Ngày hôm sau Lâm Mặc từ sớm đã tới nơi quay phim, cũng may tiến độ quay phim nhanh, cũng không có ai để ý tới chuyện cậu bỏ bê công việc một ngày, chỉ có ánh mắt của đạo diễn thì có chút cổ quái. Người hôm qua gọi điện cho ông ta là thuộc hạ của Sở Diễm, liên hệ tới dấu hôn trên cổ của Lâm Mặc, người sáng suốt đều có thể đoán ra được là chuyện gì đã xảy ra. Lâm Mặc biết đạo diễn bị bất ngờ về mối quan hệ giữa mình cùng Sở Diễm. Chuyện Lâm Mặc bị người ta bao dưỡng ở trong vòng luẩn quẩn này cũng không phải bí mật gì, chỉ là đạo diễn không ngờ tới kim chủ của cậu lại là Sở Diễm, bởi vì thời điểm một năm trước khi cậu cùng đạo diễn hợp tác, trong tổ phim cũng có tiểu tình nhân của Sở Diễm. Lúc đó tân hoan được Sở Diễm vô cùng sủng ái, thường thường tới tổ phim để tham ban. Dám đem hai tình nhân vào chung một tổ phim, cũng chỉ có một mình Sở Diễm. Người hóa trang cũng là kẻ đã gặp qua sóng to gió lớn. bởi vậy đối với dấu vết trên cổ của Lâm Mặc cũng không quá giật mình, chỉ là than thở đối phương xuống tay quá ngoan độc, nhiều dấu vết như vậy phải đắp lên bao nhiêu phấn mới che hết được. Vẫn không nhìn thấy Nhâm Thiệu Hành, Lâm Mặc sau khi nghe ngóng mới biết được, Nhâm gia nhị thiếu hai ngày nay đều không tới, nói là trong nhà có việc gì đó, phải vài ngày nữa mới quay trở lại. Khi quay phim, Lâm Mặc cố gắng nhớ lại động tác cùng vẻ mặt của Sở Diễm, khí chất vốn ôn hòa bởi vì cậu cố ý bắt chước cho nên cũng liền thay đổi, khiến cho đạo diễn rất vừa lòng. Chỉ có Lâm Mặc tự mình biết, lúc này cậu diễn xuất, không bằng một phần mười Sở Diễm đêm hôm đó. Khởi động máy đã hai tháng, tiến độ quay phim cơ hồ là đã hoàn thành, chỉ còn vài đoạn diễn khó khăn cuối cùng. Lâm Mặc nhìn kịch bản trong tay, mặt không chút thay đổi hỏi đạo diễn: “Đạo diễn, tôi không nhớ là trong kịch bản ban đầu có đoạn diễn này.” Đạo diễn ho khan một tiếng, nghĩa lớn không chùn đáp: “Đều là do biên kịch sửa, tôi cũng không rõ ràng lắm, cậu đi hỏi biên kịch đi.” Biên kịch vẻ mặt chính trực, tỏ vẻ như thế nào không có, đoạn diễn này vẫn luôn nằm ở đấy, nhất định là lúc trước cậu nhìn lầm rồi, ừm, nhất định là vậy! Lâm Mặc khóc không ra nước mắt, đây là một phần diễn đặc biệt có cảnh giường chiếu, nam thứ cùng nữ chủ lên giường! Bộ phim điện ảnh này cũng có nữ chủ, tuy rằng tồn tại rất yếu ớt, nhưng mà quả thực là nữ diễn viên được phân vai nhiều nhất, cũng chính là nữ chủ. Nữ chủ là bạn gái trước của nam chủ Bạch Chuẩn, vốn cảnh diễn giường chiếu này là do Nhâm Thiệu Hành diễn, nhưng mà bên trên phân phó xuống, không thể để cho Nhâm gia nhị thiếu quay cái loại cảnh diễn không có chừng mực như vậy. Cảnh diễn giường chiếu này là một cảnh diễn quan trọng trong bộ phim điện ảnh, bất luận cuối cùng cắt cắt xén xén bao nhiêu đi chăng nữa, nhưng mà thời điểm hậu kỳ hoàn thành vẫn phải giữ lại. Nếu diễn viên chính đã không thể quay, vậy thì chuyển qua cho nam thứ. Nam thứ hoài nghi thân phận của nam chủ, điều tra nam chủ, tra được ra bạn gái trước của đối phương, vì để moi được thông tin từ trong miệng của