(hai thế giới) thăng cấp làm hoàng đế
Chương 16 : 🎮 ngươi là ai?
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
[*] Editor: Ở chương 15 mình để là sinh nhật, vì khi đó truyện được miêu tả dưới mắt nhìn của Túc Khê - một nữ sinh sống ở thời hiện đại. Còn ở chương này, tác giả miêu tả tình huống dưới cái nhìn của Lục Hoán, một con người cổ đại, nên mình để là sinh thần.
_______
Đối với Lục Hoán, ngày sinh thần không khác ngày thường là bao, đều phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo đến tột cùng.
Không một ai trong Ninh Vương phủ nhớ rõ, ngay cả Tứ di nương cũng không để trong lòng. Hôm nay Lục Hoán mang thuốc đến, Tứ di nương ôm Tứ muội tới òa khóc, liên tục nói lời cảm tạ, nhưng tuyệt nhiên không nhớ tới sinh thần của hắn. Bà ấy không nhớ cũng không sao, Ninh Vương gia đã sớm ra lệnh, cưỡng chế mọi người tuyệt đối không được nhắc đến sinh thần bát tự của Lục Hoán, cho dù bà ấy có nhớ đi chăng nữa, cũng không dám chúc mừng Lục Hoán.
Vì thế, Lục Hoán mặc định mình không có ngày sinh.
Nếu như không phải ngày này mỗi năm kinh thành tổ chức thọ yến, giăng đèn kết hoa chúc mừng Thái Tử, chỉ sợ chính hắn cũng không nhớ tới.
Sinh thần, sinh thần.
Lần đầu tiên Lục Hoán biết tới hai chữ này, lại là do vô tình đọc được trong một cuốn sách, ngoài ra, mỗi năm đương kim Thái Tử và Lục Dụ An đều tổ chức thọ yến tưng bừng.
Mỗi lần tới sinh thần của Lục Dụ An, trong phủ cực kỳ náo nhiệt, đại trù phòng bận tới mức chân không chạm đất.
Ninh Vương phi chuẩn bị hai món điểm tâm cho nhi tử, đầu tiên là bát mì trường thọ nóng hổi, sợi mì tươi ngon, nước canh đậm đà, ngụ ý sống lâu trăm tuổi.
Ngoài ra còn có đào trường thọ [1], đỉnh đào như được nhuộm màu đỏ tươi, ý là mong cho nhi tử tránh gặp vận rủi.
Mà phía sau tường viện, Lục Hoán và đám hạ nhân đứng dưới mái hiên, chờ đến lượt được lĩnh thưởng.
. . .
Từ trước tới nay không ai nhớ rõ sinh thần của hắn, hắn đã sớm quen với chuyện này, vậy nên hắn chưa bao giờ nghĩ đến, trên đường quay trở về căn viện quen thuộc, thế mà lại nhìn thấy một bát mì trường thọ nóng hôi hổi...
Bát mì đặt ở trên kệ bếp, sợi mì được kéo dài, nước canh đậm đà, bên trên có một quả trứng chần hơi tái, lòng đỏ căng bóng như sắp trào ra, cùng với một ít hành thái, chỉ ngửi thôi cũng thấy nao lòng.
...Cảm giác có hơi hư vô mờ ảo.
Lục Hoán nuốt nước miếng, theo bản năng đi tới, chậm rãi nâng bát mì trường thọ lên, hơi ấm lan tỏa qua lòng bàn tay, khiến cả người hắn nhảy dựng... Hóa ra không phải mơ!
...Có người nhớ sinh thần của hắn?
...Có người chúc mừng hắn? Thậm chí còn nấu mì cho hắn?
Rốt cuộc mục đích của người đó là gì... Hắn ta muốn gì ở hắn...?
Lục Hoán không ngừng suy nghĩ lung tung, buộc mình phải bình tĩnh trở lại.
Nhưng hai bàn tay đang nâng bát mì lại không nhịn được siết chặt hơn, cảm giác ấm áp truyền vào lòng bàn tay lạnh lẽo khiến hắn không nỡ buông ra...
Một lát sau, hắn hít sâu một hơi, buộc mình phải tỉnh táo lại.
Lục Hoán ngẩng đầu nhìn xung quanh trù phòng, tâm trạng có hơi nôn nao. Vừa nãy hắn chỉ chú ý tới chiếc đèn hình thỏ con và bát mì trường thọ nên không nhìn kĩ, lúc này mới nhận ra.... Trù phòng có hơi lộn xộn, không để ý có thể vấp chân vào thanh củi, nhưng hiện giờ tất cả đã được dọn dẹp chỉn chu gọn gàng, nằm ngay ngắn ở trong góc.
Mấy ngày trước hắn nhiễm phong hàn, chưa kịp dọn rửa chén bát, mà giờ tất cả đều đã sạch sẽ, thậm chí bồn rửa cũng sáng choang, bát đũa được xếp thẳng hàng thẳng lối.
Đống lương thực được treo lên trên để phơi khô, sau khi dọn dẹp xong, thoạt nhìn tiểu trù phòng cũng không kém cạnh gì so với đại trù phòng của Ninh Vương phủ.
Lục Hoán cảm giác được gì đó, cầm bát mì chạy ra ngoài, gỡ chiếc đèn hình thỏ con đang nghiêng ngả trước gió xuống, nhanh chóng đi tới phòng chứa củi.
Lúc này hắn mới phát hiện tất cả chỗ đất gồ ghề không bằng phẳng đã được xới lại, bên trong chuồng gà có một cái thùng lớn, sáng nay hắn vội vàng ra ngoài, vậy nên không kịp để ý.
Lục Hoán đi vào trong phòng, đặt bát mì và chiếc đèn xuống, nhìn ngó xung quanh, muốn tìm ra dấu vết của người nọ, quả nhiên như hắn dự đoán, vừa mới mở tủ quần áo, lập tức phát hiện kiện da lông đã được vá lại.
Đường may chỉn chu tinh tế, nhìn không ra vết rách, thoạt nhìn cực kỳ ấm áp, hình như người nọ phát hiện hắn chưa may xong, vậy nên cố ý may lại cho hắn.
Cả người Lục Hoán run lên.
Nấu một tô mì không phải chuyện dễ dàng, đừng nói treo ngọn đèn lên nơi cao như vậy để thu hút sự chú ý của hắn. Từ khu vườn, trù phòng cho tới xiêm y, không thể tin được người nọ lại vì hắn mà làm nhiều chuyện như vậy. Hóa ra bấy lâu nay vẫn luôn có người đợi chờ hắn...
Hắn ngồi xuống, trong lòng ngũ vị tạp trần [2]. Hắn cẩn thận xoa xoa ngọn đèn hình thỏ con, món đồ chơi được làm rất tinh xảo, trông y như thật, hắn ngắm nhìn một lát, sau đó cẩn thận để sang bên cạnh.
[2] Ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn
Hắn bưng bát mì lại gần, cầm lấy đôi đũa, nhìn chằm chằm một lúc, hơi nóng phả vào mặt hắn, cảm giác cực kỳ chân thật.
Hắn chưa bao giờ được đối xử tốt.
Từ trước tới nay, trong cuộc đời của hắn, chưa bao giờ được đối xử tốt như thế này.
Hắn không hiểu mục đích của người nọ, vì sao lại mừng sinh thần hắn, vì sao lại không xuất hiện, vì sao chưa hề đòi hỏi một thứ gì từ hắn, rốt cuộc là muốn giễu cợt hắn, hay là thật tâm thật lòng.
Cũng có thể chỉ chờ khi hắn ngã ngựa, người nọ mới xuất hiện, đâm một dao vào tim hắn.
