Thời đại 4.0, tiết tấu cuộc sống của mọi người đều rất vội vã, khoảng thời gian Trình Hoài giúp Khương Quân khôi phục thị lực cũng cố ý giảm bớt thời gian sử dụng các thiết bị điện tử của mình. Bọn họ cùng nhau nghe tin tức và câu chuyện trên đài radio, từ việc chính trị cho đến chuyện tình cảm, từ trời Nam cho đến đất Bắc. Trình Hoài còn đọc cho Khương Quân nghe một vài bài thơ ca do các văn nhân trong và ngoài nước viết, phương thức nghe đọc nguyên thủy nhất này ngược lại khiến họ tìm về sự tĩnh lặng thuở ban đầu. Tựa như trở về hồi mới bắt đầu yêu nhau, mỗi ngày đều có đề tài để trò chuyện không dứt. Mặc dù ngày nay việc hiểu về một người nào đó đã trở nên đơn giản hơn, thông qua vòng bạn bè, app weibo,… có thể dễ dàng biết được sở thích của đối phương. Nhưng hoàn cảnh của Khương Quân tương đối đặc biệt, mỗi một lần nhung nhớ, mỗi một lần nói tiếng yêu, mỗi một lần ghen, Trình Hoài đều thể hiện nó ra bằng phương thức trực tiếp nhất. Trình Hoài đưa Khương Quân đi rất nhiều nơi mà một mình anh không thể đi được, làm rất nhiều chuyện mà trước nay anh chưa từng được trải nghiệm qua. Ngồi tàu lượn luyện tim, tiếng thì thầm ‘Em yêu anh’ của Trình Hoài bên tai khi ngắm pháo hoa bay lên bầu trời đêm trong DisneyLand, được nắm chặt tay trong ngôi nhà ma… Số lần ít ỏi mà trái tim này loạn nhịp, đều liên quan đến em. Khương Quân nhớ lại sự mong đợi và thấp thỏm trước mỗi lần gặp mặt hẹn hò, lúc được Trình Hoài ôm vào ngực ngửi được hương nước hoa Rose of No Man’s Land trên người hắn. Đồng hành và thấu hiểu sẵn sàng dành cho đối phương những gì tốt đẹp nhất, cho tới giờ Khương Quân luôn là người ở phía được nhận kia. ... Quá trình phục hồi đang dần tốt hơn, điều khiến Trình Hoài sung sướng điên cuồng chính là, vào một buổi sáng, khi hai người tỉnh lại từ trong giấc mộng, câu đầu tiên Khương Quân nói là, “Tối qua ngủ quên không tắt đèn sao?” Vừa nói, vừa dùng tay che mắt lại, quay người vùi đầu vào lòng Trình Hoài tiếp tục ngủ. Lúc ấy Trình Hoài ngẩn người trợn mắt, cho rằng mình đang nằm mơ, “Khương Khương, anh vừa nói gì thế?” “Không tắt đèn…” Giọng nói ngái ngủ của Khương Quân truyền ra từ trong chăn. Lần này Trình Hoài nghe thấy rõ ràng, người cũng tỉnh hẳn rồi. Hắn ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, không phải quên không tắt đèn, mà là tối qua trước khi ngủ quên không đóng rèm lại. Trước đó mắt Khương Quân không có cảm giác gì ngay cả khi bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào, nhưng bây giờ, mắt Khương Quân đã nhạy hơn với ánh sáng tự nhiên trong phòng rồi. Thế nên là sáng sớm nay, Khương Quân bị Trình Hoài hôn đến tỉnh cả ngủ. “Còn chưa đánh răng đâu!” Khương Quân ghét bỏ nói. Trình Hoài nói đây là phần thưởng dành cho anh. “Em mặc kệ em mặc kệ, em phải hôn cục cưng Khương