn được bảo vệ và sở hữu cô, muốn được can thiệp vào những việc mà anh không đồng ý, và không một ai trên vùng này có thể giúp cô nếu như chồng của cô không muốn cô nhận sự giúp đỡ.
Cô mở va li quần áo, dỡ ra rồi treo chúng lên móc trong tủ. Đôi mắt đen của cô kiểm tra tỉ mỉ từng xếp ngay ngắn những bộ quần áo sang trọng màu đen.
Cô nghĩ đó là những áo tang. Phaedra không biết cách nào có thể làm cho cô thoát khỏi ý niệm ấy. Sự giải thích của cô ở Positano cũng không làm cho cô cảm thấy ổn hơn.
Người phụ nữ đi lấy nước đã trở lại, đổ một ít nước vào trong bồn rửa và đề nghị giúp Phaedra thay đồ. "Chồng cô... Ellioto, elegante," cô ta nói, trong khi cởi những cái móc đằng sau giúp Phaedra.
Anh ấy không phải là chồng tôi. Sự phủ nhận không nhận được sự phản đối. Chủ nhà nghĩ gì cũng không thành vấn đề. Elliot đã đúng về một điểm. Cuộc hành trình này sẽ dễ dàng hơn nếu mọi người nghĩ rằng họ đã kết hôn. Cô vừa mới nhận thấy sự khác biệt này. Thay vì những khinh miệt khá tệ nhị mà cô thường phải chịu trong cuộc sống, trên thuyền và trong nhà trọ nếu là người phụ nữ độc thân đi với một anh chàng xa lạ, cô không được đối xử với sự tôn trọng và yêu chiều.
Bóng tối đã bắt đầu buông xuống khi cô ổn định xong mọi thứ. Người phụ nữ đã đi khỏi, Elliot đến cửa. Khả năng nói ngôn ngữ phương Nam của anh đã tiến bộ rõ rệt trong suốt tuần qua, và anh vừa mới giải thích gì đó cho vợ của chủ nhà trọ.
"Anh đã nói gì với bà ấy?"
"Tôi nói rằng chúng ta sẽ ăn tối ở Alfresco. Họ có khu vườn rất đẹp. Tôi cũng bảo phòng tắm cho chúng ta sau đó. Bây giờ thì cùng xuống đó nào. Ngoài một chút bánh và bơ trên thuyền, cả ngày nay chúng ta chưa ăn gì cả."
"Tôi sẽ theo anh ngay thôi. Nhưng trước tiên tôi muốn ở lại một mình một chút."
Cánh cửa khép lại. Cô hít một hơi không khí yên tĩnh khi anh đi khỏi. Cô cũng nên mong sự xuất hiện của anh thưa dần, để không khí trở nên bình thường trở lại và để sự tách biệt cô khỏi anh được toàn vẹn.
Cô thấy hối hận vì đêm qua. Sự gần gũi quá mãnh liệt. Anh thực sự đã lấy đi nhiều hơn khoái lạc của chính anh. Cô đã rõ cô cho phép cái gì và không cho phép cái gì, nhưng anh chủ động đẩy mạnh lợi thế của mình. Cô không từ chối thừa nhận rằng cô không thể dừng lại được bởi vì anh là người đàn ông đầu tiên cô gặp gỡ có thứ ma lực khiến bất cứ người đàn bà nào cũng không thể cưỡng nổi.
Cô nhìn quanh phòng ngủ. Cô nghĩ đây là phòng ngủ tuyệt nhất trong quán trọ. Đồ đạc bằng gỗ như mô phỏng những tác phẩm đồng quê với những mảnh chạm trổ rất tỉ mỉ, rất thịnh hành ở Naples. Những nếp xếp màu xanh nhạt quấn quanh giường ngủ trong căn phòng sang trọng và những thảm móc vào nhau trải dọc theo đồ gỗ trên sàn nhà làm bằng ván.
Cô nhìn về nơi dùng bữa tối trong vườn. Phòng tắm cũng chào mời không kém. Anh đã đoán trước được những gì cô muốn. Anh đang chăm sóc cô theo cái cách mà những người đàn ông chăm sóc vợ của họ. Phản đối lại điều này có vẻ sẽ rất khiếm nhã và vô ơn.
