Hái Trăng FULL
Chương 67
Sau khi ngồi xuống, Vân Ly quay đầu nhìn Từ Thanh Tống.
Đối phương không thay đổi quá nhiều, trên người mặc một bộ vest màu xanh nước biển, áo sơ mi in hoa, thảnh thơi quan sát buổi biểu diễn.
Tầm mắt cô lại chuyển sang Phó Thức Tắc.
Hai người họ lại gặp mặt.
Cô ngồi thẳng lưng, chờ tiết mục mở màn.
Đuôi mắt liếc qua Từ Thanh Tống, cô chủ động mở miệng hỏi thăm Phó Thức Tắc: “Anh định về lại EAW à?”
“Không.” Phó Thức Tắc chống tay lên đầu gối, nghiêng đầu hỏi: “Sao thế?”
“Nhìn thấy sếp Từ nên nhớ ra, đã lâu rồi em chưa được chơi VR.”
Nói đến đây, Vân Ly mới nhớ ra, tất cả những trò VR Vân Ly đã trải nghiệm đều là chơi cùng Phó Thức Tắc.
Cô thoáng sững sờ.
Phó Thức Tắc im lặng một lát, nhướng mi nhìn cô: “Em muốn đi à?”
Vân Ly nghe ra được sự mời mọc trong lời nói của anh, cô siết chặt nắm tay, khẽ giọng “vâng” một tiếng.
Nói xong cô lập tức nhìn chằm chằm về phía trước, đến khi tất cả nghệ sĩ vào vị trí, tiếng nhạc du dương cất lên, cô mới nghe thấy người đàn ông bên cạnh từ tốn lên tiếng: “Vậy anh và em cùng đi.”
Vân Ly cong khoé môi, cảm thấy mình gợi ý quá mức lộ liễu, lại cố gắng nén xuống nụ cười bên môi.
Cô thầm nghĩ việc quyết định tự thưởng cho bản thân sau cuộc phỏng vấn là quyết định sáng suốt.
Mặc dù cô không có năng khiếu cảm thụ âm nhạc cho lắm, cho nên không thể cảm nhận được sự hùng vĩ, đẹp đẽ của những giai điệu tráng lệ này, thậm chí cô còn hơi buồn ngủ.
Nhưng tới đây, thi thoảng Phó Thức Tắc sẽ xích lại gần cô, nói cho cô biết tác giả của mỗi khúc nhạc, câu chuyện đằng sau, cũng như những điểm đặc biệt của nó.
Đối với cô mà nói chương trình âm nhạc này chẳng khác nào buổi buổi trò chuyện đặc biệt với Phó Thức Tắc.
Chất giọng anh rất điển hình, trong lười nhác lại có vẻ nghiêm túc, trong lạnh nhạt lại thoáng vẻ quan tâm, nổi bật trên nền nhạc, chiếm lấy toàn bộ sự chú ý của cô, thi thoảng vài chữ bị những nốt nhạc cao vút nuốt mất.
Vân Ly vô thức rút ngắn khoảng cách giữa hai người, cô muốn nghe rõ lời anh nói thêm chút nữa.
Cô không chú ý khoảng cách giữa cả hai, đến khi phản ứng kịp, vành tai đã chạm vào một nơi mềm mại, ấm áp.
“...”
Cô vừa đụng phải cái gì sao?
Cả người giống như bị điện giật, Vân Ly theo bản năng vươn tay che tai phải, lui về đằng sau, lúng túng không biết nhìn về hướng nào cho phải.
Phó Thức Tắc cũng ngẩn người vài giây.
“Em đụng phải anh à?” Vân Ly không chắc chắn có phải ảo giác của mình hay không, thoạt nhìn khoảng cách giữa hai người cũng khá xa, có vẻ như cô đang làm quá lên.
“...”
Hình như cô thật sự vừa sàm sỡ con trai nhà người ta một cách công khai thì phải.
Vân Ly vội vàng muốn mở miệng giải thích, cô nuốt một ngụm nước bọt: “Vừa rồi em không nghe rõ anh nói gì.”
Với quan hệ hiện tại của hai người, ít nhiều Vân Ly cũng nên bày tỏ lập trường rõ ràng về chuyện này, nếu không sẽ dễ tạo cảm giác như cô là kẻ quấy rối, bối rối một hồi, cô quay sang nói: “Hay là anh ngồi gần lại đây đi.”
“Không sao, cứ coi như anh vừa hôn em đi.”
“...”
Vân Ly không hiểu sao người đàn ông này có thể đường đường chính chính nói ra mấy lời này, Phó Thức Tắc thì chẳng chút bối rối, còn lịch sự bổ sung: “Xin lỗi em.”
“...”
Sau khi sự cố bất ngờ này xảy ra, Vân Ly có ý thức giữ chừng mực hơn.
Nhưng dường như anh lại hoàn toàn quên mất chuyện vừa rồi, vẫn vô cùng tự nhiên áp sát vào tai phải của cô, từ tốn nói: “Không sao đâu.”