Khương của em…” Trình Hoài hôn người đang nửa tỉnh nửa mê kia, không tự chủ được dùng sức ôm lấy Khương Quân chặt hơn. ... Một ngày nọ, trên đường trở về sau khi đi dạo ở ngoài công viên như thường lệ, lúc đến tầng 1 của bệnh viện, Trình Hoài nhớ ra thuốc nhỏ mắt sắp dùng hết rồi, cũng may cửa nhận thuốc lại cách đó chỉ hơn 10 mét. “Ở đây chờ em một chút,” Trình Hoài nói, “Em đi lấy thuốc cho anh.” Vì vậy Khương Quân ngoan ngoãn chờ tại chỗ. Qua chừng một phút, Khương Quân cảm giác được chân mình bị một thứ gì đó nho nhỏ đụng phải, anh cúi đầu nhìn, là một bé trai mặt đầy nước mắt. Lúc nhìn vào mắt đứa trẻ, Khương Quân thấy cậu bé có tròng mắt màu xanh lam, đoán chừng bé là con lai, vì vậy dùng tiếng Anh hỏi chuyện. Cậu bé vừa khóc vừa nói không tìm thấy mẹ. Khương Quân ngồi xổm xuống, lau nước mắt cho bé. dịu dàng hỏi bé có nhớ mẹ dẫn bé tới bệnh viện làm gì không. Cậu bé nói là để kiểm tra sức khỏe. Anh dẫn cậu bé tới khu kiểm tra sức khỏe, giúp cậu bé tìm được mẹ ở nơi đó, bất giác anh nhớ ra mình đi mà không báo một tiếng, Trình Hoài không tìm được anh giờ chắc hẳn đang rất lo lắng. Đến lúc này rồi mà Khương Quân vẫn chưa nhận ra có chỗ nào đó không đúng. Anh chỉ cảm thấy hôm nay hiệu suất làm việc của mình rất cao, đi đường như gió, bước chân nhanh nhẹn. Sau đó anh nhìn thấy một người đàn ông đứng giữa đại sảnh bệnh viện. Mặc áo gió màu đen, dường như đang đợi ai đó, khi đôi mắt người đó rơi trên người anh, ánh mắt người đó cuối cùng tập trung lại đây. Rõ ràng đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nhau theo đúng nghĩa đen, nhưng anh vẫn biết được, người kia chính là Trình Hoài. Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, hai người ngầm hiểu ý cười một tiếng. Ngón tay Khương Quân sờ lên gò má Trình Hoài, ngón tay cái dịu dàng vuốt ve khóe miệng hắn. Không ai lên tiếng, họ chỉ dùng nụ hôn để nói lên tâm ý của mình. Trong sảnh bệnh viện nơi đất trời xa lạ, Trình Hoài bóp nhẹ gáy Khương Quân, dùng sức hôn lấy anh. Bọn họ giống như đang trong thời gian tân hôn vui vẻ, bởi vì nụ hôn này quá mức cuồng nhiệt. Tay Khương Quân đặt trước ngực Trình Hoài theo thói quen, cả người bị hắn ôm trọn vào lòng. Giống như đang nói ra nỗi nhớ mong bấy lâu nay. Giống như chỉ hận không thể chiếm lấy đối phương giữ làm của riêng. Những người nước ngoài xung quanh đứng bên ồn ào, huýt sáo, kêu ‘Congratulations’, Khương Quân không biết làm sao, bởi vì từ tiếng Anh này khiến hốc mắt anh nóng lên. Mà trong tầm mắt mơ hồ của mình, anh vẫn nhìn thấy rõ khóe mắt ẩm ướt của Trình Hoài. Chúng ta không thể tránh khỏi bị cuốn vào vòng xoáy thời gian, mà em, là nguồn sáng duy nhất trong cuộc đời dài đằng đẵng này của anh. Cho dù ở nơi đâu, vào bất kì lúc nào, em mãi mãi là người duy nhất khiến trái tim anh loạn nhịp.