...Nhưng nhìn bát mì này, đối với thế giới cô độc mà hắn đã phải đối mặt suốt mười bốn năm qua, vẫn mang ý nghĩa cực kỳ quan trọng.
Bởi vì lần này, hắn không thể vứt đi giống như lần trước, hắn đã bất giác coi bát mì này là món quà của mình.
Hắn nhìn chằm chằm bát mì trường thọ trước mặt, sau đó lấy ngân châm ra, thử xem có độc hay không...
Không độc.
Nhìn thấy ngân châm không đổi màu, mặc dù trên mặt hắn không có biểu cảm gì lớn, nhưng con ngươi tối đen lại lóe lên ánh sáng hy vọng.
Hắn bưng lấy bát mì, hơi cúi đầu, húp một hớp nước canh, sau đó dùng đũa gắp, từng sợi từng sợi.
Cảm giác ấm áp tràn vào trong bụng, ánh mắt của hắn sáng hơn bao giờ hết.
. . .
Bên ngoài màn hình, Túc Khê không hề biết vừa rồi nhóc con đã phải đấu tranh nội tâm kịch liệt ra sao, trong mắt cô, nhóc con nhìn thấy trù phòng xong liền sợ tới mức ngây người!
Sau đó hắn đi ra ngoài, lại bị sân vườn và chuồng gà dọa cho sợ ngây người!
Quay trở về phòng, lại bị kiện da lông dọa cho ngây người!
Lúc hắn ngây người, vóc dáng chibi béo mập không hề nhúc nhích! Dáng vẻ ngây ngốc không biết làm sao!
Túc Khê: Phụt, ha ha ha ha ha ha, quá moe [3].
[3] Moe là một từ tiếng lóng của Nhật dùng để đề cập đến một cảm xúc mạnh mẽ (cảm giác yêu thương, thần tượng, say mê hoặc phấn khích) hướng tới những nhân vật hư cấu trong các thể loại như anime, manga hoặc trò chơi điện tử.
Túc Khê nhìn nhóc con đang ngồi cạnh bàn, tuy vẫn cảnh giác dùng ngân châm thử độc, nhưng khác với lần trước vứt hộp khâu nhục đi, rốt cuộc lần này hắn cũng ăn.
Chỉ thấy đứa nhỏ chibi kia cầm lấy cái bát to đùng, cái miệng nhỏ hút sồn sột, khuôn mặt bánh bao căng phồng. ( ˘▽˘)っ♨
Nhìn hắn ăn cũng biết là rất ngon!
Túc Khê thầm hét chói tai, woaaaaa, nhóc con quá moe!
. . .
Bên ngoài tuyết bắt đầu rơi, bên trong phòng chứa củi có ngọn đèn hình thỏ con chiếu sáng, cửa vẫn chưa đóng, một mình nhóc con ngồi một bàn, đang bưng bát ăn mì trường thọ. Túc Khê ở bên ngoài cầm điện thoại, yên lặng ngắm nhìn hắn, không nhịn được suýt xoa.
Không hiểu sao lại cảm thấy thật thỏa mãn.
Từ khi nhìn thấy nhóc con bị hạ nhân bắt nạt, cho tới tận bây giờ, rốt cuộc hắn cũng có một nơi ở riêng thuộc về mình, còn được ăn no mặc ấm...
Chỉ cần có vậy là Túc Khê đã hạnh phúc rồi.
Nhưng thứ khiến cô say mê hơn cả là, chính mắt nhìn thấy từ một đứa nhóc lúc nào cũng cảnh giác, cả người xù lên như nhím, hiện tại rốt cuộc nhóc con cũng đã mở lòng, nguyện tin tưởng cô.
Đôi mắt Túc Khê có hơi cay.
Đương nhiên, nhím con Lục Hoán vẫn còn rất nhiều băn khoăn, ngập tràn đề phòng, còn lâu mới chịu phơi cái bụng mềm mại đáng yêu ra cho cô vuốt ve xoa dịu, nhưng Túc Khê không hề nóng vội, còn nhiều thời gian, cô nhất định sẽ chinh phục trò chơi này!