Vấn đế là ở chỗ cô biết tất cả điều này sẽ như thế nào nếu cô để cho những giả định này tiếp tục mà không kiểm tra gì cả. Nó sẽ không gây nguy hiểm cho anh nhiều như nó gây ra cho cô. Cả thế giới đang cùng nhau thuyết phục những người phụ nữ hãy sống cuộc sống bình thường mà xã hội đã tạo ra. Nhiều lần cô đã chọn làm khác nhưng đều thấy rất khó, rất cô đơn, khiến cô phải tự chất vấn lại niềm tin của mình. Bơi ngược với xu hướng của thế giới có thể khiến ta kiệt sức. Nếu một chiếc thuyền vượt qua một dòng sông mà nước đang chảy xuôi, nó sẽ xúi giục ta leo lên thuyền.
Nếu một người đàn ông đề nghị đưa cô lên và bảo vệ cô là một người đàn ông rất điển trai, giàu có, thông minh, và hết lòng yêu thương, thật dễ để kết luận rằng ai đó đã bơi sai chiều từ trước đến nay. Chắc chắn sẽ mất một khoảng thời gian dài trước khi người đó nhận ra rằng họ đã hoàn toàn quên cách bơ
Cô ngồi ở bàn thay đồ và chải tóc. Cô buộc tóc thành một cuộn dầy sau gáy vì Elliot, để anh sẽ không phải cảm thấy lúng túng bởi sự lập dị ấy của cô nếu những người khách khác cũng ăn tối ở trong vườn. Cô mở va li, tìm mũ và ghim lên tóc.
Cô nhìn vào gương soi. Thật dễ để tạo nên sự kết hợp nhỏ ở bề ngoài của cô. Thực sự cô không muốn mất gì cả và cô đã làm nó hoàn chỉnh và nhận thức được tại sao cô lại chọn làm như thế. Những cử chỉ nhỏ như thế này không vạch ra được tính cách của cô. Những thay đổi có thể không rõ ràng lắm và cũng không phải được chọn lựa rõ ràng.
Cô nghĩ đến người đàn ông đang đợi trong vườn. Thật đẹp và thật hấp dẫn. Thật thú vị khi giả vờ kết hôn với anh vài ngày. Một phần tâm hồn mệt mỏi của cô khát khao được để cho ai đó chăm sóc cô một thời gian. Có lẽ cô sẽ tạm ngưng đấu tranh trong một hoặc hai tuần, và sau đó sẽ lại cầm vũ khí lên khi cô quay trở lại nước Anh.
Trí nhớ về mẹ của cô bỗng xuất hiện. Một nét nhăn mày thể hiện nghi ngờ đau đớn trên khuôn mặt đáng yêu của Artemis Blair. Artemis không bao giờ yêu cầu con gái mình phải đi theo con đường mà bà đã đi. Bà chỉ giải thích và mô tả một người mất và được cái gì nếu người đó đòi được tự do. Bà cũng cảnh báo rằng cũng có thể không có biện pháp nửa vời, không có việc ngừng chấp nhận và ngừng tôn trọng. Thế giới không cho phép người phụ nữ tìm kiếm sự thoả hiệp. Luật được viết ra để bảo vệ người phụ nữ được là một người phụ nữ bình thường, có thể chấp nhận được.
Phaedra đã chuẩn bị xong. Cô sẽ để những người trong vùng này nghĩ là cô và Elliot đã kết hôn, nhưng cô không thể để cho Elliot nghĩ vậy, không thể kết hôn hoặc thậm chí tạm thời cũng không. Nếu họ chơi trò này, cô chỉ có thể thua.
***
Cô cảm thấy cô đơn hơn khi mặt trời lặn. Ánh sáng của bóng tối làm cho cô trông thật tuyệt, làm cô trở nên mềm yếu. Elliot cho phép mình có một số tính đa cảm rất thơ mộng khi họ kết thúc bữa ăn. Hoa trong vườn hình thành một vòng tròn rông, những màu sắc được pha trộn xung quanh ngoài hiên chỗ hai người ngồi.
