Hai Người Chồng

Chương 172 : Nằm trên hay nằm dưới? #18+

" Ứ...Ưm... " hơi thở ngày một nặng nề, nơi hang động đang không ngừng tiết ra dịch trơn trớn, môi Tô Hiển Nhiên mím chặt... ngứa thật là ngứa... " Trí... Trí cho em... " Tô Hiển Nhiên khát cầu, nhìn chằm chằm anh chồng mà cầu xin. Đỗ Đức Trí chỉ nhếch mép mà không hề có ý định làm gì thêm, tay anh xoa nhẹ miệng hang bên trong hai lớp quần, dịch nhầy thấm ướt cả tay anh. Đôi mắt nóng rực của anh đang không ngừng thiêu cháy cô, anh muốn cô phải phát điên lên vì anh. " Trí... " ánh mắt của Đỗ Đức Trí làm Tô Hiển Nhiên không khỏi run lên thêm. Cô hít một hơi sâu... " Trí... cho em đi... Trí... xin... xin anh... " Giọng nói run rẩy khó nhịn của cô càng làm Đỗ Đức Trí thêm hưng phấn. Nơi đũng quần đã cộm lên đến trướng đau, anh hít một hơi sâu kéo khóa kéo lôi vật nam tính ra, sau đấy lại giúp cô cởi quần. Anh nhướng mày nhìn cô lại nhìn bụng cô hỏi. " Nằm trên hay nằm dưới. " Hiện tại bụng của Tô Hiển Nhiên có một cục nho nhỏ, nhưng anh vẫn phải cẩn thận một chút mới được a. Tô Hiển Nhiên cắn nhẹ môi mình nói. " Trên... " Hai người đổi vị trí cho nhau. Đỗ Đức Trí dùng đầu vật nam tính cọ sát miệng hang động, môi anh thì cướp lấy hơi thở của cô. " Nhanh... " khó khăn buông môi anh ra, Tô Hiển Nhiên nói. " Cái gì nhanh hả vợ yêu... " " Chết tiệt... anh... ưm... " Tô Hiển Nhiên đang muốn chửi thề thì đột ngột có một thứ thô ráp cứng ngắt đâm thẳng vào sâu trong cô. " A... ưm... " hơi thở ngày một dồn dập, Tô Hiển Nhiên nuốt trọn một cây của anh, khi thích nghi cô mới nói. " Động... động đi Trí... haaa" " Hmnm... anh nghĩ Nhiên Nhiên phải chính mình động chứ! Nhiên Nhiên đang ở trên cơ mà... " Đỗ Đức Trí xấu xa nói, hông anh đâm nhẹ lên. Tô Hiển Nhiên hít một hơi " a... " tay cô chống lên ngực của anh, khó khăn là lên xuống. " A... " Đỗ Đức Trí không khỏi rên lên một tiếng. Tô Hiển Nhiên cố gắng nhấp nhè nhẹ, môi cô mím lại rồi mở ra rên rĩ. " Ưm... ư... " " Ha...aaaa... " " Trí... ưm... " chính mình tự lên xuống, đầu nhũ bị người đùa bỡn, kích thích ngày một nhiều, tay chân cô càng mềm nhũn nhưng muốn thỏa mãn muốn hút hết mọi thứ từ anh, Tô Hiển Nhiên ra sức nhấp. " Hưm... ưm... ưm,... " Đỗ Đức Trí cũng cảm giác sung sướng, nhưng cô quá chậm... " Nhanh một chút... " khó khăn nói một câu. Tô Hiển Nhiên khó chịu. " Anh tự động... ưm... em mỏi ưm... "