Vì sự việc phát sinh vừa rồi mà động tác này, ở thời khắc hiện tại mập mờ hơn bao giờ hết.
Phó Thức Tắc thì hoàn toàn không có ý định giữ khoảng cách, anh rất vô tội nói: “Anh chỉ muốn để em nghe rõ ràng.”
Vành tai phải Vân Ly càng ngày càng đỏ, Phó Thức Tắc bật cười: “Yên tâm.
Anh sẽ giữ khoảng cách nhất định.”
Lời này khiến Vân Ly bớt bối rối, nhưng lại đồng thời lo lắng việc khi nãy lặp lại lần nữa.
Rõ ràng là cô áp vành tai lên môi anh, có giữ khoảng cách cũng là cô nên giữ.
Nhớ đến xúc cảm kia, cô lặng lẽ liếc trộm anh.
Anh ngồi thẳng, ánh mắt chăm chú nhìn về phía sân khấu, đôi môi mỏng mềm mại với sắc màu rất nhạt, lớp ánh sáng mờ ảo của sân khấu rọi xuống phủ lên môi anh càng tăng thêm sức hấp dẫn mà không người nào cưỡng lại được.
Mặt cô càng lúc càng đỏ, cảm tưởng như cả người bị đun sôi.
Càng lúc càng không khống chế được những cảm xúc xốn xang, nhộn nhạo trong lòng, Vân Ly rối trí, đành mượn cớ đi toilet để rời đi.
Sau khi vào trong toilet, cô nhìn chằm chằm bản thân trong gương, khoé môi đỏ hơi phai màu.
Cô cúi người rửa tay, lại lấy cây son từ trong túi ra dặm lại.
Cô thoáng dừng động tác.
Cô cảm thấy như… hai người đang trong một buổi hẹn hò.
Cho dù trước đó đã làm công tác tinh thần cẩn thận đến đâu, cô vẫn lại một lần nữa rung động vì anh.
Đợi cho đến khi những cảm xúc rạo rực dần bình ổn lại, Vân Ly mới bước ra khỏi toilet.
Nhưng cô không tìm được đường trở về, phải vòng qua hành lang.
Phong cách thiết kế ở đây theo hơi hướng tươi sáng, đơn giản mà khoáng đạt.
Hành lang không một bóng người, bức tường bao bên ngoài được xây dựng hoàn toàn bằng thuỷ tinh.
Vân Ly ngước mắt nhìn bầu trời đêm thăm thẳm, rút di động ra.
Vân Ly: [Thất Thất, tớ đụng phải Phó Thức Tắc tại buổi biểu diễn.]
Đặng Sơ Kỳ: [Đụng?]
Vân Ly: [Ừ.
Vô tình đụng phải, còn có cả Từ Thanh Tống nữa.
Cảm giác giống như cậu nói ý.]
Vân Ly: [Rất có duyên.]
Đang định xoay người rời đi, lúc trở về, tại khúc rẽ Vân Ly bất ngờ thấy Từ Thanh Tống.
Anh ta tựa như đang suy nghĩ chuyện gì đó, lững thững đi bộ về phía cô, đến lúc sắp đụng phải Vân Ly mới phát hiện ra cô cũng ở đây.
Trước đó Từ Thanh Tống nói muốn đi toilet, nhưng hướng anh ta đi tới với hướng toilet ngược đường nhau.
Hơn nữa điệu bộ này giống như là đi lang thang giết thời gian để không phải quay vào bên trong.
Vân Ly còn cảm thấy kì lạ, sao anh ta đi lâu thế mà không thấy trở lại, trong lòng cũng nhận ra anh ta đang cố tình tạo không gian riêng tư cho cô và Phó Thức Tắc.
Thấy Vân Ly, Từ Thanh Tống cũng chẳng có chút xấu hổ, bối rối nào, cực kì tự nhiên, phóng khoáng mở lời: “Cũng ra ngoài hít thở không khí à?”
“Ừm.”
Kể cả thời điểm quen Phó Thức Tắc thì quan hệ giữa cô và Từ Thanh Tống cũng không tính là thân thiết.
Vân Ly giống một con rối, ngẩn ra một lát, đang định trở về chỗ ngồi thì Từ Thanh Tống lại bắt chuyện.
“Nghe nói cô mới từ nước ngoài về?” Từ Thanh Tống hỏi: “Đang tìm công việc đúng không?”
Vân Ly: “Ừ.
Cơ bản là thế.”
“Hai người chia tay bao lâu rồi nhỉ?” Từ Thanh Tống đột nhiên đổi chủ đề, rõ ràng lời lẽ như tra hỏi người ta, mà khí thế lại chẳng hề có chút bức bách nào, vô cùng tự nhiên, thoải mái.
Vân Ly thoáng chốc không theo kịp, hơi ngẩn ra: “Một năm rưỡi.”
Trên thực tế, Từ Thanh Tống hẳn phải biết hai người đã chia tay bao lâu mới đúng.
