Bạch Huyễn Tư nhét tôi vào trong chiếc xe đậu ngoài cửa, A Khố ngồi vào ghế lái, ô tô bắt đầu chuyển động. Sở Vong không dám tới quá gần, chỉ giữ khoảng cách phía sau. Nhưng dù là người nhân tạo cũng không thể đuổi kịp tốc độ ô tô! Tôi không ngừng quay đầu, nhìn bóng anh dần dần nhỏ đi. "Bạch Huyễn Tư! Vì sao?" Tôi quay sang người ngồi bên, gào lên tuyệt vọng. Nhưng cô ấy không hề lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, khóe miệng giữ mãi dáng cười kì dị! "Cô đừng mất công gọi cô ta làm gì, cô ta sắp chết rồi!" Phía trước, A Khố đột nhiên lên tiếng. "Thanh Oánh đâu?" Tôi nghe giọng mình xa lạ vô cùng. Cô ta giả dạng Thanh Oánh từ lúc nào? "Huyễn Tưo không có vấn đề gì!" Cô ta nói, "Đang ngoan ngoãn ở nhà thôi." "Ngày A Tắc chết, có phải cô chạy tới nhà chúng tôi, giả dạng thành Thanh Oánh?" "Phải." A Khố không quay đầu lại. "Cái chết của Huyễn Tư, có phải do cô giở trò?" Tôi nhẹ giọng hỏi. "Bốp!" Má rát bỏng. Cô ta thu tay về, lạnh lùng nói, "Nếu không phải ngày đó A Ngõa hạ lệnh không thể giết cô, A Tắc sẽ không uổng mạng!" Xe rẽ sang một phía, tôi thấy đầu Triển Trãm lay động bên hông cô ta, đau xót tột cùng. Cô gái tàn nhẫn này, tôi muốn giết cô ta, tôi thật sự muốn giết cô ta! Đè nén đau đớn trong lòng, tôi tiếp tục hỏi: "Bạch Huyễn Tư làm sao vậy?" Cô ta cười nhạt: "Chỉ là một con nhỏ nhân tạo sắp chết. A Ngõa đã sửa chửa lại cho cô ta, cấy một con chip mới trong đầu. Nhưng thân thể cô ta bị tổn hại quá nghiêm trọng, năng lượng sắp cạn rồi." Tôi nhìn Bạch Huyễn Tư ngồi bên, mắt cô ấy từ từ nhắm lại, dường như đang cố gắng mở mắt nhưng chỉ phí công. Xe chạy chừng một giờ đồng hồ, tới phía Nam Bắc Kinh, một nơi vắng vẻ thưa thớt. Cô ta chỉ vào một gian nhà kho phía trước, bảo tôi: "A Ngõa đang chờ chúng ta ở đó, cô có muốn vào không?" Tôi không hiểu lắm. Co ta nói tiếp: "Dĩ nhiên cô muốn vào rồi, vì A Ngõa khăng khăng không giết người vô tội, chỉ muốn làm phẫu thuật cho cô." Cô ta nhìn tôi, mặt lộ vẻ đắt chí, "Nhưng tôi sẽ không cho Sở Vong một cơ hội nữa. Nguyên tắc của A Ngõa chỉ làm hỏng việc!" Cô mở cửa, xuống xe, giật cửa sau, lôi Bạch Huyễn Tư ra ngoài, ném lên mặt đất. Bạch Huyễn Tư run rẩy một chút, sau đó bất động... vĩnh viễn. Lúc này, cô ấy thực sự đã chết rồi! A Khố tiến vào trong xe, ngồi xuống bên cạnh, nhìn tôi đầy khinh bỉ. "Rốt cuộc có thể giết cô rồi!" Cô ta nói, kéo tôi lại gần, đối diện với mình. Súng của cô ta dí vào trán tôi, cứng rắn, lạnh lẽo. Cô ta dùng lực rất mạnh, khiến trán tôi đau nhói. Tôi nhìn ngón tay cô ta đặt ở cò súng, ánh mắt thoáng le lên, sau đó lại tối sầm như cũ. Cô ta nói: "Chết đi!" Tôi nhắm chặt mắt lại. Đừng, Sở Vong ! Đợi một hồi lâu, viên đạn cùng cơn đau trong dự liệu không đến. Cô ta vẫn duy trì tư thế này, không hề động đậy. Như vậy còn khó chịu hơn cả chết. Không