Họ đã dành rất nhiều thời gian để ăn tối và nói chuyện về cuộc viếng thăm những ngôi đền ở Paestum vào ngày mai. Bây giờ Phaedra trở nên lặng lẽ khi trời tối hẳn. Anh cảm thấy cô đang y ngẫm về những giờ tiếp theo và phòng ngủ ở phía trên cầu thang. Đôi mắt của cô nói lên rằng cô cũng nhận thấy sự phỏng đoán đó. Điều này làm hai người trở nên gắn kết với nhau hơn. Lúc đầu cô cố gắng giấu nhưng cô không giỏi trong việc này.
Từng người khách lần lượt rời sân hiên. Chủ nhà mang cà phê ra và phục vụ họ cẩn thận, sau đó lùi vào nhà.
"Mặt trời đã lặn, Phaedra. những người khác cũng đã về rồi. Bây giờ cô có thể bỏ mũ xuống được rồi đấy." Anh không biết rằng liệu cái mũ đó là biểu tượng của sự thoả hiệp hay chỉ là sự phòng xa khỏi việc sợ bị ốm bởi ánh nắng. Bây giờ những tia nắng đã trở thành bóng dài, che khuất đôi mắt táo bạo của cô. Cô không muốn che giấu niềm khao khát của cô đối với anh.
"Có vẻ như anh đang cho phép tôi, Elliot. Hay anh đang đề nghị." Cùng lúc cô cởi chiếc mũ ra và đặt nó lên bàn ở gần đó. "Anh nghĩ gì về tình hình của chúng ta cũng được, nhưng không được đối xử với tôi như là vợ của anh. Tôi sẽ không thích như thế đâu."
Làm sao cô biết được? Cô chưa bao giờ là người vợ. Cô thậm chí còn chưa trưởng thành trong một căn hộ với một người.
Anh tin rằng nụ cười mơ hồ của anh có thể được xem như là lời đồng ý để anh có thể thưởng thức sự thân thiết bên cô trong ánh sáng của buổi chiều tà. Cô nhìn anh chờ đợi, cô đợi sự khẳng định chính thức. Cô có vẻ như quyết tâm giải quyết việc này bây giờ. Anh đoán rằng họ sẽ không rời mái hiên này cho đến khi cô rời khỏi đây trước.
"Thay vì như thế tôi sẽ đối xử với cô như thế nào, Phaedra? Như một tình nhân? Hay chỉ là tình một đêm?"
"Như một người bạn."
"Đêm qua chúng ta là những người bạn. Tôi rất mong được thường xuyên đối xử với cô như vậy nếu cô cho phép."
Anh chắc chắn rằng đã nhìn thấy cô xấu hổ, dù cho ánh sáng có mờ mờ. "Không hoàn toàn giống như đêm qua. Đó chỉ là một phần mối quan tâm của tôi."
"Lúc này cô có vẻ như không quan tâm. Tuy nhiên, tôi bằng lòng thay đổi. Hãy nói cho tôi, các bạn của cô đối xử với cô như thế
"Không nhiều như thế này... Không cần phải, như anh đã nói về nó đêm qua, là người đầu hàng hay là người giành chiến thắng cho một trong hai chúng ta thì không cần phải là cống hiến hay chiếm hữu. Và một người đàn ông thì không cần - một người không cần xâm phạm đến tinh thần của người khác quá nhiều." Cô có vẻ như quên ngụ ý của câu cuối cùng.
Anh phản ứng lại sự ám chỉ về những người tình cũ của cô theo bản năng. Thật tệ, mặc cho cô thừa nhận rằng không có sự xâm phạm nào về tinh thần giữa họ.
Anh ghen điên lên. Đây không phải là thứ cảm xúc mà trước kia thường làm phiền anh. Cả hai đều sợ hãi và căm ghét bởi sức mạnh nguy hiểm của nó, anh cố đẩy nó vào ngục tối tâm hồn anh. Chắc chắn rằng giữa tất cả những cám dỗ Phaedra đã quyết định lánh xa đàn ông để họ không có quyền cảm nhận về cô, vì điều này vượt quá giới hạn của cô.
Anh kiểm soát sự điên khùng ghê gớm của mình, nhưng anh không thể kiếm soát nó hoàn toàn. Sự khó chịu của anh trở thành nỗi giận dữ. "Tôi có thể thấy rằng cô đã suy ngẫm rất lâu về việc điều này cần cái gì và không cần cái gì, Phaedra. Cô đã để ý tới nó nhiều hơn cả tôi làm nữa, với tôi, tâm lí của cô thật phức tạp và khó nắm bắt."
