Hai Số Phận

Chương 42

Khi Florentyna Kane mở ngôi hàng mới của cô trên Đại lộ Năm vào tháng ba năm 1967, hầu như mọi người ở New York đều có mặt tại đó trừ William Kane và Abel Rosnovski. Kate và Lucy để William nằm một mình trên giường tự lẩm nhẩm gì đó, còn hai mẹ con bỏ đi dự khai mạc cửa hàng Florentyna. George cũng để Abel ngồi lại trong phòng để đi dự lễ. Ông đã cố nài Abel cùng đi, nhưng Abel càu nhàu nói rằng con gái ông đã mở đến mười cửa hàng mà không có ông dự, bây giờ thêm một nữa cũng vậy thôi. George bảo ông là một anh già ngang bướng rồi bỏ mặc ông tại đó và đi ra Đại lộ Năm. Đến nơi ông mới thấy đó là một cửa hàng hiện đại tuyệt đẹp với những chiếc thảm rất dày và bàn ghế Thụy Điển vào loại mới nhất. Ông nhớ là Abel cũng thường hay làm như vậy ông thấy Florentyna mặc chiếc áo xanh dài trên cổ thêu chữ F bây giờ đã nổi tiếng. Cô mời George một cốc sâm banh và giới thiệu ông với Kate và Lucy Kane lúc này đang nói chuyện với Zaphia. Kate và Lucy tỏ ra sung sướng. George lấy làm ngạc nhiên thấy họ hỏi thăm Abel Rosnovski. - Tôi bảo ông ta là một anh già ngang bướng đã bỏ phí một cơ hội tốt như thế này. Ông Kane có đây không? - ông hỏi. Georg ngạc nhiên về câu trả lời của Kate Kane. * * * William vẫn còn đang bực mình với tờ Thời báo New York nói lảm nhảm gì đó về chuyện Johnson tránh né chưa tung lực lượng ra ở Việt Nam. Ông gập tờ báo lại rồi bước ra khỏi giường. Ông chậm chạp mặc quần áo vào người rồi ra ngắm mình trong gương. Trông ông vẫn như một nhà ngân hàng. ông nhăn mặt. Chẳng lẽ không phải thế sao ông khoác lên người chiếc áo ngoài đen và nặng, đội lên đầu chiếc mũ Homburg cũ, cầm cáy gậy đen có bịt bạc ở đầu tay, cầm cây gậy mà Rupert Cork-Smith đã đề lại tặng ông, rồi lẳng lặng đi ra phố. Đã ba năm nay, kể từ sau vụ đau tim nghiêm trọng, ông nghĩ có lẽ đây là lần đầu ông bước ra ngoài một mình, cô phục vụ trong nhà rất ngạc nhiên thấy ông bỏ ra ngoài một mình mà không có ai đi kèm. Đó là một buổi tối mùa xuân ám áp khác thường, nhưng William cảm thấy lạnh vì đã ở trong nhà quá lâu ông mất một thời gian khá lâu mới ra đến Đại lộ Năm và đường 56. Lúc đến nơi ông thấy bên ngoài cửa hàng Florentyna đông người đến mức ông nghĩ mình chả có đủ sức mà chen vào được. Ông đứng ở góc đường nhìn mọi người vui vẻ. Đám trẻ chen chúc nhau kéo vào cửa hàng lộng lẫy của Florentyna. Một số cô gái mặc váy ngắn kiểu mới của London. Rồi còn gì nữa nhỉ, William nghĩ bụng. Rồi ông trông thấy con mình nói chuyện với Kate. Nó đã trở thành một chàng trai cao lớn, tự tin và thoải mái. Trông nó có một vẻ oai vệ khiến William nghĩ đến bố mình xưa kia. Tuy nhiên trong số người đi lại và chen chúc nhau ấy, ông không thể nhìn ra ai là Florentyna, ông đứng đó gần một giờ xem họ ra ra vào vào, hối tiếc những tháng sôi nổi mà ông đã vứt bỏ đi. Gió đã bắt đầu cuốn dọc Đại lộ Năm. Ông đã quên mất là gió tháng ba có thể rất lạnh. Ông kéo cổ áo lên. Ông phải về nhà thôi, vì tối nay tất cả họ sẽ kéo về nhà cùng ăn, và ông sẽ gặp Florentyna cùng các cháu lần đầu tiên. Cháu trai với con nhỏ Annabel và bố chúng, con trai yêu quý của ông. Ông đã nói với Kate rằng ông thật là điên và mong bà tha lỗi cho ông. Ông chỉ nhớ bà đã nói là: Em sẽ mãi mãi