biết đã bao lâu. Có thể chỉ vài phút, nhưng với tôi mà nói, như thể một đời dằng dặc. Tôi kêu lên : "Muốn giết cứ giết đi, đừng dằn vặt tôi như vậy!" Cô ta không trả lời, không hề trả lời. Tôi mở bừng mắt. Cô ta vẫn giữ tư thế kia, dí súng vào trán tôi, chỉ có một điểm khác biệt duy nhất là, cô ta vẫn không động đậy, hai mắt cô ta tối tăm chết chóc. Chuyện gì thế này? Tôi thử lay lay thân thể, cô ta vẫn không động đậy, mắt đờ đẫn như đã mất tiêu điểm. Tôi từ từ lùi khỏi họng họng súng, nhảy xuống xe, cuống cuồng chạy đi. Không cần biết cô ta làm sao, tôi chỉ muốn chạy đi thật xa, chạy tới bên Sở Vong. Nhưng chỉ mới rời khỏi đó chưa đến trăm mét, hai bóng người đã đột ngột xuất hiện trước mặt tôi. A Ngõa nói: "Dịch tiểu thư, đã lâu không gặp." * * * * Mảnh sân trống trải, gió lạnh lẽo luồn qua, ánh trăng bàn bạc mơ hồ rải xuống sân thượng. Một bóng người cao lớn ngồi ở sát bên rìa sân. "A Khố sao vậy?" Y đứng lên, đi tới, cái bóng cao lớn dần dần phủ lên tôi. "Đôi khi tôi nghĩ, có lẽ dcd nhất định phải xuất hiện trên thế giới này." Y vươn tay bóp cằm tôi, tôi nghiêng đầu muốn tránh lại bị siết chặt hơn. "A Khố đã rất lâu không nạp điện, lái xe tới đây là lúc cô ấy dùng nốt phần điện năng cuối cùng." Y nói, "Vận may của cô quá lớn, chậm một giây nữa thôi, A Khố nhất định sẽ giết cô." Tôi lạnh cả người. A Ngõa cúi đầu nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên nụ cười mơ hồ: "Dịch tiểu thư, cô sợ?" "Nói thừa!" Tôi nhanh chóng trả lời theo phản xạ. Hai người bạn củ y vì tôi mà bị giết, tổ năm chiến sĩ nay chỉ còn ba, y nhất định rất hận tôi. "Tôi sẽ không giết cô." Y nói, "không giết người vô tội, dù ở bất kì tình huống gì, đó là nguyên tắc của tôi." "Thủ lĩnh!" Một giọng nói lo lắng vang lên – là A Dân. Tôi và A Ngõa đều quay nhìn về phía sau lưng tôi, thấy A Dân đứng đó, vội vã nói: "Tòa nhà này mất điện rồi, phải tìm nơi khác nạp điện cho A Khố! Nhưng chúng ta biết tìm nguồn điện trên vạn vôn ở đâu bây giờ?" A Ngõa giật mình, cau mày lại. Cả hia im lặng một lúc. Nhìn từ sân thượng này, những tòa nhà xunh quanh đều tối đen một mảnh, chỉ có xa xa truyền lại chút ánh sáng le lói. Thật đúng dịp, cả khu vực này lại cúp điện. "Dịch tiểu thư, cô may mắn thật đấy, chúng tôi phải tìm chỗ nạp điện cho A Khố trước rồi mới mổ cho cô được." A Ngõa hình như rất trân trọng sinh mệnh của đồng sự. Đầu tôi chợt nảy lên một ý, nhẹ giọng nói: "Tôi biết gần đây có chỗ có điện đấy, còn lên tới năm vạn vôn." A Ngõa và A Dân đều quay sang nhìn tôi. * * * * * Chúng tôi lên ô tô rời khỏi nhà kho. A Dân lái xe, tôi và A Ngõa ngồi ở ghế sau, A Khố ngồi ghế phụ, vẫn bảo trì tư thế ngắt điện. Nơi muốn tới khá xa, lái xe cũng gần đến nửa giờ. Điều này khiến chặn đường của chúng tôi thật khăn. Xe ngoặt gấp, tôi ngã vào lòng A Ngõa. Y nghiêng tay đỡ tôi. "Xin lỗi!" tôi nói theo thói quen, sau đó lập tức muốn vả miệng mình, xin lỗi gì chứ! Đoạn đối thoại này thật kì quái, đặc biệt là khi chúng tôi nợ đối phương hai mạng. "Thực ra, nếu cô không phải mẹ của dcd, chúng ta có thể làm bạn." A Ngõa nói, "Đừng nhìn tôi kì quái như vậy, ở năm 2026, tôi cũng có mấy người bạn là nhân loại đấy." Y đúng là kẻ ngoại lai trong thế giới người máy! Nhưng tôi vẫn sinh cảm tình với y, tôi nói: "Anh vẫn hoang mang như cũ sao? " A Ngõa không ngờ tôi lại đột nhiên hỏi như vậy, sắc mặt chợt buồn bã. "Thực ra sinh con hay không đối với tôi mà nói, đều giống nhau cả." Tôi nói, "Người tôi yêu không thể khiến tôi mang thai, tôi căn bản không muốn có quan hệ với người khác." Y nhìn tôi: "Sở Vong?" Tôi gật đầu: "Thực ra anh giết tôi hay không, đối với tôi mà nói, cũng giống nhau cả thôi. Bởi vì anh ấy sắp phải quay về 2026, vậy thì quãng đời còn lại, tôi từ lâu đã nghĩ thông suốt. Mất đi anh ấy rồi, cps khác chăng cũng chỉ là cô độc chết đi hay cô độc sống tiếp." "Cô độc ư?" A Ngõa băn khoăn, "Nhưng cô độc là gì? Tôi ngay cả cô độc là gì cũng không có cảm giác." "Trong đầu tôi, chỉ có trống rỗng." Y chợt nghiêng người, gương mặt đẹp đẽ ghé sát tôi, "Cô là người đầu tiên thương tiếc tôi." Tôi không thể lui hơn nữa, bị y ấn lên cửa xe. "Vừa rồi trong mắt cô, là thương tiếc đúng không?" Y yên lặng nhìn tôi, "Thật là kì lạ, tôi sắp làm một việc tồi tệ với cô, cô còn nhìn tôi như vậy. Cô và con cô khác nhau nhiều lắm." Ô tô đột nhiên ngừng lại. Đến rồi. A Ngõa thả tôi ra, xuống xe. Phòng thí nghiệm trọng điểm ngành khí động lực học cấp quốc gia. "Khốn kiếp! Sao chúng ta lại phải tin người phụ nữ này?" Dường như A Khố đã khôi phục ý thức, âm thanh yếu ớt vang lên. Bị A Dân đặt lên bàn thực nghiệm, cô ta vẫn không ngừn mắng. "Bởi vì đây là phương pháp duy nhất cho cô sống tiếp! Tôi không thể để cô chết được!" Vẫn trầm mặc suốt dọc đường, lúc này A Dân đột nhiên quát lên. A Khố thoáng giật mình, an tĩnh lại. Tôi lẳng lặng nhìn cô ta. Cô ta giết Triển Trãm, hại chết Bạch Huyễn tư! "Dịch tiểu thư, xin cho chúng tôi biết, nguồn điện ở đâu?" A Ngõa dịu dàng hỏi tôi. Tôi bước tới bàn thực nghiệm, lần tìm một cái công tắc bên dưới, ấn nhẹ. Toàn bộ phòng thí nghiệm sáng bừng. Phòng thí nghiệm cấp quốc gia, là nơi có nguồn điện riêng, tôi đã từng thực tập ở nơi này. Đã gần mười một giờ đêm, phòng thí nghiệm không có người trực, máy móc tự động vận hành. Đối với từng dụng cụ thí nghiệm hay công năng của chúng, tôi đều rất quen thuộc. Bởi vì tôi đã từng có hơn hai năm làm việc ở đây. Phòng thí nghiệm cấp quốc gia, là nơi có nguồn điện riêng, tôi đã từng thực tập ở nơi này. Đã gần mười một giờ đêm, phòng thí nghiệm không có người trực, máy móc tự động vận hành. Đối với từng dụng cụ thí nghiệm hay công năng của chúng, tôi