Từ Thanh Tống không phải kiểu người ưa tám chuyện, có một số việc Phó Thức Tắc không muốn cho Vân Ly biết, anh cũng không có ý định nói cho cô.
Từ Thanh Tống không nhanh không chậm, thản nhiên kể: “Chúng tôi có mặt ở đây từ bốn giờ, để chờ một người.”
Vân Ly thoáng sửng sốt: “Thế người kia không đến à?”
Ở đây trừ ba người họ ra, có vẻ chẳng còn ai.
Từ Thanh Tống nhìn cô.
Vân Ly như thể đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Cô nhớ lại thần trước nhìn thấy Từ Thanh Tống, là thời điểm Vân Ly từ Nam Vu trở về Tây Phục, cô đã đề nghị xin thôi việc, đến EAW thu dọn đồ cá nhân.
Lúc ấy cô gặp anh ta ở phòng nghỉ EAW, Từ Thanh Tống có hỏi cô: “Đã suy nghĩ kĩ chưa?”
Vân Ly tưởng rằng anh hỏi về chuyện xin thôi việc, cô trôi chảy nói ra một lí do không thể thích hợp hơn: “Vâng, tôi muốn về trường tập trung cho công tác nghiên cứu.”
Từ Thanh Tống nhấp một ngụm cà phê, bổ sung thêm vế sau: “Ý tôi là việc với A Tắc.”
Đáy mắt sâu thẳm của anh ta tựa hồ bao hàm rất nhiều ý tứ khác nữa.
Lúc này cô còn đang chật vật trong mớ trạng thái cảm xúc tiêu cực hậu chia tay, mà Phó Thức Tắc thì một mực không chịu chủ động liên lạc lại.
Cô chỉ “vâng” một tiếng lấy lệ.
Từ Thanh Tống như có điều suy nghĩ, nhìn cô hồi lâu, không hỏi nhiều.
Trong nháy mắt, cô cảm thấy toàn bộ thế giới đều hay tin cô và Phó Thức Tắc đường ai nấy đi.
Cô không muốn bị người ngoài đề cập đến vấn đề này nữa, chỉ muốn mau chóng rời đi.
Thời điểm lúc Vân Ly chuẩn bị mở cửa bước ra khỏi phòng, Từ Thanh Tống chỉ nhàn nhạt nói một câu: “A Tắc là một người trọng tình cảm.”
---
Sau khi trở về chỗ ngồi, Vân Ly không đả động gì tới chuyện chạm mặt Từ Thanh Tống ngoài hành lang, cô lén nhìn nửa sườn mặt Phó Thức Tắc, nhớ về cuộc sống hơn một năm qua của mình.
Lúc mới tới nước Anh.
Đó là một ngày trời mưa rả rích.
Hơi ẩm bao phủ tất cả những cửa hàng, con hẻm.
Dọc đường đi là những kiến trúc nguy nga, cổ kính hoàn toàn khác một trời một vực với Tây Phục hay Nam Vu mà cô quen thuộc.
Đến thành phố xa lạ này, Vân Ly dọn vào một căn phòng đơn đã thoả thuận thuê từ trước.
Có người add cô vào nhóm Hội Cựu Sinh Viên Nam Vu, hội trưởng đã giúp đỡ cô rất nhiều khi Vân Ly chân ướt chân ráo chuyển đến.
Về sau anh ta còn mời cô tham gia tiệc gặp mặt, vì không tiện từ chối nên dù cô không muốn vẫn cố gắng đến dự.
Hôm đó có mười mấy người tham gia.
Vân Ly không giỏi xã giao ngồi yên lặng trong một góc khuất.
Hội trưởng cũng cố gắng tạo điều kiện giúp cô hoà nhập với mọi người, xong lần đó, còn cố ý đưa cô đến mấy bữa tiệc tương tự.
Vân Ly rất khó thân thiết với người khác trong khoảng thời gian ngắn, cho nên không muốn đi.
Ở chưa đến một tháng, căn hộ cô thuê xảy ra chút vấn đề, chủ trọ một hai không nói lí, khăng khăng đổ cho Vân Ly làm hỏng toilet, ép cô bồi thường hai ngàn bảng Anh.
Vân Ly sứt đầu mẻ trán mới xử lý xong chuyện này.
Đụng đến vấn đề lợi ích, bà chủ trọ nhiệt tình, thân thiện trước kia dường như biến thành một người khác, vừa chua ngoa, vừa hung hăng.
Hiện thực dội mạnh một gáo nước lạnh ngắt vào mặt cô không thương tiếc.
Cô không nói với người nhà chuyện này, đến tận khi báo cảnh sát, chủ trọ mới chịu mềm mỏng hơn, chỉ bắt cô bồi thường một phần tiền nhỏ.
Một mình cô cô độc giữa thành phố xa lạ, ngôn ngữ không thông thạo, bị bắt nạt, cô không muốn để ba biết rồi lại nhận được mấy lời châm chọc, đả kích.