nữ chủ, nam thứ liền cố ý tiếp cận nữ chủ, cuối cùng liền kéo được đối phương lên giường. Nam thứ ở trên giường dùng ngữ khí tà mị cuồng bá để vòng vèo hỏi ra được thân phận của nam chủ, nữ chủ trong tình mê ý say, nói lung tung ra không ít tin tức. Người diễn nữ chủ là một người mới, trường hợp này thập phần ngượng ngùng, ban đầu chỉ quay cảnh hôn môi thôi cũng đã không ít lần NG. Đạo diễn vốn định để cho Lâm Mặc dẫn dắt nữ chủ nhập vai diễn, kết quả Lâm Mặc vẻ mặt vô tội, dùng ngữ khí thành khẩn nói cho đạo diễn biết, tôi cũng chưa từng bao giờ quay qua cảnh hôn. Đạo diễn trợn mắt há hốc mồm, xuất đạo đã năm năm, vậy mà một cảnh hôn cũng chưa từng diễn qua? Lâm Mặc gật gật đầu, nghĩ nghĩ, lại bổ sung nói, từng có một lần, nhưng mà chỉ giả bộ. Đạo diễn bất đắc dĩ, vậy thì chung quy cậu cũng phải từng hôn môi qua đi! Liền cứ hôn như bình thường là được. Lâm Mặc xấu hổ, hôn môi thì cậu đã từng hôn qua, nhưng mà dựa theo tính tình của Sở Diễm, hôn môi đều phải hôn lưỡi, ngay cả một nụ hôn thuần khiết cũng không có! Hiện tại bản thân mình là tiền bối, chung quy cũng không thể đi hôn lưỡi tiểu cô nương nhà người ta đi? Đó hoàn toàn là đùa giỡn lưu manh! Lâm Mặc đành phải cố gắng học tập bộ dáng của các diễn viên bên trong phim truyền hình, môi cùng môi dán lại, hôn thật cẩn thận. Đạo diễn nổi giận, cậu làm Thiếu chủ hắc đạo, sao lại hôn môi như học sinh tiểu học thế, như thế này thì còn quay cái gì? Tới tới lui lui vài lần, nữ chủ xấu hổ vô cùng, nhìn thấy đạo diễn sắp bùng nổ, Lâm Mặc đành phải buông tâm, hồi tưởng lại động tác của Sở Diễm. Ngậm lấy cánh hoa của nữ chủ, làm bộ dáng cắn xé mút vào, đầu lưỡi quy củ đảo bên trong miệng, không dám tiến thêm. Đạo diễn lúc này mới chịu vừa lòng, màn diễn hôn môi cuối cùng cũng miễn cưỡng qua cửa, đồng thời tỏ vẻ, cảnh diễn giường chiếu cũng phải nhanh chóng được quay! Đều là vì nghệ thuật, có cái gì mà thẹn thùng! Nhâm Thiệu Hành ở một bên nhìn thấy hai mắt đỏ bừng, hận không thể đẩy nữ chủ ra để tự mình tiến lên. Cuối cùng y ném quyển kịch bản, rời khỏi phòng quay phim, mắt không thấy tâm không phiền. Đạo diễn cũng biết nhiều người ở đây sẽ làm ảnh hưởng tới phát huy của diễn viên, bàn tay vung lên, đem toàn bộ những nhân viên không liên quan đuổi ra khỏi phòng. Vì thế khi Sở Diễm tới tham ban, chỉ thấy được một đám người đang canh ở bên ngoài phòng, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm vào cánh cửa. “Thiệu Hành, đây là làm sao vậy?” Sở Diễm nhìn Nhâm nhị thiếu tâm thần không yên đi đi lại lại trước cửa phòng, hỏi. “Tiểu Mặc quay cảnh giường chiếu, đạo diễn đem bọn em đuổi ra ngoài hết.” Sở Diễm ngẩn người, tiện đà cười lạnh, tiểu sủng vật cũng có thể quay cảnh giường chiếu? Sở Diễm làm người đầu tư, không có nhiều cố kỵ, thẳng thừng đẩy cửa đi vào trong. Trong phòng ngọn đèn hôn ám, những làn sóng mờ ảo không ngừng lay động, trên giường lớn là hai bóng người đang giao triền dây dưa, vô cùng kịch liệt. Cái loại cảnh diễn giường chiếu gì đó này, đều là để cho người ta xem mà thôi, nhìn thì kịch liệt, kỳ thực Lâm Mặc cùng nữ chủ thân thể không tiếp xúc nhiều. Hai người phía dưới được che phủ bởi chăn, chỉ có thân trên là cần □□. Những nơi quan trọng của tiểu cô nương đều đã được dùng đồ vật để che chắn lại, trên màn ảnh nhiều nhất cũng chỉ thấy được tấm lưng tuyết trắng của Lâm Mặc. “Cut!” Đạo diễn hô cut lần thứ N, bắt đầu đối với nữ chủ cằn nhằn liên miên, “Thời điểm khi ngón tay của cô bấu lấy lưng của cậu ấy, phải dùng lực, có hiểu không hả? Cô cứ e e ngại ngại như thế, là sợ người khác không nhìn ra đây là giả hay sao?” “Còn có cậu nữa, Lâm Mặc, cậu đó là biểu tình gì? Động tình có biết không? Cậu bình thường cùng bạn gái lên giường đều là biểu tình như thế sao?” Tôi thực sự không biết bản thân khi ấy biểu tình ra sao, cái đó còn phải hỏi Sở Diễm. Lâm Mặc thầm oán, vừa nhấc đầu lên liền thấy Sở Diễm đang đứng ở cửa. Lâm Mặc: “…” Sở Diễm: “…” Lâm Mặc: “Hi, Sở tổng ~” Sở Diễm cùng đạo diễn gật gật đầu coi như chào hỏi, nói các vị cứ tiếp tục, không cần để ý tới tôi. Đạo diễn xấu hổ, hiện giờ đã biết quan hệ của hai người, lại đúng lúc Lâm Mặc đang quay cảnh giường chiếu, vị Sở tổng này không biết trong lòng nghĩ sao. Lâm Mặc theo bản năng cảm giác được Sở Diễm không quá cao hứng. Bất quá nếu như hắn còn không thể hiện ra ngoài mặt, tạm thời cứ coi như bản thân cảm giác sai đi. Động tình? Động tình như thế nào? Lâm Mặc tất cả kinh nghiệm trên giường đều là do Sở Diễm dạy, bạn gái gì đó, ban đầu là không có thời gian để kết giao, hiện tại là không có tâm tư, càng đừng nói tới là lên giường. Cậu đành phải đem nữ chủ tưởng tượng thành Sở Diễm. Nghĩ tới tay của kim chủ chạy trên người mình, khi nhẹ khi nặng, không nhanh không chậm, tuy rằng loại chuyện đem kim chủ đặt dưới thân quả thực là quá mức kinh sợ, bất quá Lâm Mặc vẫn có thể dần dần nhập diễn. Sở Diễm gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Mặc, nữ tử dưới thân ở trên tấm lưng trắng nõn của cậu để lại những vết cào màu hồng kéo dài, nhưng lại cực kỳ điên cuồng. Lâm Mặc thần sắc mê ly, từ góc độ này nhìn tới, giống như đang gặm cắn chiếc cổ thon dài của nữ tử. Tiểu sủng vật lơ đãng ngẩng đầu, Sở Diễm chú ý tới ánh mắt xinh đẹp của cậu đã hơi hơi phiếm hồng, bị kín một tầng hơi nước, đó là dấu hiệu khi Lâm Mặc động tình. Sở Diễm từng cực kỳ yêu thích đôi con ngươi mông lung đẫm lệ kia, mỗi khi lên giường, không đem người ở dưới thân gây sức ép tới phát khóc thì hắn nhất quyết không chịu bỏ qua. Sau đó Lâm Mặc liền bị dưỡng thành thói quen, một khi động tình, biểu hiện đầu tiên chính là cặp mắt kia từ thanh minh chuyển thành mông lung đẫm lệ. Đạo diễn đối với biểu hiện của hai diễn viên đều rất vừa lòng, ở một bên ra hiệu lệnh, để Lâm Mặc nói lời thoại. “A, thoải mái sao?” Lâm Mặc kề sát vào bên tai của nữ tử, cười khẽ. “Ừm… ư a, nhẹ một chút… ha.” “So với bạn trai trước của em thì thế nào?” Thanh âm của Lâm Mặc bởi vì lây dính tình dục mà trở nên hơi hơi khàn khàn, vô cùng hoặc nhân, phảng phất như thanh âm của hải yêu trong thần thoại Hy Lạp. * hải âm:  hay còn gọi là quái vật Siren trong thần