yêu anh. Florentyna cũng đã có viết thư cho ông. Thư của nó thật có tình. NÓ rất thông cảm và rất rộng lượng đối với chuyện quá khứ. Cuối thư nó còn viết: Con sốt ruột muốn được về gặp ông. ông phải về nhà thôi. Kate sẽ giận ông nếu biết là ông đã một mình đi ra ngoài gió lạnh. Nhưng ông phải xem ngôi hàng khai trương thế nào và dù sao đêm nay ông cũng gặp mặt tất cả. Bây giờ ông phải về trước để cho họ tiếp tục vui với lễ khai mạc. HỌ sẽ có thể kể cho ông nghe mọi chuyện về tối khai mạc này, nhưng ông không nói cho họ biết là ông đã có mặt ở đó. Ông sẽ giữ kín mãi chuyện này. Ông quay người để về nhà thì thấy một ông già đứng cách đó mấy thước, mặc chiếc áo choàng đen, chiếc mũ kéo sụp xuống đầu và quấn chiếc khăn quanh cổ. ông ta cũng có vẻ thấm lạnh. Đây không phải là một đêm cho những ông già, William nghĩ bụng và bước đến gần người đó. ông bỗng trông thấy chiếc vòng bạc trên cổ tay ông ta, ngay phía dưới tay áo Chỉ trong một thoáng, mọi thứ đều tuần tự hiện ra trong óc ông và lần đầu tiên ông thấy nó khớp vào với nhau. Trước hết là ở khách sạn Plaza, rồi đến Boston, rồi ở Đức và bây giờ ở Đại lộ Năm. Người đó cũng quay lại và bước về phía ông. Có lẽ ông ta đứng đây đã lâu mặt ông tím lại vì gió lạnh. ông ta nhìn William bằng đôi mắt xanh không thể lẫn với ai được. Hai người chỉ còn cách nhau vài bước. Lúc bước qua mặt, William giơ mũ lên chào ông ta. ông ta chào lại rồi hai người cứ thế đi tiếp mỗi người một hướng, không ai nói một lời nào. * * * Mình phải về nhà thôi kẻo họ sắp về hết, William nghĩ bụng. Niềm vui được thấy Richard và hai cháu sẽ khiến cho mọi thứ lại đâu vào đấy. Ông sẽ phải làm quen với Florentyna, sẽ yêu cầu cô tha lỗi cho ông, và ông tin rằng cô sẽ hiểu được những gì mà bản thân ông bây giờ hầu như không hiểu nổi. Mọi người đều bảo với ông rằng cô thật là một cô gái dễ thương. Về đến đường 68, ông lần tìm chìa khoá trong túi rồi mở cửa trước. Ông bảo cô phục vụ, bật hết các đèn lên, đốt lửa trong lò sưởi đề mọi người thấy được đón tiếp vui vẻ ông rất hài lòng, nhưng cũng thấy rất mệt. - Kéo hết màn ra, - ông nói. - Thắp nến lên bàn trong phòng ăn. Có nhiều chuyện để liên hoan lắm. William sốt ruột chờ mọi người trở về. ông ngồi vào chiếc nghề da đỏ cũ bên ngọn lửa cháy hừng hực trong lò và nghĩ đến buổi tối vui sắp đến. Các cháu nhỏ xúm quanh ông. Những năm tháng ông đã vắng chúng. Bao giờ thì thằng cháu trai này nói được con số "ba" nhỉ? Đây là dịp để chôn quá khứ và giành lấy tha thứ cho tương lai. Căn phòng sao mà xinh xắn và ấm cúng sau cơn gió lạnh thế chứ. Nhưng có đi ra đó cũng là tốt rồi. Vài phút sau dưới nhà xôn xao có tiếng người, và cô phục vụ chạy lên bảo với William là con trai ông đã về đây rồi. Anh đang ở dưới nhà sảnh với mẹ và vợ và hai đứa trẻ cực kỳ xinh đẹp mà cô phục vụ chưa từng thấy. Rồi cô phục vụ vội chạy đi xem bữa ăn tối đã được chuẩn bị cho kịp giờ chưa. Ông muốn rằng tối nay mọi thứ phải được hết sức hoàn hảo để đón mọi người. Khi Richard bước vào trong phòng thì Florentyna đã đứng sẵn bên cạnh anh. Trông cô thật lộng lẫy. - Thưa bố, - anh nói, - đây là vợ con. William Lowell Kane đáng lẽ đã quay ra để chào mừng vợ chồng anh, nhưng ông không quay ra được. Ông đã chết rồi.