Bởi vì mới tới phòng nghiên cứu nên Đặng Tử Kỳ cũng bận tối mắt tối mũi, Vân Ly cơ hồ chẳng còn ai để tâm sự, thổ lộ.
Thi thoảng trò chuyện với fan hâm mộ trên mạng.
Họ sẽ đùa cô vài câu, giúp Vân Ly bớt căng thẳng, buồn bã.
Nhưng trên thực tế, đại đa số khó khăn cô gặp phải Vân Ly chưa từng nói cho họ biết.
Ngày đó, trong lúc thu dọn đồ đạc, cô vô tình tìm thấy tấm ảnh hai người chụp chung.
Do bị kẹp trong laptop nên không hay biết mà mang theo qua đây.
Khi đó Vân Ly đang cắt hoa quả, vì vài giây thất thần mà rạch một đường lớn trên tay.
Cô vội vàng tìm hộp thuốc, máu chảy rất nhiều, Vân Ly cụp mắt, cẩn thận dùng povidon iod sát trùng, xong xuôi mới bôi thuốc, băng bó.
Mấy ngày sau đó dù nấu cơm, rửa mặt hay tắm rửa đều bất tiện.
Lúc dùng tay phải rửa hoa quả, Vân Ly nhìn chằm chằm nước bên trong bồn rửa tay.
Cô nhớ tới rất lâu trước đây, sau lần tham gia đấu vật, tay cô bị trầy xước.
Phó Thức Tắc từ bé đến lớn mười ngón tay chưa từng chạm nước, vậy mà vì cô chăm chú học từng công thức nấu ăn.
Khi ấy cô chỉ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, chưa từng tìm hiểu thật kĩ hành vi của anh ngày ấy biểu thị cho điều gì.
Ở đây chẳng có ai như anh, mỗi lần nói chuyện đều cố tình ghé sát vào tai phải cô, cũng chẳng có người chú ý từng chi tiết nhỏ nhất, cẩn thận chăm sóc cô trong sinh hoạt, từ những điều rất đỗi bình thường, chẳng có người lẳng lặng ở bên bầu bạn cùng cô khi cô gặp chuyện buồn bã, uất ức.
Tất cả những hồi ức lần nữa tái hiện trong tâm trí.
Vân Ly đột nhiên ý thức được, Phó Thức Tắc rất thích, rất thích cô.
Cô không cách nào phủ nhận được rằng mình cảm thấy cô đơn, đặc biệt mỗi khi nhớ về anh.
Nỗi trống vắng và lạc lõng đến tận cùng, da diết.
Có lẽ bởi vì muốn khỏa lấp sự trống trải này, cô bắt đầu tham gia tiệc tùng nhiều hơn trước, tuy tần suất không cao, thời gian dần trôi, cô trở thành bạn bè thân thiết với cánh sinh viên đang du học tại Anh.
Tình cờ một lần nói chuyện, có một cô bạn học hỏi cô: “Vân Ly, cậu từng yêu ai chưa?”
Vân Ly thành thật trả lời: “Đã từng.
Một lần.”
Đám bạn ai nấy đều cực kỳ hứng thú, quấn lấy Vân Ly năn nỉ cô kể lại chuyện tình của mình.
Lúc ấy Vân Ly vẫn còn chưa bước ra khỏi đoạn tình cảm với Phó Thức Tắc, vì thế không muốn đề cập đến.
Nhưng đám bạn lại không buông tha, cô đành kể lại qua loa chuyện giữa cô và anh.
Thật ra cô cũng không muốn đề cập đến chuyện này, cảm giác như vết thương lòng chưa khép lại, lần nữa bị xé rách ra.
Nhưng vào thời khắc đó, cô đột nhiên nhớ lại quá khứ, đã có vô số lần cô cố gắng hỏi anh, cách hỏi của cô mơ hồ, không rõ ràng, thêm vào việc câu trả lời của đối phương không như cô mong đợi, để rồi Vân Ly tự cho rằng giữa cô và anh có bức tường ngăn cách vô hình.
Đến giờ khi lâm vào tình cảnh tương tư, thương nhớ người ta, cô lại ngại nhắc đến chuyện thương tâm đó, ngại nhắc đến sự chia tay của hai người.
Cô bỗng nhận ra dù có là vợ chồng còn có điều khó nói cơ mà.
Nếu như ngày trước cô có thể kiên nhẫn một chút, thẳng thắn một chút thì tốt biết bao.
Việc chia tay của Vân Ly trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi của nhóm bạn học, một số người còn nhao nhao bày tỏ quan điểm của mình về tình yêu, nhưng hầu hết đều đồng ý với cách nghĩ của cô.
Cho đến tận khi, một cậu bạn vừa chia tay người yêu, đã uống đến say khướt, vẫn một mình ngồi trong góc, lên tiếng: “Tôi cảm thấy bạn trai cũ của cậu hơi thảm.
Dù sao anh ta cũng đâu nói muốn chia tay.
