Hai Mặt

Chương 16

“Tiểu Duẫn Duẫn, trời sắp sáng rồi, anh cũng nên về thôi, tối lại đến thăm cưng. Đừng sợ, chỗ này có rất nhiều người ở cùng cưng, đến tối anh sẽ dẫn cưng đi gặp chúng.” Cậu ta xoay người đi tới chỗ ánh đèn lờ mờ nơi góc tường, lúc quay lại trên tay có thêm một ống tiêm, nhẹ nhàng đẩy một cái, một dòng chất lỏng trong suốt phun ra từ mũi kim. “Tiểu Duẫn Duẫn mệt chết rồi đúng không, ngủ một giấc thật ngon đi nào.” Tôi không nhúc nhích, cũng không hỏi kiểu câu hỏi “Mày muốn làm gì?” ngu ngốc thế nữa, chỉ nhìn cậu ta chậm rãi chích nước thuốc vào mạch máu mình, cảm xúc lạnh lẽo pha lẫn với đau buốt nghịch lưu, tiếp theo đó chỉ cần lẳng lặng chờ đợi bóng đêm kéo đến là được. Không biết qua bao lâu, tôi tỉnh dậy.  Quả đúng là tầng hầm, thật tối. Bây giờ đang là ban ngày hay ban đêm? Tôi vô thức muốn cử động gân cốt đau nhức cứng ngắc mà quên bẵng mất bản thân vẫn đang bị khóa trên xe lăn, nhớ lại câu Niết nói trước khi đi, tôi cảm thấy hết thảy đều quá hoang đường buồn cười. “Căn nhà lầu bỏ hoang này mấy trăm mét xung quanh chỉ đều là công trường không bóng người, bị treo rồi, cưng tỉnh dậy rồi cứ thử kêu to đi, xem thử giọng cưng có thể truyền từ tầng hầm dưới đất ra bên ngoài không. Ngủ ngon đi, Duẫn của anh.” Duẫn của anh? Ai là Duẫn của mày? Tao? Ngày hôm qua là lễ Tình nhân phải không? Sinh nhật của Vân, còn bàn với nhau sẽ cùng dùng bữa với Phong, chỉ mới có 1 ngày, mà làm sao lại cảm thấy như cả một thế kỷ trôi qua rồi? Phong? …Ai mới là Phong…? Vân?  Tim tôi thắt lại, nước mắt nhanh chóng lăn dài trên khuôn mặt. Vân, anh còn có thể được gặp lại em chứ? “Anh sẽ khiến nó thật sự trở thành thi thể lạnh lẽo ngay trước mặt cưng.” Tôi ức chế không được mà run rẩy… Đừng, Vân, anh hi vọng sẽ không còn được gặp lại em nữa… Tôi đờ đẫn suy nghĩ lẩn quẩn một lúc, trong đầu ba hồi là Phong ba hồi là Niết, còn có gương mặt đỏ ửng ngượng ngùng cười của Vân, cùng hương vị nụ hôn dường như vẫn còn đọng lại nơi đầu môi, ngọt ngào tưởng như thể đã cách một đời người… “Tách.” Đèn sáng, thật chói mắt. “Tiểu Duẫn Duẫn, có nhớ anh không?” Dịu dàng hỏi thăm tự nhiên như giữa tình nhân với nhau. Là Niết! Đã đến tối rồi? Sao lại nhanh vậy? Cuối cùng tôi đã ngủ bao lâu? Mà cuối cùng đã nghĩ ngợi bao lâu rồi? Tôi hoang mang nhìn cậu ta mỉm cười đi đến gần, đến trước mặt tôi lại cau mày lại, tay khẽ vuốt lên mặt tôi. “Sao lại khóc thành thế này? Nhớ lại chuyện gì mà khiến cưng thương tâm quá vậy? Lẽ nào đang nhớ Vân?!” Hỏi đến câu cuối, ánh mắt cùng ngữ điệu của cậu ta lập tức tràn ngập sát khí hung ác. “Không có, không phải… Cậu đừng đoán mò…” Tôi vội vàng lắc đầu phủ nhận, tôi không muốn cậu ta hận Vân thêm chút nào nữa, nếu như thuận theo có thể làm cậu ta quên đi sự tồn tại của Vân, thì khí phách có là gì chứ? Nhưng trong lòng lại có một giọng nói nhỏ khẽ vang lên, bảo tôi đừng có vờ vịt, mày nói như thế là vì mày đang sợ hãi… Thật sao? Không phải!! Tôi yêu Vân, tôi lo lắng cho Vân… “Vậy thì tốt.” Vẻ mặt của Niết thanh tĩnh lại, gần như là dịu dàng lau nước mắt thay tôi, “Hay là cưng vẫn đang đau lòng vì chuyện hôm qua anh đáng cưng? Tiểu Duẫn Duẫn à, anh nhận lỗi với cưng nhé? Anh yêu cưng đến vậy, mà cưng lại mắng nhiếc anh, nói đừng có chạm vào cưng, anh tức đến chập mạch mới trở tay đánh, là anh không tốt, giờ còn đau không?” Không ngờ cậu ta lại thổi hơi lên gò má tôi như dỗ đứa trẻ bất cẩn