Cô cẩn thận cuốn một chiếc khăn trắng lên người của bé, cái chân ngắn ngủn bị chiếc khăn cuốn tròn lại giống như một con nhộng. Tiểu Đào vui vẻ vồ tới ôm lấy cô. Tắm rửa xong cơ thể đều thoải mái rất nhiều, bây giờ chỉ còn một việc nữa đó là lấp đầy cái bụng, sau đó đánh một giấc đến sáng mai, còn chuyện gì ngày mai hẵng tính tiếp. Trần Hiểu Ngưng không lo nghĩ mở cửa phòng tắm đi ra ngoài. Trước mặt cô, hai thân hình cao lớn ngồi thẳng tắp trên ghế sofa. Nụ cười trên khóe môi cô cứng đờ, nháy nháy mắt xem mình có bị hoa mắt hay không. Cô lùi lại một bước chân, đóng cửa phòng tắm rồi lại mở ra. Không phải chứ? Vẫn là hình ảnh đó, hay là do đói quá nên sinh ra ảo giác nặng rồi? Đàm Hoàng Hạo một mặt đầy hắc tuyến, lạnh giọng mở miệng:-" Đây là sự thật, không cần phải thử!" - "..."- U Minh Thượng vẻ mặt cũng không tốt hơn là bao, hắn chủ động ngồi xích sang bên cạnh, vỗ vỗ xuống ghế ý nói: tới đây! Trần Hiểu Ngưng trợn tròn mắt, cô lẩm bẩm:-" Nhất định là ảo giác! Nhất định là ảo giác!..."- Cô lặp đi lặp lại câu nói đó, giả ngu đi tới tủ quần áo lấy đồ ra mặc cho tiểu bảo bối. Khác với cô, Tiểu Đào từ lúc nhìn thấy hai người kia, đôi mắt tròn xoe cứ nhìn thẳng vào bọn hắn, không hề sợ hãi, chỉ có ngây thơ và tò mò. - " Con nhóc này...!"- U Minh Thượng khóe miệng giật giật, hắn đứng dậy, sải bước đi tới đằng sau cô, cánh tay rắn chắc đột nhiên vòng xuống nhấc bổng cơ thể cô lên cao, ngay cả tiểu bảo bối đang bị cô ôm lấy cũng vậy. Cô không dám giãy giụa, chỉ sợ bảo bối sẽ rơi xuống đất. Hắn đem cô đặt xuống ghế sofa, Trần Hiểu Ngưng ngồi im. Lần này cô rốt cuộc tin tưởng, đây không phải ảo giác, mà là thật! Nhưng là bọn họ dùng cách gì để vào nhà này được chứ?! Cô cúi gục đầu xuống, hai tay ôm chặt lấy tiểu bảo bối như thể sợ nó sẽ biến mất ngay lập tức vậy! Nhưng chính là như vậy a, hai cái tên này tìm đến tận đây rồi, có khi nào bọn hắn sẽ lấy mất bảo bối của cô đi hay không? Không khí trong căn phòng đông đặc lại, chỉ có tiếng hít thở đều đều của mấy người. Đàm Hoàng Hạo vừa nhìn cô, càng là chăm chú nhìn tiểu bảo bối hơn. Hắn đang tìm xem, đứa bé này có điểm nào giống hắn hay không, có điểm nào giống với người đàn ông kia hay không? Ngược lại, phía bên cạnh, U Minh Thượng cũng y như vậy. Thấy hai người họ cứ nhìn chằm chằm bảo bối với ánh mắt rất kì lạ, Trần Hiểu Ngưng càng khẳng định suy đoán của mình, bọn hắn đây là muốn cướp con của cô! Càng nghĩ càng thấy sợ, cô càng giữ chặt cô bé. Về phần U Minh Thượng và Đàm Hoàng Hạo, nhìn mãi nhưng cũng chẳng thấy điểm nào giống mình, trong lòng không khỏi thất vọng, nhưng cũng kèm theo một cỗ lửa giận không tên. - " Nói đi, đứa bé này là của ai?!"- Cả hai người đồng thanh gầm lên một tiếng. Theo ý hiểu của cô, câu hỏi của bọn họ là đang hỏi hắn (ĐHH) và hắn (UMT), ai là cha đứa bé? Cô lắc lắc đầu, lí nhí trả lời trong cổ họng:-" Tôi không biết!" Nhưng, câu trả lời của cô lại hướng bọn hắn đi vào suy nghĩ khác, chính là cô đã qua lại với quá nhiều đàn ông, nên bây giờ không biết ai là cha đứa bé. - " Chết tiệt! Nữ nhân này...!"- Đàm Hoàng Hạo tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn cũng chẳng hiểu vì sao mình lại tức giận như vậy nữa, chỉ biết trong lòng thấy khó chịu vô cùng nên mới tức giận. U Minh Thượng sắc mặt cũng là đen đến không thể đen hơn, trừng mắt nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống. - " Cô đã qua lại với bao nhiêu thằng đàn ông rồi hả?!"- Hắn rít qua kẽ răng, bộ mặt đầy hung ác. Trần Hiểu Ngưng ngẩn người ra, cuối cùng cũng biết là bọn hắn hiểu sai ý mình, cô vừa thẹn vừa giận, gương mặt đỏ bừng hét lên:-" Anh nói cái gì thế hả?! Tôi là loại phụ nữ hư hỏng vậy sao? Nếu không phải hai người ức hiếp tôi thì tôi cũng đã không trở thành thế này rồi!"- Cô nghẹn ngào nấc lên một tiếng, trong lòng cảm thấy cực kì tủi thân. Hai tên này ức hiếp cô cũng thôi đi, vậy mà còn nghĩ cô là cái loại đàn bà bán rẻ thể xác mình như vậy, thật đáng ghét! Hai đại ôn thần vừa rồi còn tức giận như núi lửa muốn phun trào, khi nghe xong câu nói kia của cô, tức giận vừa rồi bay sạch không còn gì.