thoại Hy Lạp, có thân hình nửa người nửa chim và sở hữu giọng hát vô cùng tuyệt vời. Siren sử dụng thanh âm của bản thân để mê hoặc những thủy thủ trên biển, khiến cho bọn họ mất đi lý trí và giết chết bọn họ bằng những cuộc đắm tàu Sở Diễm không tiếp tục nhìn nữa, cũng lựa chọn giống như Nhâm nhị thiếu, xoay người rời đi. Ra khỏi phòng, hắn phát hiện ra những người khác không còn tiếp tục nhìn chằm chằm vào cửa phòng nữa, ngược lại vây quanh nhân viên đang cắt nối biên tập, một bên vừa nhìn một bên vừa nuốt nước bọt. Sở Diễm đi qua liền thấy được, nhân viên đang xử lý cùng biên tập cắt nối đoạn diễn cảnh hôn giữa Lâm Mặc cùng nữ chủ. Trên màn hình, Lâm Mặc cuồng bá cắn xé đôi môi của nữ tử. Góc độ quay được lựa chọn rất tốt, cho dù trên thực tế không có □□ như vậy, nhưng mà hiệu quả thì vẫn có thể khiến cho người ta miệng khô lưỡi khô. Thật giỏi a, tiểu sủng vật vừa mới rời khỏi mình vài ngày liền cứng cánh rồi sao? Không chỉ diễn cảnh hôn còn diễn cả cảnh giường chiếu, có phải hay không không quá hai ngày nữa, chuyện xấu gì tiểu sủng vật cũng dám làm? Có người nhỏ giọng nghị luận, kĩ thuật hôn của Lâm ca thực không sai, hoàn toàn nhìn không ra trước kia chưa từng quay qua cảnh hôn. Lâm Mặc không diễn cảnh hôn, điều này Sở Diễm biết, bởi vì toàn bộ những kịch bản mà Lâm Mặc nhận được đều đã bị kim chủ đại nhân nhất nhất xét duyệt qua, đương nhiên chuyện này thì tiểu sủng vật không hề biết. Chỉ cần có cảnh diễn nào đó quá chừng mực, liền bị Sở Diễm không chút lưu tình đẩy trả trở về. Một lần hai lần, người đại diện còn chưa phát hiện ra; nhưng mà tới tám lần mười lần, thì đối phương cũng hiểu được, vì vậy liền không tiếp nhận những kịch bản như thế nữa. Cô thì biết cái gì, nếu kĩ thuật hôn không tốt, như thế nào lấy lòng được kim chủ? Có người khẽ giọng xì một tiếng. A? Lâm ca có kim chủ? Sở Diễm còn chưa nói gì, Nhâm Thiệu Hành ở một bên liền đột nhiên ngẩng đầu lên, túm lấy cổ áo của người nọ, “Cậu nói cái gì?” Người nọ hoảng sợ, vội vàng giải thích, “Ai ai, Nhâm thiếu đừng động thủ a. Ngày đó cậu không ở đây, Lâm ca một ngày cũng không tới. Thời điểm ngày hôm sau tới trường quay, trên cổ của Lâm ca đều là…” Đối phương cũng không nói ra hai chữ ‘dấu hôn’, chỉ là khoa tay múa chân một chút. “Ngày nào?” Người nọ nghĩ nghĩ một chút, trả lời. Nhâm Thiệu Hành nhớ tới, đó chính là ngày hôm sau sau khi mình đưa Lâm Mặc tới gặp Sở Diễm. Một số sự việc lập tức liền được xâu chuỗi lại, Lâm Mặc thời điểm nhìn thấy Sở Diễm liền hơi mất tự nhiên, Sở Diễm đêm đó cũng cố ý muốn bản thân mình rời đi trước. Hơn nữa cho dù bản thân có vận dụng thế lực của Nhâm gia, nhưng vẫn như trước không tra ra được tin tức của vị kim chủ đứng sau lưng Lâm Mặc. Chỉ là như thế nào sẽ? Nếu kim chủ của Lâm Mặc chính là Sở Diễm, vì sao Lâm Mặc sẽ sống ở trong căn hộ cho thuê nhỏ bé kia, vì sao vẫn luôn không nổi tiếng được, vì sao người đại diện chỉ là một người mới không hiểu chuyện cũng không có tài nguyên? Lâm Mặc từng nói loại việc bao dưỡng này cần phải tự cân nhắc lợi hại, xem ra, Lâm Mặc