Hái sao 3

Chương 44 : Chương 10-3

“Phát ngôn viên phía cảnh sát nói tay súng bắn tỉa sử dụng súng giảm thanh có cự ly 100m. Súng này không cần mai phục trước, chỉ cần ngắm chuẩn, cộng thêm khả năng bắn tinh vi của người cầm súng là có thể lặng yên trộn trong đám người bắn hạ mục tiêu. Vì hiện trường hỗn loạn, cảnh sát đến nay vẫn chưa phát hiện ra hành tung của tay súng. Theo suy đoán của những người liên quan, tay súng có khả năng là sát thủ do Phi Ưng mời tới. Cũng có người nói Paul để lộ thông tin khiến các siêu cường quốc nổi giận, lần mưu sát này là do đặc nhiệm của bọn họ làm. Vì địa điểm xảy ra sự việc là khu vực quốc tế nên không do Hongkong xử lý nhưng cảnh sát Hongkong và cảnh sát quốc tế vẫn phối hợp điều tra. Trước mắt cảnh sát chú ý nhất đến thân phận của tay súng bắn tỉa và tung tích tư liệu trong tay Paul. Trêи đây là thông tin phóng viên của chúng tôi chuyển về từ sân bay.” Sau khi sốt cao, thân thể người ta sẽ yếu đi. Gia Hàng cảm thấy mọi sức lực chẳng còn, tay chân nhũn ra, đầu óc trống rỗng, lỗ tai ong ong. “Paul đâu?” Cô đã đoán được đáp án nhưng vẫn muốn nghe chính Loan Tiêu nói vì anh ta sẽ không nói dối. “Bởi vì trúng đạn ở đầu nên hắn đã chết ngay tại chỗ.” Trong vòng 100 m, tay súng kia đã đứng gần cô, kỹ thuật bắn quá giỏi, quả là tay súng cừ khôi. Một cơn ớn lạnh lan ra từ trong xương tủy, đông cứng mạch máu và cơ bắp, thậm chí cả trái tim đang đập của cô. Chu sư huynh không còn phải trốn đông trốn tây nữa, không cần ngụy trang, không cần mưu tính nữa, lúc này anh ta đã hoàn toàn bình yên. Một người giàu cảm xúc sẽ nói: “Có khi, cuộc đời này thật sự không có nổi một lời cáo biệt cho tử tế.” Cô cho rằng mình là người tình cảm nhạt nhẽo, từ biệt cũng vẫn bình tĩnh nhẹ nhàng, huống chi đây là lần thứ hai đối mặt với tin Chu sư huynh tử vong. Lần trước là nghe nói, lần này là thấy tận mắt, cô thật sự không thừa nhận nổi. Mắt cô đau đớn, sưng lên nhưng không khóc được. “Tôi có thể hỏi cô một câu không? Trước kia cô và Paul rất thân thiết ư?” Biểu tình trêи mặt cô quá bi thương, Loan Tiêu nhìn thật lâu, đôi mắt không hề chuyển động. Gia Hàng nhếch mép cười nhạt nói: “Đám nhà thơ thích đem mối quan hệ này hình dung là thanh mai trúc mã, kỳ thật tôi cảm thấy không hẳn thế. Tôi gọi anh ta là sư huynh, còn anh ta gọi tôi là heo. Cứ thế thôi!” Một khắc kia có lẽ cô có để ý tới, có lẽ không nhưng sắc mặt Loan Tiêu thay đổi, mười ngón tay run run, anh ta muốn nắm chặt tay nhưng ngón tay cứng đờ không làm gì được. Sốt cũng không phải bệnh gì nặng nên chỉ truyền vài bình nước, nghỉ ngơi hai ngày là cô đã khỏe lại, chỉ có tinh thần vẫn uể oải. Gia Hàng để ý thì thấy có lẽ mùa mưa của Hongkong quá dài, gần như ngày nào cũng mưa rào sấm chớp hai lần. Không trung càng rửa càng xanh, mây càng rửa càng trắng, không khí càng thêm tươi mát, lúc phát thanh viên dự báo thời tiết thì trêи mặt toàn là ý cười. Không đến một tuần, cái chết của Paul đã tuột khỏi vòng tin tức nóng hổi, những kẻ ủng hộ hoặc nghiến răng nghiến lợi với hắn đều trầm mặc. Nhưng phần tài liệu trong tay hắn lại không có tung tích, có người nói nó đã bị tay súng kia cướp đi, cũng có người nói nó nằm trong tay tổ chức VJ, còn có người nói nó rơi ở sân bay, nói không chừng đã bị công nhân vệ sinh dọn đi. Một cái USB nhỏ bé thì ai thèm chú ý. Vụ án đi vào bế tắc, thế giới thấp thỏm bất an dần ổn định lại, phần tài liệu kia có mật mã, mặc kệ ai có được nó cũng không dễ mở được mã. Vậy mọi người cứ lạc quan mà sống thôi! Một hồi chiến dịch cứ như thế mà lặng yên không một tiếng động kết thúc, thật giống như sóng lặng, đai an toàn và áo phao được cởi ra, vát lướt sóng được cất đi, mặt đất lại bình yên trở lại. Gia Hàng trở nên trầm mặc, giấc ngủ cũng có vấn đề, dù uống thuốc nhưng suốt đêm cô vẫn không ngủ được. Hôm nay, quản lý của chung cư gọi điện cho Gia Hàng nói có người tới thăm cô. Đầu Gia Hàng choáng váng, cô đi xuống thì thấy trong đại sảnh có một cô gái tóc vàng mắt xanh, rất là quen mặt nhưng tên của cô ta là gì thì cô lại không nhớ. “Tôi là Mena, lúc ở Tromso tôi đến quét dọn nấu cơm cho cô và Chu Văn Cẩn đó.” Mena —— em họ của Simon. Khi đó cô và Chu sư huynh dọn đến đảo Summer Island, cô gái này cũng đi theo, nói là để giúp đỡ việc nhà nhưng trêи thực tế là giúp đỡ Simon giám thị cô. “Cô…… Cũng ở Hongkong ư?” Gia Hàng nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Mena gật gật đầu: “Mấy năm nay tôi luôn ở cùng Chu Văn Cẩn, anh ta tới Hongkong thì tôi cũng tới.” Không phải Hán Luân, không phải Paul mà cô ta gọi hắn là Chu Văn Cẩn. Đây cũng là một người chấp nhất. Gia Hàng hỏi: “Cô tìm tôi có việc?” Mena mở cái túi mang bên người, lấy từ bên trong ra một cuốn sách nói: “Anh ta bảo tôi đưa cái này cho cô.” 《Mang tôi trở về 》—— là cuốn tiểu thuyết Paul đọc khi ở trong khách sạn. Gia Hàng nhẹ vuốt ve bìa sách trơn nhẵn nói: “Anh ấy……” Mena chua xót rũ mắt nói: “trước khi đi sân bay anh ta đưa cho cuốn sách này cho tôi và bảo cô nhìn thấy sẽ hiểu.” Cô không hiểu, hoàn toàn không hiểu. “Anh ấy biết mình sẽ bị bắn chết ở sân bay ư?” “Anh ta không biết, chỉ nói có khả năng. Nếu anh ta bị bắn chết thì bảo tôi đưa sách này cho cô.” Gia Hàng vỗ trán, vẫn không hiểu. Nếu đã thấy nguy hiểm sao còn muốn đi? Hắn không có sợ hãi gì sao? “Kỳ thật cho dù không bị bắn chết thì anh ta cũng không thể sống được lâu nữa.” Giọng Mena thê thảm, môi mấp máy nói, “Tháng 6 năm trước hắn đi khám thì phát hiện một vệt đen to trêи phổi, bác sĩ nói đã tới giai đoạn cuối, nếu trị liệu kịp thì có thể sống 2-3 năm. Nhưng anh ta từ chối trị liệu, nói là không muốn rụng tóc giống kẻ hói đầu, như vậy quá xấu.” Cho nên hắn mới gầy như thế, cho nên gò má mới ửng đỏ bất thường, cho nên hắn…… Chẳng thể làm gì khác ngoài được ăn cả ngã về không mà dấy lên “Cơn lốc tháng 2”. La Mã của hắn đã bị nước biển nhấn chìm, hắn không còn đường lớn mà đường mòn cũng chẳng còn. Mộng của Diệp Cô Thành bị phá, mà mộng của hắn cũng thế. Cuối cùng hắn chỉ muốn vẽ một dấu chấm câu xinh đẹp cho bản thân. Hắn gửi hoa diễn vĩ màu xanh cho cô, đưa thiệp cho ba cô, đến Hongkong chỉ vì hắn đánh cuộc là cô sẽ nhận ra hắn, sau đó hắn sẽ gặp được cô. Hắn muốn cô đến sân bay tiễn mình vì biết cái gì đang chờ bản thân ở đó, không phải sân bay thì cũng là nơi khác. Hongkong coi