Huống chi anh ta không hề ngoại tình, chiến tranh lạnh gì đó cũng do cậu tự biên tự diễn…”
“Con gái các cậu sao lại khó hiểu như thế.
Chia tay, người yêu cũ hỏi nguyên nhân tại sao, cậu còn trách ngược lại anh ta dễ dàng từ bỏ.” Cậu bạn nói xong bắt đầu ôm mặt khóc, “Tôi chẳng hiểu nổi.
Tôi đã hi sinh vì cô ấy nhiều như thế, vậy mà cô ấy vẫn nói rằng tôi thích cô ấy chưa đủ? Cô ấy nói muốn chia tay, vậy rồi tình cảm của chúng tôi cứ thế kết thúc.
Tại sao cô ấy lại dễ dàng buông bỏ tình cảm này đến thế?”
Những người còn lại đổ xô vào bịt miệng cậu bạn kia, có người lên tiếng giải thích hộ, nói cậu ta đang thất tình, lại uống quá chén, mong Vân Ly đừng để trong lòng.
Vân Ly nhếch môi không đáp.
Hôm sau cậu bạn kia tỉnh táo lại, không ngừng nhắn tin xin lỗi Vân Ly trong nhóm: [Tối qua tôi uống nhiều quá, nói năng lung tung.
Cậu đừng để trong lòng nhé.
Thành thật xin lỗi cậu.]
[Không sao đâu.
Tôi hiểu mà.]
Chỉ là trong nháy mắt, Vân Ly thấy được rõ ràng ý nghĩ ẩn sâu trong đáy lòng mà cô vẫn luôn trốn tránh không dám đối mặt.
[Cậu nói đúng.]
Trong mối quan hệ này, người có vấn đề là cô.
Thời điểm cô nói lời chia tay, có quá nhiều cảm xúc bị đè nén, tạo áp lực lên cô.
Vân Ly chỉ cảm thấy mệt mỏi, tuyệt vọng, vì thế đã dứt khoát đề nghị hai người kết thúc.
Lúc đó cô quá nóng nảy, không suy nghĩ được bình tĩnh, kĩ càng, nhưng không ngờ rằng anh lại dễ dàng đồng ý như thế.
Giống như đang tra án, cô luôn cố săm soi tìm kiếm chứng cứ chứng minh Phó Thức Tắc không thích mình, lời đồng ý của anh ấy vào lúc đó vừa vặn chứng thực suy nghĩ của cô là đúng.
Sau đó...!cô từ bỏ tình cảm giữa hai người.
Tính cách cô nhạy cảm, luôn có xu hướng phân tích quá mức hành vi của anh.
Một thời gian dài sau đó, Vân Ly buộc bản thân phải thay đổi những mặt tiêu cực trong tính cách cô.
Tập trung chú ý vào những gì mình cần làm, phải làm, nên làm hơn là những ý kiến, đánh giá, xét nét từ người khác.
Cô tích cực giao tiếp với mọi người xung quanh hơn, tập trung phát triển bản thân, không vì lời nói, hành động bâng quơ của người khác mà suy nghĩ lung tung nữa.
Cô cảm thấy làm như thế, nếu một mai có cơ hội gặp lại Phó Thức Tắc, cô sẽ không bởi vì sự nhạy cảm quá mức của bản thân mà làm tổn thương anh lần nữa.
Lại một bữa tiệc khác.
Anh bạn lần trước say xỉn, khóc lóc, than thở chuyện chia tay đã quay lại với bạn gái cũ, là cô gái kia chủ động làm lành, cô ấy nói đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề giữa hai người trước khi đưa ra quyết định này.
“Vân Ly, cậu chưa từng thử cân nhắc đến việc gặp lại anh bạn trai cũ kia nói chuyện một cách bình tĩnh và thẳng thắn à?” Buổi tiệc kết thúc, anh bạn chạy ra nói chuyện riêng với Vân Ly.
Cô khẽ cười: “Nếu có cơ hội gặp mặt, tôi nhất định sẽ nói.”
Không phải Vân Ly chưa từng nghĩ đến chuyện này, cô còn muốn tìm anh, muốn nói chuyện một cách thẳng thắn, chân thành với anh, nếu như anh còn thích cô, vậy thì… hai người họ sẽ lại quay về bên nhau.
Nhưng thực tế là họ đã yêu nhau và cũng đã chia tay.
Vân Ly ý thức được bản thân mình quá mức mẫn cảm, dễ nảy sinh những suy nghĩ tầm thường, cân nhắc thiệt hơn quá nhiều, vì thế rất khó duy trì một mối quan hệ ổn định.
Tích cách của Phó Thức Tắc lại trầm tĩnh, ít nói.
Anh sống lạnh nhạt, lại quá nội tâm, do đó chẳng có cách nào phá vỡ cục diện bế tắc ấy.
Cô không muốn vì nguyên nhân này khiến hai người chia xa lần nữa, tổn thương đối phương lần nữa.
Huống chi, đã một thời gian dài trôi qua, có lẽ anh đã chẳng còn tình cảm với cô nữa rồi.