đều rất quen thuộc. Bởi vì tôi đã từng có hơn hai năm làm việc ở đây. Đột nhiên tôi nhớ tới hkd, tận chân trời nào đó, anh có biết thời khắc này tôi đang hãm thân ngục tù, mệnh ở sớm tối? Tôi nói: "Nguồn điện ở cạnh đó." Rồi chỉ vào một cổ máy thực nghiệm rất lớn cách đó không xa. Đó là thiết bị tạo gió. Thiết bị tạo gió thông thường dùng để sản sinh sức gió, phục vụ công tác đo khả năng chống chấn động của các mô hình kiến trúc. Mà thiết bị tạo gió này, cả nước chỉ có một cỗ duy nhất, nhập từ Đan Mạch, có thể sản sinh gió lốc quy mô nhỏ, phá hủy bất cứ vật thể nào, dù kiên cố đến đâu, và nói chưa từng thất bại. Đương nhiên, đây chỉ là nhiệm vụ mang tính hủy diệt của thiết bị này. "Từ từ! Liệu đây có phải một âm mưu không?" A Dân không yên tâm nhìn ống thông gió. Anh ta chưa từng nhìn thấy ống tạo gió của thời đại này. Hơn nữa, nếu không phải dân chuyên nghiệp sẽ không thể hiểu biết công dụng của thiết bị này. "Tôi đang đứng đây với mấy người, nếu có gì bất lợi thì giết tôi đi là được rồi." Tôi thản nhiên. A Dân hơi do dự, nhưng nghe tiếng rên rỉ thống khổ của A Khố, anh ta cắn răng hạ quyết tâm, đặt cô lên bàn thực nghiệm dưới thiết bị. Tôi bước tới, mở nguồn điện của thiết bị rồi đưa đầu dây nối ngoài cho A Dân: "Nạp điện cho cô ấy đi." Ống sinh gió bắt đầu vận hành, phát sinh âm thanh ù ù. A Khố mừng rỡ, hai mắt rốt cuộc mở ra, sáng ngời khiên A Dân A Ngõa cũng yên tâm. Tôi lui lại bên cạnh A Ngõa. Nhưng tình cảnh chỉ duy trì được chừng năm phút, ánh mắt A Khố dần dần tối lại, thiết bị cũng chuyển động chậm dần. "Chuyện gì thế?" A Ngõa lo lắng. "Có thể đường dây có vấn đề, để tôi xem xem!" Tôi đi ra bàn điều khiển phía sau thiết bị, lần này bọn họ không hề hoài nghi, chỉ lo lắng nhìn A Khố trên bàn. Tôi lấy trong ngăn kéo một bình khí nén, đặt xuống bên dưới bàn thiết bị. Phía sau động cơ có một khe lõm, tuy không phải dành cho cái bình này nhưng đặt vào có thể giữ yên. "Cô làm gì đó?" A Ngõa giữ chặt tay tôi lại. "Thiết bị chưa đủ nhiên liệu." Tôi ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt rất bình tĩnh. Y buông tay, tôi mở lại van động cơ. Lần này không có bất kì sự cố bào, thiết bị đã vận hành mười phút, A Khố thậm chí đã có thể giơ tay lên. A Dân nghiêng người bên cạnh cô ta, gương mặt hơi gầy đã xuất hiện vẻ vui mừng. "Cám ơn cô." A Khố hình như cũng vừa lòng. "Ha ha." Tôi cười trừ. "Cô và Sở Vong ở bên nhau thế nào?" A Ngõa hỏi, "Anh ta là người nhân tạo, tôi là người máy. Chúng tôi thật ra có thể được coi là đồng loại." Tôi không hiểu. "Anh ta có thể, tôi cũng có thể." Lời chưa dứt, môi y đã đặt lên môi tôi. Cảm giác lạnh lẽo từ môi truyền thẳng lên não. Lưỡi y vừa thận trọng vừa ngây ngô, từ từ dò tiến. Tôi kinh hãi, dồn sưc đẩy y ra, y vẫn bất động. Tôi mín chặt môi, y có vẻ tức giận, bấm vào bên hông tôi