như nơi gần nhà nhất…… Lúc ở cổng an ninh miệng hắn đã mấp máy hai chữ: Về nhà. Sông lớn xuôi đông Ngàn xưa sóng đã dìm bao phong lưu khách Đá loạn mây lở Sóng dữ vỗ bờ Cuốn phăng ngàn đống tuyết Núi sông như vẽ Một thuở với bao hào kiệt (Nhớ lại trận Xích Bích xưa – Nguồn: longhovinhlong.blogspot) …… Hết thảy đã đi xa, hắn chẳng qua chỉ muốn “Về nhà”. Cũng chỉ có lấy phương thức như vậy hắn mới có thể lên đường về nhà. Lá rụng về cội, chim mỏi về tổ. Kỳ thật, hắn cũng sợ chết, cũng lưu luyến thế giới này, nhưng con đường của hắn đã đến tận cùng. Gia Hàng nhớ đến cảnh hắn ôm đầu khi nghe thấy chuông báo cháy, biểu tình u ám tuyệt vọng khi chiếc USB bị ném vào bồn cầu thì nước mắt cô lặng lẽ rơi, vương trêи cái cằm nhọn của mình. Người thường không có tội, chỉ vì mang ngọc quý mà có tội. Người chết như đèn tắt, mọi thứ đã xong, chẳng còn lại gì. Cuộc đời ngắn ngủi của hắn đã từng vinh quang, cao thượng, hư vinh, mê mang, lóa mắt, quả là đã đủ màu sắc, xuất sắc và ngoạn mục. “Cô sẽ đưa anh ta về nhà chứ?” Mena không yên tâm hỏi. Gia Hàng sầu thảm cười. Trong giới giải trí của Hongkong có một truyền thuyết: Mai Diễm Phương yêu Lưu Đức Hoa tha thiết mà Lưu Đức Hoa cũng không quản ngàn dặm xa xôi tới thăm cô ấy, còn mua vé đi nghe cô ấy biểu diễn. Anh ta từng lái xe cùng cô ấy đi uống rượu vào đêm khuya, nghe cô nói hết, thậm chí sau khi cô qua đời anh ta còn vì cô mà nâng quan tài nhưng anh ta lại không cưới cô bởi vì anh ta không yêu cô mà chỉ quý và tôn trọng. Một đời người có lẽ luôn có một vài lần như thế, luôn có một người, một ít việc như thế, chẳng liên quan gì tới yêu nhưng lại không có cách nào mặc kệ. Loan Tiêu ngồi bên cạnh Gia Hàng, hôm nay anh ta mặc áo sơ mi trắng, ngọn tóc đen quét trêи cổ áo để lộ cần cổ trắng nõn. Hai màu trắng đen kia phối hợp rất nhịp nhàng, thanh đạm như dáng ngồi của anh ta, nhìn như tùy ý nhưng lại không thể lay chuyển. “Hôm nay tinh thần cô đã khá hơn chút nào chưa?” Anh ta rất quan tâm cô, biểu tình có chút lo lắng không giấu được. Gia Hàng hơi hơi cúi đầu, ngón tay thon dài cứng đờ cố vờn quanh cái cốc giấy, mạch máu màu xanh nổi rõ, cả gân trêи mu bàn tay cũng thế. Cô nói: “Khá hơn nhiều rồi. Thầy Loan, tôi nhờ anh một việc.” Loan Tiêu kinh ngạc vì sự xa cách đột ngột của cô. Anh ta hỏi, “Chuyện gì?” “Mang tôi đi gặp thiếu tướng Lý.” Cô ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt bình tĩnh. Biểu tình bình tĩnh trêи mặt Loan Tiêu rốt cuộc không giữ nổi nữa, cơ mặt anh ta giật giật. “Tôi biết anh ta đang ở Hongkong, tôi biết anh chính là tay súng bắn tỉa trứ danh Cao Lĩnh của Dạ Kiếm. Tôi biết thủ trưởng Trác Thiệu Hoa điều anh tạm thời tới 536 cũng không chỉ vì bảo hộ tôi an toàn mà chính là đợi Chu Văn Cẩn xuất hiện và bắn chết anh ấy.” Kế sách hay nhất trong 36 kế để dành chiến thắng chính là “Giấu trời qua biển”, một trong bốn kế nổi tiếng dùng cho cận chiến là “Rút củi dưới đáy nồi”, phải nói rằng tất cả đều thành công. Dạ Kiếm quả nhiên là thanh kiếm sắc bén, một khi ra khỏi vỏ là sẽ thấy máu. Cục diện trở nên kỳ quái, phương hướng đột nhiên thay đổi, nước A, E, D đã từng tỏ vẻ đạo mạo nay phải cụp