- " Ai da..."- Trần Hiểu Ngưng hai tay ôm bụng nhăn nhó mặt mày, cô càng đi lại càng đau, cơn đau âm ỉ này thật sự dày vò cô tới kiệt sức rồi. Nhìn ngó xung quanh, quãng đường này vắng ngắt không có bóng người đi lại, chỉ thỉnh thoảng vụt qua vài chiếc xe, cô biết bắt taxi ở đâu bây giờ? May mắn là cô vừa nghĩ xong thì chợt có một chiếc taxi màu vàng tiến lại gần. Trần Hiểu Ngưng vội vàng vẫy tay xin tài xế đưa tới bệnh viện. Thấy cô có vẻ không được ổn nên người nọ cũng nhanh chóng chở tới bệnh viện gần nhất. Cô loạng choạng chạy tới phòng y tế tầng một. Vị bác sĩ kia lập tức tiến hành kiểm tra sức khỏe, vẻ mặt của ông ta có phần cổ quái nhìn cô, nói:-" Cô gái, cái này tôi không thể khám xét kĩ càng được, tốt hơn hết là cô nên tới khám ở khoa sản trên tầng hai!" Lần này, Trần Hiểu Ngưng lại chuyển ánh mắt kì quái nhìn vị bác sĩ, hỏi lại:-" Khoa sản? Bác sĩ, ông có nhầm lẫn gì không vậy, cơ thể của tôi tôi luôn giám sát kĩ càng, không thể nào mắc bệnh gì đó liên quan đến khoa sản được?! Haha, trừ khi tôi mang thai a!"- Nghĩ rằng ông ta khám bệnh không chuẩn, cô liền nói giỡn vài câu. - " Đúng, cô có thai rồi!" Câu nói của ông ta chắc nịch khiến Trần Hiểu Ngưng sựng người, nụ cười trên môi cô cứng đờ, nửa ngày mới kịp phản ứng lại. Một lát sau mới lắp bắp hỏi: - " Ông ông... ông nói cái gì? Tôi... tôi có thai rồi?" Vị bác sĩ gật đầu khẳng định, còn bổ sung thêm:-" Cái thai đã được ba tháng rồi, chẳng lẽ cô không biết gì sao?" ........... Cạch! Cửa phòng khám bật mở, Trần Hiểu Ngưng bước ra ngoài, khuôn mặt cô thẫn thờ nhìn chằm chằm tờ giấy siêu âm đang nằm trên tay mình. Thật vi diệu! Nội tâm của cô lúc này như sóng lớn dữ dội đang gào thét:-" Trần Hiểu Ngưng, mày đang làm cái quái gì vậy? Mày thế nhưng lại bỏ ngoài tai những lời mà mẹ đã nói rồi sao? Vậy mà lại mang thai, ông trời ơi, mau mau đánh chết tôi đi a!" Cô không ngừng nghĩ đến những ngày mà bản thân bị Đàm Hoàng Hạo và U Minh Thượng giam giữ bên người, trong đầu nghĩ lại lời nói của bác sĩ. - " Cô không biết là trong ba tháng đầu mang thai không được phép làm chuyện vợ chồng sao? May là không có việc gì, cô chỉ bị xuất huyết nhẹ, nếu còn chậm trễ một chút nữa liền không xong rồi!" - " Haizz, người trẻ bây giờ thật lỗ mãng, ngay cả việc quan trọng như vậy mà cũng vứt đi không quan tâm, thật không hiểu nổi mà. Bây giờ việc trước mắt là cô cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt,..." Lời nói còn văng vẳng bên tai, cô muốn quên cũng không được! Bước chân vô thức đã đi tới ngoài cổng bệnh viện, Trần Hiểu Ngưng kiếm một chiếc ghế đá bên đường ngồi xuống, bắt đầu hồi tưởng lại ba tháng trước. Quãng thời gian đó cô vừa mới rời khỏi Đàm Hoàng Hạo, sau đó thì bị bắt cóc rồi lại rơi vào tay U Minh Thượng, đứa bé chính là xuất hiện lúc đó. Vậy thì có chút khó khăn rồi, cô không thể nói chính xác ai mới là cha của nó được, nhưng khả năng lớn là nghiêng về phía Đàm Hoàng Hạo. Cô cần phải xác minh lại. Nhưng... không được! Không được! Buổi sáng nay nếu nói hắn tốt bụng thả cô đi thì cũng không đúng lắm, thật ra, nói khó nghe một chút là do cô chọc tức hắn, cho nên hắn mới xách cô đuổi ra khỏi nhà, cô không thể mặt dày đeo bám hắn để xác nhận việc này được! Còn nếu không biết cha của đứa bé là ai, vậy chẳng phải là nó sẽ giống như cô, lớn lên mà không có cha sao? Hơn nữa, dù đứa bé có thật sự là con của một trong hai người bọn họ thì cũng chưa chắc bọn hắn sẽ chấp nhận nó. Và còn mẹ, mẹ sẽ nghĩ gì về cô? Trong phút chốc, cô cảm thấy mình như đã gây ra một tội ác tày trời gì đó không thể dung thứ được, tất cả mọi thứ đều quay lưng lại với cô, cô nên làm gì đây?