"Tôi biết cái giọng điệu đó rồi. Đừng có trở nên khiếm nhã và mỉa mai như vậy với tôi, thưa ngài. Tôi biết ngài không bao giờ có thể... có thể chia sẻ niềm vui và..."
"Và cái gì? Ngắm buổi sớm mai mà dửng dưng với người bên cạnh cô sao? Nếu người đàn ông chỉ tìm sự thoả mãn về xác thịt thì họ có thể mua gái điếm. Tôi có thể nói rằng cô là một người phụ nữ phóng khoáng nên không yêu cầu gì thêm ngoài việc tôi nghĩ rằng cô biết cô nói gì. Cô không ngắm hoàng hôn với các bạn cô, phải không? Tôi đánh cuộc là cô đã đuổi họ đi trước đó rất lâu rồi để không có bất kì sự đòi hỏi nào đối với cô nữa."
"Tôi không thờ ơ. Nhưng tôi cũng không thuộc quyền sở hữu của ai. Không bị trói buộc bởi sợi dây giả mà sự đam mê tạo ra. Và tôi cũng không bị chế ngự trong chính cảnh tượng đó."
Anh không muốn nghe chuyện cô với những người đàn ông khác. "Các bạn của cô quyết định rằng mối quan tâm của họ là che giấu suy nghĩ thật sự và phản ứng từ cô, tất cả chỉ là vậy./font>
Bây giờ cô cũng giận dữ. Ồ, nếu như họ đã định có bất kì nguyên tắc nào thì cô nghĩ đêm qua anh đã vi phạm chúng và họ cũng có thể đã để địa ngục bay lên rồi.
"Họ không phải là những tên ngốc, hay những tên côn đồ như chúng ta đang ám chỉ, họ là những người tốt, chân thật. Họ không giống anh, vậy thôi."
Từng từ của cô trở nên mạnh mẽ, chắc nịch và lạnh lùng. Một người đàn ông khôn ngoan sẽ rút lui tại đây.
Hãy nguyền rủa nếu anh có thể.
"Nếu họ là những người đàn ông, họ đủ để giống tôi. Một người đàn ông sẽ mãi suy nghĩ như một người đàn ông bởi vì anh ta đang cùng với người phụ nữ không thích cái cách mà người đàn ông nghĩ. Các bạn của cô chỉ giả vờ không nghĩ như những người đàn ông để được cô ưu ái. Chúng tôi, những người đàn ông lúc nào cũng làm như thế."
"Tôi nghĩ tôi đã nên chú ý xem họ có đang che giấu hay không."
"Có lẽ cô đã quá mải mê tìm thú vui cho mình và tránh sự xâm phạm về tinh thần bất tiện này nên không để ý thấy."
Cô trở nên xúc động mạnh vì lời chỉ trích về hành động của cô đêm qua.
"Tôi đã hi vọng... Tôi biết mẹ đã đúng. Hầu hết những người đàn ông đều không cảm thấy phấn chấn đủ để hiểu những gì mà tôi miêu tả, và tôi không thể thay đổi họ." Cô cầm lấy mũ và đứng dậy. "Tôi lấy làm tiếc vì anh không thể là một trong những người bạn của tôi, Elliot. Anh không phù hợp."
Cô bước nhanh qua vườn đến cửa nhà trọ. Nữ hoàng đã lựa chọn. Con ong đặc biệt này có thể kêu ro ro ở đâu đó.
Thường thì anh chấp nhận sự phản đối của một người phụ nữ với khiếu hài hước và duyên dáng. Thường thì nó sẽ chẳng làm anh bận tâm trừ một chút khó chịu về thể xác.
Việc từ bỏ rất hống hách của người phụ nữ này làm anh bận tâm ghê gớm và đó là lí do tại sao anh không có tâm trạng vui vẻ nào để kiểm tra. Cô đã ném bao tay sắt xuống đất và anh không thể lờ nó đi. Khoảng cách đã thay đổi rất nhiều kể từ lần cuối cùng anh để cô bước đi.