vấp ngã, thổi thổi mấy cái sẽ không đau nữa. Nhìn gương mặt quen thuộc gần trong gang tấc, vẻ mặt dịu dàng mà cưng chiều, tâm tôi hơi sững lại… Niết… Cậu ta thật sự… yêu mình? “Được rồi, tiểu Duẫn Duẫn, anh có nói sẽ dẫn cưng đi tham quan, đi nào.” Cậu ta đẩy xe đẩy, trong bóng tối tôi cảm giác mình lắc lư xóc nẩy đi xuống bậc thang, “Tầng hai của tầng hầm anh dùng để nuôi chuột bạch nhỏ, cưng xem thử xem có đáng yêu hay không?” Mở cửa ra, bật đèn sáng. Cảnh tượng đập vào mắt khiến tôi như mắc kẹt cổ họng, một chữ cũng không hét lên nổi dù bản thân rất muốn. “Tiểu Duẫn Duẫn, cưng lạnh không? Sao lại run thế? Ừ thì ban đêm cũng rất lạnh, nơi này lại không có hơi ấm…” Có khoảng chừng mười mấy bé trai đang run lập cập nằm ngủ chung một chỗ, có người trần truồng có người chỉ mặc tấm áo mỏng rách rưới, mỗi người đều gầy yếu bện trạng vô cùng thê thảm, trên người còn rải đủ các loại vết thương, nhưng vẫn mơ hồ thấy được ngũ quan thanh tú xinh đẹp. Hiển nhiên họ ngủ không yên ổn, gần như choàng tỉnh cùng lúc với khi đèn được bật lên như nai con bị kinh sợ, từng đôi mắt sáng ngời lập tức đong đầy hoảng sợ, người càng run kinh khủng hơn, đương nhiên không liên quan gì đến chuyện nhiệt độ cả, cả đám người lùi ra sau góc tường nơm nớp lo sợ, nỗi tuyệt vọng trong mắt càng biểu hiện rõ chính họ cũng biết hành động trốn tránh phản xạ vô điều kiện ấy cũng chỉ dối mình dối người. Bọn họ chính là chuột bạch mà Niết nhắc tới? Chẳng trách từng nói vẫn luôn có người ở cùng tôi. Ánh mắt hoảng sợ mà tuyệt vọng ấy…? “Đoạn Lăng, ra đi.” Niết lạnh lẽo ra lệnh, chỉ ngón trỏ vào một bé trai trong đám người. Những người còn lại tuy ánh mắt mang điểm đồng cảm nhưng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, tự động nhường thành một đường cho cậu bé gọi là Lăng. Lăng loạng choạng đứng dậy, trên người mặc một chiếc áo lót trắng rách nát, miễn cưỡng dài qua mông, hạ thân hoàn toàn phơi ra hết. Cậu ấy bước mấy bước lên trước, quỳ xuống, vô cùng cung kính cúi đầu hỏi: “Chủ nhân, người có chuyện gì sao?” Giọng nói vừa run rẩy vừa hèn mọn. “Ngẩng đầu lên.” Mệnh lệnh dứt khoát. “Vâng.” Lăng nghe lời ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp mơ hồ phủ đầy sương mù, lông mi bất lực liên tục run run. “Tiểu Duẫn Duẫn, cưng biết nó không?” Niết nói chuyện với tôi thì đổi giọng dịu dàng ngay. Tôi có chút giật mình nhìn Lăng, cậu trai mi thanh mục tú, vóc người rất cao, hình như quen mắt thật, nhưng vẫn không nhớ ra được, nên tôi lắc lắc đầu. “Nó là cái đứa bệnh nhân mấy tháng trước đã chết trên giường bệnh của cưng đó, cái đứa không có phí chẩn bệnh được người đi đường đưa đến.” Cái gì?! Tôi ngạc nhiên nhìn chằm chằm Lăng, cậu ta cũng chết lặng nhìn tôi, đầu dần hiện lên hình ảnh cậu ta nằm trên giường bệnh, đúng, là cậu ta… “Nhưng mà… nhưng mà cậu ta…” Cậu ta đúng thật đã chết rồi… Tôi đích thân đưa ra kết luận… “Haha… Anh đoán cưng nhất định cũng chỉ là nghe bằng ống nghe thấy không có nhịp tim liền nhận định đã chết phải không.” … Không sai. Bởi vì viện trưởng đã hạ lệnh đình chỉ chữa trị, nên không sử dụng máy móc gì trên người cậu ta cả, thậm chí ngay cả điện tâm đồ cũng không soi… Hơn nữa cậu ta vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, dấu hiện mạng sống rất yếu, cho nên một khi tôi xác nhận cậu ta mất hẳn nhịp tim đập thì sẽ tuyên bố tử vong. Kỹ thuật y học hiện đại, làm tim người đập nhanh hơn hay tạm ngừng đều không khó chút nào, chỉ cần dùng thuốc tiêm vào sẽ khiến tim tạm tê liệt là xong… Ống nghe vốn không hề đáng tin trong chuyện dùng để phán đoán tử vong… Làm sao tôi lại phạm phải sai lầm này… Bởi vì cậu ta không có tiền ư?