Cô cũng không cho rằng mình đủ cuốn hút khiến anh cả đời không quên được.
Sau khi chia tay, hai người chưa từng liên hệ với nhau, như thể triệt để biến người kia thành kẻ xa lạ.
Dẫu gặp lại nhau may ra nói được hai, ba câu chào hỏi xã giao.
Giống như những ngày đầu tiên gặp gỡ.
Để duy trì tình cảm thực sự rất khó.
Gặp lại Phó Thức Tắc một lần nữa, cô cảm thấy anh đang sống rất tốt, cũng hi vọng anh có thể sống thật tốt.
Hai người họ đều chỉ là hạt cát nhỏ bé vô ngần giữa thế giới bao la này.
Giữa ngàn vạn con người, hai cá thể nhỏ bé tên Vân Ly và Phó Thức Tắc vô tình gặp gỡ, vô tình chạm phải nhau.
Duyên qua, cái khoảnh khắc ngắn ngủi kia lại tan vào biển cát mênh mông, hạt cát mang tên Phó Thức Tắc lại trở về thế giới riêng của nó, lại tiếp tục xoay vần đại dương của chính mình, đó là chuyện hết sức thường tình.
Nhưng mà Từ Thanh Tống lại nói với cô rằng Phó Thức Tắc là người rất trọng tình cảm.
Cho nên một năm rưỡi này, anh chưa từng quên cô.
Nếu thật sự là như vậy, Vân Ly cũng không muốn phủ nhận tình cảm trong tim mình.
Cô cũng… chưa từng quên người đàn ông tên Phó Thức Tắc.
--------
Buổi biểu diễn kết thúc, khán giả tấp nập rời đi.
Vân Ly và Phó Thức Tắc đến cổng, trước đó Từ Thanh Tống đã đến chào hai người để đi giải quyết công việc.
Bên ngoài sân vận động ô tô xếp thành hàng dài, không ngừng thổi còi ầm ĩ.
Vân Ly mở app book xe.
Phó Thức Tắc liếc mắt, hỏi cô: “Anh đưa em ra ngoài nhé? Chỗ này xe khó vào được lắm.”
Vân Ly nhìn khung cảnh tắc đường kẹt cứng trước mắt, người và xe cơ hồ đều không nhúc nhích được, gật gật đầu.
“Chờ anh ở đây.” Phó Thức Tắc nói xong định đi lấy xe máy điện của mình.
Không biết vì sao, Vân Ly vô thức chạy theo sau anh: “Chúng ta cùng đi đi.”
Xe máy điện gửi ở ngay bên cạnh sân vận động, không biết từ lúc nào cô cảm thấy như việc ngồi sau xe của anh là hết sức hiển nhiên, bình thường.
Phó Thức Tắc mở khoá xe, cầm chiếc mũ bảo hiểm trong tay nghiền ngẫm một lát mới nhìn cô hỏi: “Hiện giờ còn sớm, có muốn đi dạo một vòng không?”
Vân Ly không bối rối, trốn tránh anh như ngày thường, chỉ khẽ gật đầu cười, đồng ý: “Được.”
Phó Thức Tắc chở cô đến khu vực mở rộng của trường Đại học Bách khoa Tây Phục.
Đây là khu vực kiến trúc lâu năm, mới được tu sửa lại.
Khu này cực kì vắng vẻ, heo hút.
Bởi vì hoàn toàn tín nhiệm Phó Thức Tắc cho nên cô không cảm thấy chút sợ hãi nào, thậm chí có suy nghĩ thú vị như là được xâm nhập vào bí cảnh riêng tư của Phó Thức Tắc.
Tốc độ của xe máy điện rất nhanh, gió không ngừng lùa vào tóc, vào áo quần, thổi mạnh vào mắt cô, khiến Vân Ly khó mở mắt ra được.
Mấy phút sau, chờ đến khi gió ngừng lại, một tòa kiến trúc màu cam xuất hiện trước mặt.
“Anh dẫn em đến một chỗ.”
Phó Thức Tắc nói xong Phó Thức Tắc quay đầu dẫn đường.
Tòa nhà này đã tu sửa gần xong, nhưng có vẻ vẫn chưa đưa vào sử dụng.
Đi thang máy đến lầu mười bốn, bốn phía tối đen không một chút ánh sáng, Vân Ly chậm rãi đi sát phía sau lưng Phó Thức Tắc.
Hai người xuyên qua màn đêm, bước tới một phòng học trống không, căn phòng vẫn còn nồng nặc mùi sơn, khác với những căn phòng khác, phòng này liên kết với sân thượng rộng rãi, cửa ra sân thượng đang khóa.
Phó Thức Tắc mở cửa, lấy cho Vân Ly một chiếc ghế tựa: “Anh đi trước.
Em chờ một lát hãy trèo lên ghế bước ra, anh sẽ đứng đối diện đỡ em.”
Anh nhảy lên, nhẹ nhàng, ổn định chạm chân xuống mặt đất.