một cái. Tôi bị đau, mở miệng, lưỡi y liền lợi dụng cơ hội tiến vào. Tôi bối rối vô cùng nhưng không có cách nào thay đổi tình trạng lúc này. Thiết bị tạo gió vận chuyển càng lúc càng nhanh, âm thanh càng lúc càng lớn. Vô số ý niệm lóe lên như tia chớp trong đầu tôi, dần dần hiện rõ ánh mắt yêu thương và những lời mơ hồ của Sở Vong ngày đó: "... Máu của em nếu trộn lẫn với nước bọt sẽ tạo thành kịch độc..." Mùi máu tanh tràn ngập khoan miệng tôi, tôi đưa lưỡi ra sức quấn lấy A Ngõa. Hàng mày kiếm của y hơi run rẩy, cánh tay ôm tôi càng siết chặt hơn. Hồi lâu, y rốt cuộc buông tôi ra, cả hai đều thở dốc vì nụ hôn cuồng nhiệt ấy. Y nhướng mày, nở nụ cười bí hiểm, tay lại siết chặt hơn, đầu đặt lên vai tôi, trầm giọng: "Thảo nào Dịch tiểu thư đáp lại một người máy nhiệt tình đến thê, ra là muốn đầu độc tôi." Tôi đờ người, y cười to nói: "Sở Vong quên nói cho cô biết sao? Ở năm 2026, còn có một người lợi hại ngang anh ta, đó là tôi! Độc này là trí mạng, nhưng nó vô hiệu với tôi." Lòng tôi trầm xuống. Nhưng với A Ngõa, dường như âm mưu vừa rồi của tôi không hề tồn tại, vẫn dịu dàng nói: "Dịch tiểu thư, hãy để cho tôi yêu cô nhé?" Tôi hoảng sợ, ngẩng phắt đầu nhìn y. "Ở thời đại của chúng tôi, chưa từng có ai như cô, nhìn tôi bằng ánh mắt đau lòng và tiêc thương đến thế." Y cúi đầu cười, "Vậy nên, tôi muốn được yêu cô. Chờ giải phẫu cho cô xong, tôi định ở lại nơi này, thử cảm giác yêu một người. Vừa rồi lúc hôn cô," Y năm tay tôi, áp lên tấm ngực bằng kim loại, "Ở đây, con chip của trái tim tôi, như được thứ gì đó lấp đầy." "Để đáp lễ nụ hôn vừa rồi của cô... " Y mạnh mẽ siết lấy tôi trong vòng tay cường tráng, vùi đầu vào hõm vai tôi. "Anh định làm gì?" Tôi kinh hãi, trên vai chọt có cảm giác đau đớn. Đang muốn giãy ra, y đã chủ động buông tôi. Tôi cúi đầu nhìn trên vai đã có một dâu răng chói mắt. Cắn rất sâu, máu tươi đầm đìa. "Đừng lo!" Y cười trầm lắng, "Nơi đó, tôi vừa lưu lại tín hiệu của mình. Tín hiệu của tôi, tín hiệu duy nhất." Y vươn tay vuốt tóc tôi nhưng tôi không thể nhúc nhích tránh đi. A Ngõa tiếp tục giải thích: "Tôi đã đưa một phần con chip của mình cào cơ thể cô. Nó có thêt đáp lại tần số của phần còn lại trong đầu tôi. Chỉ cần tôi còn sống, dù cô đi tới bất cứ đâu trên thế giới, tôi cũng có thể tìm được... " Trong phòng thí nghiệm, tiếng động cơ tạo gió chuyển độn quanh quẩn khắp không trung. Tôi ngẩng đầu, nhìn lên đồng hồ treo tường, kim dây đang chậm rãi di chuyển về phía số mười hai. Tôi nhẹ nhàng nhắm mắt, chậm rãi trả lời: "Chắc không cần nữa đâu... Bởi vì có thể anh sẽ muốn giết tôi ngay bây giờ..." Y ngẩn người, nhìn về phía A Khố và A Dân. "Ầm!" Một tiếng nổ lớn vang lên, tất cả đều sửng sốt, nhìn bụi bay mù mịt trên động cơ. "Có chuyện gì..." A Dân còn chưa nói hết câu. Lại một tiếng nổ lớn hơn vang nữa, đinh