Người đàn ông không thể chịu được. Làm sao mà một người có thể rõ ràng rất thông minh lại có thể rất ngu ngốc được? Làm sao anh lại dám nói bóng nói gió... không, không phải nói bóng nói gió, nhưng ám chỉ một cách thẳng thừng ...không, thậm chí cũng không phải là ám chỉ, mà là lời buộc tội rõ ràng... rằng cô cũng chẳng khác gì con điếm khi cùng với các bạn của cô ấy?
Cô mắng và rủa anh suốt trên đường về phòng ngủ. Anh chắc chắn không có bạn gái. Chắc chắn ngài RothwElliot chỉ có những tình nhân và những con điếm và có vẻ như anh ta biết rất rõ về họ.
Cô với lấy then cửa phòng ngủ, làm anh mất hết hi vọng. Từ bây giờ đến khi kết thúc cô còn phải chạm mặt với anh mấy ngày nữa, anh sẽ vẫn chỉ ở đó, xâm phạm theo cái cách rất bực mình và sẽ không được cảm nhận sự gần gũi về thể xác nữa, điều này làm trái tim cô đập nhanh một cách ngu ngốc khi cô bước vào phòng. Anh làm cô tắt thở nhưng cô không dám đầu hàng sự cám dỗ một lần nữa.
Cô kéo cánh cửa mở. Cái nóng ướt át chào đón cô. Một người hầu khẽ cúi chào và bắt đầu đi rất nhanh, mang theo một xô nước lớn trên những cục than cháy dở trong lòng lò sưởi và đổ nước nóng vào bồn tắm sắt ở đó.
Bỗng nhiên cô cảm thấy từng nỗi đau tích tụ lại của hai ngày qua. Cơ thể cô toả hương của đêm qua. Hương thơm cứ treo lơ lửng đầy nhục cảm và sự ngọt ngào gần sát mũi cô, làm cô nhớ lại khoái cảm và sức mạnh của những gì mà cô vừa mới từ chối. Tắm rửa sạch sẽ mấy ngày cuối cùng của cuộc đời cô sẽ rất tốt.
Người hầu đã đổ nước vào bình xong. Cô cho phép người ấy đi khỏi và tự làm lấy như cô đã tự làm hằng năm nay rồi. Cô cởi váy và áo lót và tuyên bố với từng động tác của mình rằng cô không phải là vật sở hữu được nuông chiều và rằng người đàn ông đã bảo vệ cho lí do ích kỉ của chính anh ta. Cô là Phaedra Blair có thể tự do và tự lo cho bản thân mình, không bị trói buộc bởi bất kì phép tắc nào trừ những gì cô tạo ra cho chính bản thân cô.
Cô nghe thấy tiếng rên rỉ khi cô thả nhẹ thân mình vào bồn tắm. Cơ thể cô trở nên mềm ra trong trạng thái thư giãn thật hoàn hảo. Những gợn sóng nhỏ nhắn tước bỏ những giận hờn còn ứ đọng trong cô khi ra khỏi khu vườn đó.
Cô thả mình nằm rất lâu, sau đó ngồi dậy, thả tóc ra gội đầu. Cô sử dụng xà phòng thơm để xoa lên cơ thể và đùa nghịch với bọt của nó. Thật ngây thơ, thật sạch sẽ, và rất tự tin, cảm thấy trở lại là chính mình nhiều hơn những ngày vừa qua, cô đứng lên khỏi bồn tắm và để gió đêm thổi nước chảy nhỏ giọt trên cơ thể cô.
Cảm giác làm cô say đắm. Cô dừng lại và nghĩ nhiều về cảm giác thích thú mát mẻ thực sự lần đầu tiên gặp lại trong nhiều ngày nay. Cô đang định múc nước nhiều hơn để dội lên người.
Tiếng gõ vào then cửa phá tan sự tĩnh lặng. Một sự xuất hiện khác lại xâm phạm, cả về thể xác và tâm hồn. Cô đứng bất động có ý thức một lát, sợ sự thay đổi trong phòng ngủ và trong cơ thể cô, choáng váng vì khoái cảm khơi gợi bởi cơ thể cô và nhanh chóng thoả thuận với sự lựa chọn cẩn thận của tâm trí.
Cô với lấy khăn tắm đang nằm trên ngưỡng cửa cạnh bồn tắm.
Bàn tay sạm màu của người đàn ông đã đặt lên đó trước.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
40 chương
10 chương
38 chương
11 chương