Hai người mặt đối mặt, Vân Ly chần chờ một lát, cũng giẫm lên ghế, chậm rãi đứng lên bệ cửa sổ.
Bệ cửa sổ cao hơn một mét.
Cô do dự cân nhắc một lát.
Dường như đọc được sự lo lắng trong mắt cô, Phó Thức Tắc giơ tay về phía Vân Ly.
Vân Ly nắm chặt lấy, vịn tay Phó Thức Tắc nhảy xuống, anh vươn tay còn lại lên nhẹ nhàng đỡ lấy cô.
Vững vàng đáp đất.
Trước mắt cô là lồng ngực anh.
Vân Ly xém chút tựa vào.
Cô lui lại một bước nhỏ, chậm rãi thu hồi cánh tay.
So với hàng lang tối om, sân thượng tràn đầy ánh sáng.
Hai người tựa trên lan can phóng mắt ngắm nhìn ra khoảng không rộng lớn phía xa, để mặc gió đùa với tóc.
Bầu trời cao rộng, mênh mông, phố xá sầm uất, phồn hoa.
Gió đêm lành lạnh lướt qua làn tóc mai lòa xòa trên trán, anh chống má, nhàn nhạt mở miệng: "Anh thích đến đây khi ở một mình."
Đáy mắt anh trong treo, cực kìỳ sạch sẽ, dưới ánh sáng nhu hoà của ánh đèn vàng ban đêm lại càng thêm dịu dàng.
“Giờ là hai người.” Vân Ly chăm chú nhìn cảnh vật phía xa.
Trong giây lát, đối phương không đáp lại.
Vân Ly quay đầu, Phó Thức Tắc đang lẳng lặng nhìn cô, mắt chạm mắt trong giây lát, cô ngượng ngùng quay đầu đi.
Đúng là hai người.
Anh chăm chú nhìn khuôn mặt tinh xảo, nhỏ nhắn chôn trong cánh tay của Vân Ly.
Bóng dáng hai người in xuống nền gạch, lồng vào nhau.
Hai người cứ yên lặng ngồi bên cạnh nhau trên sân thượng như thế, cho đến khi thành phố ồn ào, náo động xa xa biến thành tĩnh lặng.
Vân Ly cũng không biết vì sao, cô luôn có thể chẳng làm gì, chỉ ngồi yên một chỗ tựa hai khối đá lâu như thế với anh mà lại chẳng cảm thấy sốt ruột.
Lúc trở về dưới lầu, Vân Ly lấy điện thoại di động ra.
“Em gọi xe từ đây về nhà luôn.
Anh cũng về kí túc xá nghỉ ngơi sớm đi.”
Đã gần mười giờ, cô cũng không muốn lãng phí thời gian của anh thêm nữa.
Phó Thức Tắc cũng lấy điện thoại di động của mình ra hỏi cô: “Em vẫn sống ở chỗ ở trước kia, đúng không?”
Vân Ly gật đầu, ậm ừ qua loa, còn chưa kịp đặt xe, Phó Thức Tắc đã trực tiếp gọi một chiếc taxi đến.
Chưa đến vài phút đã có tài xế nhận chuyến, lái đến chỗ bọn họ.
Vân Ly không từ chối, cũng chẳng hỏi nguyên nhân.
Không cố gắng kháng cự lại suy nghĩ trong tim mình, Vân Ly lại cảm thấy mọi thứ dễ dàng, thoải mái hơn nhiều.
Phó Thức Tắc mở cửa xe, Vân Ly ngồi vào, quay đầu muốn nói tạm biệt anh.
Nào ngờ, vừa xoay người lại, cô đã thấy Phó Thức Tắc cũng theo vào ngồi cùng.
“?”
“Đưa em về.” Phó Thức Tắc liếc cô một cái, không mặn, không nhạt đáp.
Cả đường đi hai người chẳng nói với nhau nửa lời.
Đây là con đường mà Vân Ly vô cùng quen thuộc.
Từng biển hiệu, cửa hàng, ánh đèn vụt qua ánh mắt.
Cô thậm chí có thể mường tượng được con đường mà Phó Thức Tắc đi từ sân bay đến Đại học Bách Khoa Tây Phục hai năm trước, hết thảy đều như trước đây.
Rất nhiều lần, Vân Ly cố tình đi trên con đường này để đến tìm Phó Thức Tắc.
Giờ phút này, lặng lẳng nhìn ngắm con đường không thể quen thuộc hơn, Vân Ly mới ý thức được, thật ra cô rất thích, rất thích con đường này.
Bởi vì mỗi lần đi qua con đường này, cô lại có thể nhìn thấy Phó Thức Tắc.
Cô lén nhìn người bên cạnh, anh ngồi an tĩnh, nhìn thẳng về phía trước, giống hệt như khi hai người còn yêu nhau, luôn yên lặng ở bên cạnh cô.
Chẳng mấy chốc xe đã đến khu dân cư, Phó Thức Tắc theo cô xuống xe.