tai nhức óc, lửa cuồn cuộn dâng lên từ động cơ, nháy mắt đã bao phủ toàn bộ bàn thực nghiệm. Toàn bộ phòng thí nghiệm trong tích tắc rung lên. Sóng nhiệt ập về phía chúng tôi, đẩy tôi và A Ngõa bắn về phía sau năm, sáu mét, va vào tủ giấy tờ, sách báo và giấy tờ ào ào đổ xuống người chúng tôi. Đau đớn khắp người, tôi cảm thấy như đang chìm vào hỏa lò, nhiệt độ xung quanh tăng vọt. "Chết tiệt!" A Ngõa giãy giụa bò dậy, tập tễnh bò về phía bàn thực nghiệm. Chẳng còn gì cả! Chẳng còn gì nữa! Vụ nổ khủng khiếp ấy đã khiến toàn bộ bàn thực nghiệm tan thành mảnh vụn, kể cả A Khố và A Dân. Thân thể bọn họ đã nát tươm cùng bàn thực nghiệm và động cơ, những mảnh tàn vươn vãi khắp mặt đất. A Ngõa quỳ trên mảnh phế tích, đưa lưng về phía tôi, cầm lên hai miếng kim loại không hề nhúc nhích. Tôi làm được rồi, Triển Trãm, Huyễn tư... Không ai hiểu rõ công năng của thiết bị tạo gió này hơn tôi. Dù là vật tạo thành từ nguyên tố kiên cố nhất cũng sẽ bị nó hủy diệt. Huống chi, tôi còn đặt thêm một bình khí nén ở bên cạnh động cơ. Khi động cơ chuyển động với tốc độ lớn nhất định sẽ sinh ra gió lốc, đồng thời cũng khiến nhiệt độ xung quanh tăng nhanh trong nháy mắt. Vụ nổ vừa rồi, chình là do bình khí nén đó. Vậy mà lúc này lòng tôi chẳng có một chút vui vẻ. Đây là lần đầu tôi hại người, hại chết người máy... Tôi tự tay báo thù cho Triển Trãm, nhưng lại giết chết hai người máy! Tôi chầm chậm lui về phía sau, phía đó có một cánh cửa. Tuy không có nhiều hi vọng lắm... A Ngõa quay phắt lại, một giây sau, đã đứng trước mặt tôi. Y vươn tay, bóp chặt cổ tôi, khiến tôi không thể động đậy. "Cô dám..." Vành mắt y đỏ lên như lửa, ánh mắt không thể tin nổi và tràn ngập hận ý. A Ngõa kéo mạnh một cái, tôi bị lôi đến trước mảnh phế tích, buộc phải đối mặt với những mảnh vụn chết chóc này, y thì đứng phía sau lưng tôi. "Vì sao, lại ngây thơ tin tưởng nhân loại như vậy?" Tôi kinh ngạc nghe ra một tia mỉa mai trong giọng mình. "Nhân loại... Ha ha... Nhân loại!" Tôi nghe giọng y chợt cất cao, tiếng cười tràn ngập tuyệt vọng. "Người máy, vì sao lại ấu trĩ như thế?" Tôi cười nói, nhìn đống hỗn độn trước mắt. Tất cả, đều đã không còn tồn tại. Thiết bị tạo gió, A Khố, A Dân, tất cả đều đã tan tành trong vụ nổ. Chất lỏng rót vào người họ dể giả trang thành máu người đã bắn ra khắp nơi. "Một con người yếu ớt, trói gà không chặt như tôi lại có thể một lúc tiêu diệt hai người máy xuất sắc!" Tôi tiếp tục kích thích y. Tôi... cũng không muốn sống nữa. Một cuộc sống hỗn loạn như vậy, những người nhân tạo hay người máy không ngừng vì tôi mà chết đi hoặc do chính tay tôi hại chết... Bỗng nhiên, tôi thật lòng chờ mong A Ngõa ra tay. Cuối cùng, A Ngõa cất giọng lạnh lùng: "Cô giết hai người bạn của tôi, tôi không thể để cô sống sót!" Tay trái của y rời khỏi người tôi. Một cơn đau