Chính vì nhóc con độc nhất vô nhị này, cô mới bắt đầu nghiện chơi game.
. . .
Lục Hoán ăn xong, lại qua xem chuồng gà, không thể không nói, nhờ có người thần bí tu sửa, đàn gà được sưởi ấm, trở nên hoạt bát hơn rất nhiều.
Quay trở về phòng, Lục Hoán âm thầm suy nghĩ...
Hắn cảm giác người nọ xuất hiện theo một quy luật nào đó, cứ cách hai ngày một đêm lại tới một lần, hơn nữa mỗi lần xuất hiện đều là lúc hắn đang ngủ, hoặc là lựa lúc hắn ra ngoài.
Có vẻ đối phương không muốn bị lộ mặt?
Lục Hoán nhìn chằm chằm cái bát trống không đã được rửa sạch, hắn mang về phòng, đặt ở đầu giường.... Hắn chỉ biết bây giờ bản thân đang ở thế bị động.
Không biết thân phận đối phương, thậm chí thời gian đối phương tới đây cũng không thể xác định rõ ràng, càng không thể hiểu nổi tại sao đối phương không đụng phải mấy cái bẫy nhỏ của hắn, có thể thoải mái đi lại khắp Ninh Vương phủ.
Quá thần bí.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, nhất định hắn phải tìm cho ra người đó là ai. Không chỉ vì tò mò mục đích và thân phận của người nọ, mà do bị đẩy vào thế bị động khiến hắn vô cùng khó chịu.
Cũng bởi ngày hôm nay, hắn nhận lễ vật sinh thần của người nọ, là bát mì trường thọ mà cả đời này hắn cũng không quên.
Lần đầu tiên trong cuộc đời này, hắn được tặng một thứ gì đó.
Hắn muốn biết người nọ là ai, muốn đến gặp người nọ, cho dù hắn ta có mục đích gì, thân phận ra sao. Nếu chỉ muốn lợi dụng hắn, hắn....
Lục Hoán nhíu mày.
Đêm khuya âm u tĩnh lặng, Lục Hoán chạm vào kiện da lông đã được vá lại, đột nhiên hắn xoay người xuống giường, nhanh chóng đi tới cạnh bàn, lấy giấy mực, viết vài chữ:
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Là ai? Là ai ngang nhiên xông vào cuộc đời tối tăm cô độc của hắn.
Viết xong, hắn chờ cho mực khô, lấy chặn giấy đè xuống, không để cho gió bay đi.
Hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết rơi lả tả, ánh nến mờ ảo thấp thoáng, không thể thấy rõ vẻ mặt hắn. Chính hắn cũng không rõ, liệu người nọ có trả lời hay không.
_________
[1] Đào trường thọ
Tác dụng: Giúp tăng cường sức khỏe và kéo dài tuổi thọ, mang lại hiệu quả rất cao, ngoài ra các nhà khoa học đã nghiên cứu và cho thấy trong thành phần của quả có một số hoạt chất giúp điều trị được bệnh xương khớp, nhuận tràng, điều trị ho, tiêu đờm, thông tiện,....
Không những thế, nhờ trong quả có mang vị chua và tính mát nên giúp giải độc và thanh nhiệt, làm mát cơ thể rất tốt, đồng thời loại bỏ được các độc tố có trong cơ thể, giúp bồi bổ, tăng cường sức đề kháng và ít bị mắc bệnh hơn.
<img src="https://img.wattpad.com/c47d91b2654322017f82d33ce271508e784634d1/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f4230705143535f6f315254754f673d3d2d3931333130363239312e313631646230386161393839343038343238353035303133303030312e6a7067" data-pagespeed-url-hash=3875103147 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
21 chương
81 chương
46 chương
80 chương
99 chương
30 chương