Hai người yên lặng sóng bước bên nhau đến tận dưới chân tòa nhà Vân Ly ở.
Tây Phục trồng rất nhiều cây thường thanh, cành lá rậm rạp.
Cho dù đã vào thu, đêm đến vẫn có thể nghe thấy tiếng ve sầu văng vẳng kêu, thông báo sự thay đổi của tự nhiên.
Tiếng ve miên man không dứt, đồng thời khiến lòng Vân Ly dậy sóng không yên, cô ngẩng đầu nhìn Phó Thức Tắc, đối phương cũng đang nhìn cô.
Cô khẽ nói: “Em lên đây.”
Phó Thức Tắc gật gật đầu.
Chờ Vân Ly đi đến cổng, đột nhiên sau lưng truyền đến chất giọng ấm áp quen thuộc: “Ly Ly.”
Cô dừng bước chân, ngoảnh đầu lại, anh đứng trong góc tối, Vân Ly không nhìn rõ được nét mặt anh, nhưng giọng nói thì có thể nghe được cực kì rõ ràng.
“Ngủ ngon, Ly Ly.”
---
Về đến nhà, ba mẹ cô đang xem TV, là một bộ phim truyền hình đô thị tình duyên.
Cô từng nghe mẹ kể qua, nội dung đại khái là nam chính nữ chính thời thiếu niên vì rất nhiều trắc trở mà bỏ lỡ nhau, sau khi trải qua vô vàn khó khăn, thử thách của cuộc sống khắc nghiệt, cả hai đều trở thành người mà đối phương ghét nhất.
Vân Ly đột nhiên liên tưởng đến bản thân mình.
Nhưng từ ngày chia tay với Phó Thức Tắc đến nay, Vân Ly vẫn luôn hiểu dù là trước kia hay bây giờ, chưa phút giây nào cô ghét anh cả.
Ngược lại cô ghét bản thân mình nhiều hơn.
Vân Ly mở tủ lạnh, cầm một chai sữa bò ra, chất lỏng trắng mịn lấp đầy cốc thuỷ tinh.
Mải nghĩ đến Phó Thức Tắc, tiếng thoại kịch liệt trong phim như trôi đến một nơi xa.
Vân Ly cầm cốc sữa trở về phòng, tắt đèn, mở chiếc đèn giấy anh tặng cô lên.
Hàng vạn ngôi sao luôn phiên nhảy múa, Vân Ly hồi tưởng lại lời anh nói vừa rồi.
“Ngủ ngon, Ly Ly.”
Cô nhớ lại những vướng mắc của chính mình, lo lắng cái này, trù trừ cái kia.
Cô băn khoăn hành động này của anh có phải nghĩa là anh vẫn thích mình không, suy nghĩ vì sao sau khi chia tay anh không đến tìm cô, lo lắng không biết vì tích cách của mình, có khi nào lại lần nữa giẫm lên vết xe đổ ngày trước.
Nhưng giờ phút này, hoặc có thể còn sớm hơn, khi ngồi sau xe anh, đi xuyên qua sân trường, trong biển hương hoa quế nồng nàn, cô đột nhiên nhớ đến ngày mới quen nhau tại Nam Vu, một suy nghĩ mạnh mẽ bùng lên trong đầu cô.
Vân Ly chỉ muốn quên hết tất cả những xung đột, mâu thuẫn giữa hai người… để quay trở về bên anh lần nữa.
Ý nghĩ này, cho dù thời điểm cảm xúc bị ảnh hưởng nặng nề bởi cuộc chia tay, hay khi cô quằn quại trong sự khiên cưỡng, ép bản thân phải quên đi Phó Thức Tắc thì cũng chưa từng biến mất trong sâu thẳm tim cô.
Huống chi, hiện tại, cô đã biết… anh vẫn còn tình cảm với mình.
Một năm, cô cố gắng thay đổi, cố gắng trở nên tốt hơn, không ngừng thử thách, không ngừng nhắc nhở, động viên, thúc giục bản thân dũng cảm, tự tin, mạnh mẽ hơn, không phải để một lần nữa, đứng trước người mình thích với tâm lí né tránh, sợ sệt, yếu hèn.
Tại ngăn tủ cuối cùng đựng laptop, Vân Ly lấy ra tấm ảnh của hai người.
Cô vuốt ve người đàn ông trên ảnh, nhớ tới trước đây thật lâu, trên sân bóng, Phó Thức Tắc ngồi bên phải cô, cũng giống như tối nay.
Vân Ly đột nhiên ngồi xuống, mở khung chat của mình và anh, nhếch môi gõ xuống vài kí tự.
Nhưng ai đó lại nhanh tay hơn.
Thời điểm cô còn đang soạn tin nhắn.
Trong ô chat, Phó Thức Tắc gửi một tin nhắn đến.
F: [Anh rất muốn gặp em.]
Truyện khác cùng thể loại
137 chương
27 chương
174 chương
43 chương
56 chương
27 chương