… “Những cậu con trai này rất đẹp đúng không? Mỗi đứa đều trải qua cuộc xem xét lựa chọn kĩ càng của ba ba, thu thập chúng cũng mất nửa năm đó. Bọn chúng đều từ chỗ khác đến Niệm Thành này không lâu, sống xa lạ mà cũng không có bạn bè thân thích, bớt rất nhiều phiền toái. Vì khoảng chừng 1 năm trước anh rốt cục có thể thành thạo khống chế hoạt động thân thể, ba ba tặng bọn nó cho anh xem như vật cưng, để buổi tối anh không quá tẻ nhạt. Mãi đến tận bây giờ anh vẫn luôn kính phục kế hoạch của ba ba, quả thực quá thông minh quá hoàn mỹ, hết thảy đều thuận lợi như trong suy nghĩ của ông. Trước tiên ba ba tê liệt thần kinh não bộ của bọn nó khiến bọn nó mất đi ý thức, rồi vứt trên đường cái gần với bệnh viện, người đi đường tự nhiên sẽ tự dẫn bọn nó tới. Loại gây tê nhắm vào hệ thần kinh não bộ nếu thử máu thông thường sẽ không xét nghiệm ra được, chỉ có tiến hành kiểm tra thần kinh não mới phát hiện được điều dị thường, mà ba ba thì chắc chắn sẽ không để bọn nó đến chỗ của Phong rồi. Bởi vì không có phí chẩn bệnh, nếu bước đầu kiểm tra không có kết quả, tiếp đó ra lệnh đình chỉ chữa trị cũng không có ai nghi ngờ gì cả. Ba ba nói chính xác, với kiểu bệnh nhân không tiền này, từ bác sĩ đến y tá đều ước bọn nó chết sớm một chút để đỡ chiếm dụng giường bệnh lại còn nhọc công chăm sóc. Quả nhiên tất thảy bác sĩ tiếp nhận chẩn bệnh đều tiến hành qua loa chẩn đoán tử vong y hệt cưng, căn bản không phát hiện đó chỉ là thuốc khiến tim tạm thời ngừng đập, và cuối cùng kiểm tra thi thể, xác nhận thời gian tử vong, nguyên nhân cùng với giấy tờ chứng tử này kia đều là nhiệm vụ của ba ba, nên chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì cả. Phần còn lại chỉ cần chờ ban đêm chuyển bọn nó từ trong nhà xác ra, tìm một tên ăn mày lang thang trên đường “treo đầu dê bán thịt chó” là xong. Loại thi thể không ai nhận lãnh rất bình thường, nhân viên quàn và chôn cất kiểm kê nhân số qua quýt rồi sẽ hỏa táng tập thể, tro cốt lẫn lộn không biết ai là ai cùng bị rải xuống nghĩa địa công cộng, ngay cả bia mộ cũng không có. Giấy chứng tử là hàng thật, nguyên nhân cái chết đại khái là bất ngờ bị trụy tim chết, công an ban ngành chỉ cần xóa đi hộ tịch dựa theo thông tin trên giấy tờ là xong xuôi, sẽ không có ai hỏi đến nữa. Bọn nó trở thành những kẻ đã chết vẫn còn sống.” Tôi trợn mắt há miệng nhìn Niết, điên cuồng là từ duy nhất vừa thoáng hiện lên trong đầu tôi. “Có điều nói đi cũng phải nói lại, khi biết Lăng được phân đến chỗ của cưng, anh thật sự có phần lo lắng, sợ cưng sẽ nhìn ra đầu mối gì, hóa ra là anh quá đa nghi rồi, xem ra ai cũng đều y hệt nhau không chịu trách nhiệm.” Tâm tôi bỗng run lên, chột dạ nhìn về phía Lăng, lần đầu tiên nhìn thấy tên bác sĩ đã đưa ra chẩn đoán tử vong cho mình, cậu ta sẽ có tâm tình thế nào? Ánh mắt của cậu ta thật phức tạp, nhiều lần biến hóa dò xét tới lui trên mặt tôi, cuối cùng bất ngờ thê thảm nở nụ cười, khẽ lắc đầu. Tôi sắp không hít thở nổi, dường như có nước trào lên cổ họng tôi, khó chịu muốn chết nhưng lại không chết được, chỉ có thể quay đầu né tránh ánh mắt thảm thương tuyệt vọng mà oán hận ấy, à, thì ra tôi cũng chỉ đến thế thôi…