" Các ngươi đã gặp phải chuyện gì ? " Marco khi thấy hai người trở về thì lo lắng hỏi. Chỉ mới vừa rồi anh nghe thấy được nhiều tiếng la hét ầm ĩ ở đằng xa , nguyên một khoảng thời gian đó ai cũng có thể nghe thấy những tiếng la hét cùng cầu xin không ngừng vang lên. Nó kéo dài khoảng 2-3 liền tắt lịm. Sau đó thì hai người trở về , và điều khiến cho Marco lo lắng nhất chính là đôi mắt của Haruki , nó đỏ rực giống như khóc vậy. " Có chuyện gì đâu Marco ca. Chỉ là gặp phải một vài kẻ không đáng mà thôi ." Haruki mỉm cười nói , tay vén tóc lên . " Vậy thì cặp mắt đỏ đó là như thế nào ? " Marco bực bội nói. " Không có gì đâu Marco ca. Gặp bụi đấy mà ." Haruki lắc đầu nói. Marco khó chịu nhíu mày nhìn cô , anh không thể tin được rằng cô vẫn giữ bí mật đối với anh. Không phải bọn anh đã là gia đình của con bé rồi sao ? " Haruki , em trở về đi. Anh và Marco ca sẽ theo sau ." Haruto nhẹ nhàng nói , tay vỗ vỗ lên đầu cô. Haruki nhìn anh rồi nhìn Marco , cô gật đầu rồi rời đi . " Marco ca , ta biết ngươi rất khó chịu khi thấy em ấy giấu điều gì đó khỏi ngươi ." Haruto nhìn theo cô rời đi nói . " Không phải chúng ta đã - " Marco nói nhưng khi nhìn thấy đôi huyết mâu của Haruto đang nhìn anh thì anh im lặng lại . " Đúng là chúng ta đã là gia đình ...!nhưng bí mật thì vẫn là bí mật. Đâu ai mong muốn bí mật của mình bị phanh phui đâu đúng không ? " Haruto nói. Cặp huyết mâu của anh hoàn toàn tĩnh lặng cùng trống rỗng , và trong giây phút đó Marco đã nghĩ rằng Haruto lúc trước đang đứng trước mặt anh. Haruto cười nhạt nhìn anh . " Hãy để bí mật được giấu kín. Nếu đến thời điểm thích hợp , nó sẽ tự động hiện ra. Còn nếu không ? ...!hãy để nó cứ như vậy ." Haruto bước đi , để lại Marco chết lặng nhìn anh . " Anh đã nói gì ? " Haruki ngẩng đầu lên khi nhìn thấy Haruto trở về nhưng không có Marco bên cạnh. " Chỉ là nói một vài câu mà thôi ." Haruto ngồi xuống đối diện cô , lấy cuốn sách mà anh mới mua ra. Cuốn sách đó bao bìa là một màu đen tuyền với tiêu đề màu đỏ : A Beautiful World " Em đã đọc sơ qua cuốn sách đó. Thật sự đúng gu của anh đấy ." Cô cười cười nói. Chân nhỏ đung đưa bên dưới bàn . " Tác giả thật sự là một người thật thú vị ah ~ " " Thật giống với thế giới của chúng ta. Có khi nào tác giả cũng xuyên qua giống chúng ta ? " " Haha ....!anh không nghĩ như vậy. Dù sao thì thế giới này cũng đâu khác bao nhiêu đâu đúng không ? " Haruto nói. Tay lật trang đầu tiên của cuốn sách ra . " Hmmm ....!" Haruki ngâm một tiếng , mắt híp lại đáng yêu . " Vậy anh dự định lúc nào sẽ gặp Mihakw ? " Haruki nghiêng đầu nhìn anh . " Có lẽ hai ngày nữa ." " Nhanh chóng nhỉ ? " " Hắn vẫn chưa gặp được Shanks. Vẫn là nhanh chóng tốt hơn ." " Hình như hắn có bên buổi xử tử Roger nhỉ ? " Haruto trầm mặt khi nghe thấy tên của Roger , tay ngừng lại thao tác lật trang giấy. Đôi mắt đỏ tươi của anh lạnh lẽo , đầy sự khó chịu . " Anh đột nhiên không muốn có tên đó bên trong kế hoạch của chúng ta ..." " Anh hai , em biết rằng anh vẫn còn giận hắn vì sự kiện trước đó nhưng dù sao thì thêm một con cờ mạnh vẫn hay hơn sao ? " " Một con cờ mạnh nhưng khó điều khiển. " Haruto nhướng mày nhìn cô ." Hắn sẽ là Vua Hải Tặc , đương nhiên hắn sẽ có bản lĩnh của chính hắn. Hắn cũng không có thù oán với Chính Phủ Thế Giới hay Thiên Long Nhân. Nếu như chúng ta đem hắn trở lại thì sẽ có khả năng lớn hắn sẽ phản lại chúng ta ." " ...!" " Và đương nhiên hắn sẽ tìm mọi cách để moi móc hết tất cả những bí mật của chúng ta. Kể cả tên đó ...!em biết hắn ghét bị phát hiện như thế nào rồi đấy ." Haruro nói . " Đương nhiên em nhớ. Vết thương hắn gây ra còn chưa lành đây này ." Haruki nói , mắt nhìn xuống phần bụng của cô . " Nhưng em vẫn không muốn để mất đi một con cờ như vậy. Nếu như không thể điều khiển hắn thì hãy lợi dụng hắn. Danh tiếng của hắn sẽ góp phần gây sự hoang mang cho những tên khác , đặc biệt là Luffy. " Haruki ngẩng đầu nhìn anh . " Được thôi , tất cả đều tuỳ em ." Haruto thở dài rồi tiếp tục đọc cuốn sách . " Anh hai , anh có cần thứ gì để lên đường không ? " " Anh nghĩ là không ." Haruto lắc đầu ." Mihakw không quá rắc rối. Kiếm thuật là thứ duy nhất mà hắn yêu quý nhất. Với độ tuổi hiện giờ hắn vẫn chưa là Đại Kiếm Hào , có thể vẫn chỉ là một Kiếm Hào mà thôi ." " Vậy dự định sẽ đi bao lâu ? " " Có lẽ khoảng 5 năm ? " Haruto trầm ngâm một lúc rồi trả lời . " 5 năm ? Không được. Như vậy là quá lâu ." Haruki lắc đầu ." Giới hạn trong vòng 3 năm " " 3 năm ? ...!hắn lúc đó chắc đã là Vua Hải Tặc rồi ." " Và đến lúc chúng ta sẽ 8 tuổi. Mọi thứ cũng nên bắt đầu ." " Doflamingo và Crocodile lúc đó đã tầm bao nhiêu nhỉ ? " Haruki ngã người ra sau , mái tóc đỏ xoã ra khắp nơi sau lưng cô . " Có lẽ không quá lớn. Crocodile cần phải thực hiện nhanh hơn Doflamingo ." " Về phần của Doflamingo , có lẽ chúng ta phải tìm đến những nơi buôn bán nô lệ rồi ." " Em dự định bán đi chính mình ? " Haruto cười nhạt nhìn cô . " Đương nhiên là không ! Anh tại sao lại có thể nghĩ như vậy được ! " Haruki nói với giọng điệu bất mãn . " Vậy em dự định làm gì ? " " Đi theo một tên Thiên Long Nhân. Có thể bọn hắn sẽ mua một tên nô lệ nào đó , chắc chắn bọn hắn sẽ đem quay trở lại nơi bọn hắn sinh sống ." " Nghe cũng được ." " Em sẽ trở về phòng của chúng ta trước. Chào anh hai ." Haruto gật đầu rồi tiếp tục đọc cuốn sách trên tay. Một khoảng thời gian im lặng trôi qua cho đến khi anh lên tiếng . " Ngươi định ở đó đến khi nào nữa ....!Garp ." Anh ngẩng đầu nhìn lên , mỉm cười nhìn vào cái cây cách anh tầm một vài mét. Một âm thanh xột xoạt vang lên rồi sau đó , ngay trước mặt anh xuất hiện một bóng người quen thuộc , là Garp . " Các ngươi dự định làm gì ? " Garp nghiêm túc nhìn anh , cả người không tự chủ mà căng thẳng hơn . " Ý ngươi là sao ? Không phải ta mới là người nên hỏi ngươi tại sao lại theo dõi bọn ta từ cửa tiệm sách sao ? " " Ngươi ...!"  Garp khó xử nhìn Haruto. Ông chưa bao giờ nhìn thấy hài từ nào như hai người. Vốn dĩ với độ tuổi này , những hài tử chỉ biết vui chơi , vô tư , ngây thơ và hồn nhiên. Nhưng vậy tại sao hai đứa này lại như vậy ? " Garp , em ấy có thể không nhận ra ngươi vì hiện giờ em ấy vẫn còn trong trạng thái hỗn loạn. Nhưng đừng bao giờ cho ta không biết ngươi đang hiện diện ở gần bọn ta. " Haruto lạnh nhạt nhìn ông . " Ngươi cứ cách xa khỏi kế hoạch của bọn ta. Và tất cả đều sẽ yên bình ." Haruto nói. " Nhưng các ngươi vẫn chỉ là những đứa trẻ ! Các ngươi vốn không nên có những ý nghĩ này ! Các ngươi chắc chắn đã bị ai đó đầu độc những thứ này ! " Garp tức giận gầm lên . " Bọn ta không hề bị ai đầu độc ! Tất cả những gì bọn ta bày ra là chính bọn ta làm ! Ngươi chỉ cần cách xa bọn ta ra thôi ! "  Haruto tức giận đập cuốn sách xuống , đôi huyết mâu giận dữ nhìn ông . " Bọn ta không phải là thứ ngươi nên tiếp xúc với ! " Haruto nói rồi rời đi nhanh chóng , để Garp sững người nhìn anh rồi trầm mặt. Nắm đấm của ông chặt lại . Ông không thể nào để hai hài tử đó tiếp tục xa vào bóng tối như vậy được. Bọn chúng vẫn còn quá nhỏ , quá trẻ để bị thế giới này nuốt trọn. Ông sẽ bảo vệ và kéo bọn chúng khỏi thứ đang xâm nhập vào người bọn chúng .