kịch liệt từ sau lưng truyền đến. Cực kì đau đớn, cũng cực kì nhanh, nhanh đến mức tôi không kịp thấy động tác của y, chỉ nhận ra một vật rất sắc cắm thẳng vào tim mình. "Đi chết đi!" Y nói. Cơn đau chưa từng có từ tận nơi sâu nhất trong cơ thể truyền đến. Cơn đau chưa từng có từ tận nơi sâu nhất trong cơ thể truyền đến. Không thể thở nổi. "Dịch Thiếu Hàn." Giọng A Ngõa truyền đến từ sau lưng, y nói, "Tôi sẽ ghi hớ tên cô !" Như để tôi cảm nhận chân thật con đường đi đến cái chết, tay y đẩy từng chút từng chút, tôi gần như có thể cảm giác vật nhọn ấy xuyên qua thịt, lách qua xương, đi thẳng tới tim... Tôi đã đau đến chết đi sống lại. Chợt nghe "Đoàng! Đoàng!" hai tiêng, A Ngõa đau đớn rên lên. "Thiếu Hàn!" Giọng nói quen thuộc vang lên. Anh đã tới rồi ! Ngay trước khi A Ngõa đâm vào tim tôi, anh đã tới ! Tuy còn chưa thấy anh nhưng dẫu một giây nữa sẽ phải chết, tôi cũng không tiếc nuối. Tôi mừng rỡ, ý thức đã mơ hồ nay lại rõ ràng lên. "A..." Tôi cắn răng, vật nhọn không di chuyển nữa mà dừng lại trong cơ thể càng khiến tôi cảm nhận rõ cơn đau không thể chịu đựng này. Nhưng, điều khủng khiếp hơn còn ở phía sau, khi vật nhọn bỗng nhiên bị rút ra khỏi cơ thể ! Đau đớn đến phát điên, tôi cảm thấy thứ gì đó đang cùng vật ấy rời khỏi cơ thể, cuồn cuộn không ngừng. Tôi gục xuống, khắp người không còn một tia sức lực để gượng dậy. Căn phòng yên tĩnh lạ lùng, không gian chỉ vẳng tiếng kêu đau đớn của tôi. Đau quá, đau chết mất ! Đau đén nỗi tôi không đủ sức để thở nữa ! Một đôi tay vững chảy đỡ lấy tôi. Anh nói: "Thiếu Hàn, anh đến rồi!" Tôi muốn trả lời, lại phát hiện mình không thể, môi giật giật, chỉ phát ra tiếng thở dốc khó nhọc. Đôi tay ấy vội vã di chuyển trên lưng tôi, có gì đó man mát, lành lạnh lướt qua, cơn đau nhanh chóng dịu lại. Anh băng bó vết thương trên lưng cho tôi rồi lại nhét vào miệng tôi một viên thuốc. Tôi nhìn bàn tay đổ những máu của anh, lúc A Ngõa ra tay, tôi không khóc lấy một tiếng, nhưng giờ lệ rơi đầy mặt. "Em làm tốt lắm." Anh nói, đồng thời tay thoáng dừng lại. Tôi nghe anh hít sâu một hơi, chậm rãi nói tiếp, "Nhưng vết thương của em quá nặng." Bàn tay to lớn lại chuyển động rất nhanh trên lưng tôi, dương như đang cố chữa trị vết thủng đáng sợ ấy. "Anh đến kịp là tốt lắm rồi." Tôi gian nan quya người nhìn anh. Một ngày một đêm không gặp, anh vẫn như vậy, đôi mắt phượng dài hẹp chan chứa dịu dàng nhìn tôi, cứ chuyên chú như vậy. "Ôi..." Tôi chợt thấy mắt tối sầm, cổ họng trào lên thứ gì đó tanh ngọt. Sao lại như vậy? Làm sao có thể? Tôi ôm ngực, anh ôm cổ tôi. Tôi đau, không phải vì mình, mà vì anh. Ngực Sở Vong bị một con dao xuyên qua! Đã xảy ra chuyện gì? Con dao ấy, chính là con dao gây nên vết thương trên ngực tôi, vết thương khi anh băng bó thì hô hấp ngưng trệ, hai tay run rẫy, ẩn nhẫn đau đớn. "Sao