đuôi mà về, Hongkong chìm trong xoáy nước lại an toàn đứng ngoài cuộc. Lý Nam tự mình gọi điện tới báo cáo, anh ta không khoe thành tích mà muốn đòi người. “Nhiệm vụ của Loan Tiêu đã hoàn thành xuất sắc, sau đó cậu ta sẽ theo tôi về Dạ Kiếm luôn đúng không?” Trác Thiệu Hoa nhéo nhéo mũi, từ khi Dạ Kiếm tới Hongkong anh không hề rời khỏi GAH, một ngày không ngủ quá bốn tiếng. Thân thể anh lúc này đã bắt đầu kháng nghị, nhưng thần kinh vẫn căng chặt, một giây cũng không lơi lỏng. Anh đáp: “Phải!” “Cậu ta bị cậu mượn mấy tháng, chức trách trong và ngoài đều biểu hiện xuất sắc có phải không?” Cái tên Lý Nam này định nói cái gì chứ? Anh vẫn đáp: “Phải!” “Vậy cậu không thể để cậu ta tay không về Dạ Kiếm thế được, phải khen thưởng, thăng chức, tùy cậu ta chọn. Đàn ông không thể keo kiệt quá được, sẽ khiến người ta xem thường có phải không hả?” Trác Thiệu Hoa thở dài, thiếu tướng Lý không làm thương nhân đúng là tổn thất lớn của nền kinh tế. Anh hỏi: “Còn anh thì sao, có muốn thuận tiện thăng chức luôn không?” “Tôi mà được thăng chức thì đó là đúng lý hợp tình, nếu không được thăng tôi cũng sẽ không lải nhải. Đại trượng phu cầm được thì buông được, tôi chính là người khiêm tốn, lại rộng lượng.” “Tôi kính trọng người rộng lượng, khiêm tốn, chuyện thăng chức của thiếu tướng Lý tôi không can thiệp được nhưng nhất định sẽ gửi một bó hoa tươi cho anh lúc về tới đây.” Trác Thiệu Hoa cúp máy trước khi Lý Nam rít gào lên. Nhiệm vụ đã hoàn thành, nhóm nhân viên phụ trách “Cơn lốc tháng 2” hôm nay đều tan tầm đúng giờ. Bóng đêm như hộp phấn từ từ bôi lên cửa sổ, bốn bề an tĩnh, thời gian đọng lại cảm giác dày nặng. Một tia chớp xẹt qua cửa sổ, tiếng sấm ẩn ẩn lướt qua tai, kèm theo đó là gió mạnh. Đây có lẽ là cơn mưa rào đầu hạ của Bắc Kinh, không biết có mưa thật không. Hongkong bên kia thì mỗi ngày đều có mưa, anh xem dự báo thời tiết có thấy. Anh và Gia Hàng đã hơn một tháng không liên hệ, anh biết cô cẩn thận, làm việc gì cũng đều sợ ảnh hưởng tới anh. Anh vì cô mà bị xử phạt hai lần, một lần là lúc sinh Phàm Phàm, một là khi cô bị bắt ở Tromso. Cũng không khoa trương đến mức “Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng” nhưng cô vẫn luôn có chút khẩn trương. Cô là người chen ngang, có khí chất khác với những người được mài giũa từ quân doanh ra, đối với một số việc cái nhìn và cách xử lý của cô đều mang theo tùy ý. Anh không muốn bắt cô sửa lại, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc thì anh nguyện ý để cô như thế. Chu Văn Cẩn đã chết, cô còn tận mắt nhìn thấy, hẳn là rất sợ. Cô sẽ lý giải chuyện này thế nào đây? Vào ba năm trước, khi mạng lưới tình báo lục tục bị phá hỏng vài chỗ, nhân viên vô cớ mất tích hoặc tử vong thì bên trêи đã đưa ra “Kế hoạch săn thú”. Có vài loại bệnh nếu không trị tận gốc thì không khỏi được. Gia Hàng không biết năm đó Chu Văn Cẩn được thăng chức, làm việc ở bộ phận hồ sơ đã trộm lưu một bản hồ sơ quan trọng mang đi nước A. “Cơn lốc tháng 2” chẳng qua chỉ là trò cũ của hắn, nhưng lần trước hắn làm bí mật, lần này lại muốn ồn ào. Người đứng đầu danh sách bị truy nã trong “Kế hoạch săn thú” chính là Chu Văn Cẩn.