lại như vậy?" Rõ ràng là anh bị đâm nhưng lại khiến tôi tối sầm hai mắt, không chịu đưng nổi, phun ra một ngụm máu tươi. "Em-đi-mau!" Anh chầm chậm đẩy tôi ra. "Không! Anh đi với em!" Tôi ôm lấy anh. Cả hai chúng tôi đều đã suy kiệt. Tuyệt vọng! Trong tầng bụi mù mịt, dưới ánh sáng lờ mờ, một bóng người cao lớn chậm rãi đứng thẳng lên. A Ngõa! A Ngõa vẫn còn sống! Y hơi loạng choạng, đùi phải trúng đạn vẫn đang đổ máu, có thể nhìn thấy cả lõi kim loại sáng loáng phía sau lớp máu thịt nát bấy. Còn một vết đạn, nhưng chắc chắn là vị trí rất quan trọng! Động tác của y rất chậm, kéo lê đùi phải, từng bước từng bước hướng về phía chúng tôi. Y hơi cúi đầu, nâng máu tóc dài, gắt gao nhìn chúng tôi, gương mặt vốn đẹp đẽ nay nhìn lại thật ma mị! Y chậm rãi rút khẩu súng bên hông. "Đi mau!" Sở Vong hét lên, đẩy thật mạnh, khiến tôi bắn ra xa bốn, năm mét, ngã nhào trên mặt đất. Anh nhìn tôi, ánh mắt đau thương tột độ, chứa đầy quyết liệt chia ly! "Sở Vong, tôi sẽ giết các người!" A Ngõa từ từ nói. "Phải! Chúng ta nên sớm phân thắng bại một phen!" Sở Vong cầm súng, đứng lên, vừa vặn che chắn cho tôi. Hai người nắm chặt súng đứng đối đầu. Hết sức căng thẳng! Tôi cắn môi đứng lên, chậm rãi lết ra phía cửa! "Đoàng!" Một viên đạn cày lên sàn nhà nát ngay chân tôi, tôi cắn răng, không để ý uy hiếp, tiếp tục bước đi. Đến tận lúc ra tới cửa vẫn không có thêm viên đạn nào đuổi theo. Nhưng tôi không dám quay đầu lại, bởi vì phía sau liên tục truyền đến tiếng súng nổ. Trong đó có cả tiếng đạn xuyên vào thân thể. Tôi không dám quay đầu. Tôi chỉ kéo cửa, bước ra. Ngoài cửa, trăng sáng sao thưa, gió mát lùa tới. Tôi ngẩn người. Có lẽ thuốc của Sở Vong đã phát huy tát dụng, sức lực như lại ùa về, bước chân đã nhanh hơn. Tôi che ngực, chầm chậm chạy đi. Phía sau vẫn liên tục truyền đến tiếng kim loại va đập, tiếng quát, tiếng súng nổ! Chạy được hơn một trăm mét, đến chỗ rẽ, đã có thể nhìn thấy cách đó không xa, ánh người lấp lóe, có người qua lại. Phía sau, là hai thế giới! Đi thêm một bước, là cuộc sống bình thường. Vẫy tay càu cứu một ai đó trên đường, tôi vẫn còn tiền mang theo, sẽ nhờ người đưa tới bệnh viện, sau đó sẽ chạy trốn.... Đi thêm một bước, là vĩnh viễn chia xa. Đi thêm một bước, là một cuộc đời mới. Đi thêm một bước, là không còn Sở Vong. Âm thanh của dòng xe cộ ồn ào đến thế, nhưng vì sao, tiếng va đập, tiếng súng, tiếng hô phẫn nộ trong phòng thí nghiệm vẫn không ngừng vọng lại bên tai tôi, tựa như chú ngữ ? Đây là hồi kết sao ? Hồi kết của đoạn đời lưu lạc chạy loạn, từ nay về sau lại là khởi đầu mới, tươi sáng hơn, an toàn hơn ? Sở Vong có giết được A Ngõa ? Có còn quay về bên tôi ? Hay là sẽ bị A Ngõa giết ? Rồi y sẽ giết nốt tôi ? Hoặc... tôi sẽ không còn cơ hội gặp lại bất cứ ai trong hai người đó ? Tôi phải làm gì ? Tôi nên làm gì ?