cái gì cũng không chiếm được, thế nhưng vì sao cậu còn đi theo Sở Diễm? Nhâm gia nhị thiếu còn chưa rối rắm xong, cảnh diễn bên trong phòng đã kết thúc. Đạo diễn trên mặt tràn ngập sắc xuân đi ra khỏi phòng, theo tại phía sau chính là Lâm Mặc cùng nữ chủ đã ăn mặc chỉnh tề. “Tiểu Lâm diễn không tồi, hiệu quả rất tốt. Chúng ta ngày mai lại bổ sung thêm vài cảnh là được, có thể biểu lộ mạnh mẽ hơn một chút thì càng tốt.” Đạo diễn vỗ vỗ bả vai của Lâm Mặc, đề nghị. Lời này vừa nói ra, nữ chủ đỏ mặt, Lâm Mặc tái mặt, Sở Diễm đen mặt. Cuối cùng đề nghị này của đạo diễn liền bị một câu: “Tôi không hi vọng bộ phim điện ảnh này bởi vì quá chớn mà bị cấm phát hành trong nước” không chút lưu tình của Sở Diễm bác bỏ. Cảnh diễn giường chiếu là phân đoạn diễn cuối cùng ngày hôm nay, hiện giờ đã quay xong, mọi người liền thu thập đồ đạc chuẩn bị đi ăn cơm. Nhà sản xuất thấy Sở Diễm không có ý định rời đi, khách khí hỏi, “Sở tổng buổi tối có muốn cùng chúng tôi dùng một bữa cơm hay không?” Đạo diễn cũng là người có tâm nhãn, nếu không biết tới quan hệ giữa Sở Diễm cùng Lâm Mặc, ông khẳng định sẽ tưởng rằng Sở tổng ngày hôm nay tới tham ban là vì Nhâm nhị thiếu. Chỉ là hiện tại đã biết rõ quan hệ giữa hai người kia rồi, ông tự nhiên cũng liền hiểu rõ Sở tổng hôm nay tới là vì tiểu tình nhân a. “Hôm nay mọi người đã mệt mỏi rồi, sớm về nghỉ ngơi một chút, Tiểu Lâm, cậu bồi Sở tổng đi ăn một bữa đi.” Đạo diễn dùng vẻ mặt thiện ý am hiểu lòng người, mỉm cười, chỉ còn kém không nói ra một câu ‘Ngày mai không cần phải tới’. Lâm Mặc trợn mắt há hốc miệng, từ từ, đạo diễn đại nhân, ông sẽ không phải là đang hiểu lầm cái gì chứ! Tuy rằng Sở Diễm là kim chủ trước kia của tôi, được rồi, tuy rằng giai đoạn trước có từng lên giường với nhau, chỉ là hiện tại hai người chúng tôi đã chia tay rồi, thực sự không có quan hệ gì đâu a! Ở khi Lâm Mặc không biết nên đáp lại thế nào, di động của Sở Diễm vang lên. Lâm Mặc ánh mắt tinh nhạy, lập tức nhìn thấy hai chữ ‘Diệp Thanh’ bên trên màn hình, đúng là tân hoan của Sở Diễm mà cậu đã đụng phải trong quán café hai tháng trước. Sở Diễm nghe điện thoại, ngữ khí sủng nịch đáp vài tiếng, đối với mọi người áy náy nói: “Tối nay tôi có hẹn, lần sau có thời gian thì sẽ mời mọi người đi ăn.” Lâm Mặc như trút được gánh nặng, yên lặng cấp cho Diệp Thanh một like, quả nhiên là người cứu giúp tài năng, tôi thích cậu nha! Ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt thương hại của đạo diễn, trong lòng một vạn con thảo nê mã chạy qua. Đạo diễn đại nhân, ông lại bổ não cái gì vậy a! * thảo nê mã:  là tên một loại sinh vật có ngoại hình của lạc đà nhưng lại được xếp vào loài ngựa, tuy nhiên cụm từ này cũng đồng âm với chữ ‘Thao nhĩ mụ’ tức là Fuck your mother Sở Diễm đi rồi, Nhâm gia nhị thiếu liền đi tới trước mặt của Lâm Mặc, nói rằng ở thành Nam gần đây mới mở một nhà hàng kiểu Pháp, hương vị không tồi, hỏi cậu xem có muốn hay không tới đó ăn thử một chút. Kỳ thực Nhâm Thiệu Hành có rất nhiều lời muốn hỏi Lâm Mặc, chỉ là tới miệng rồi lại không biết nên mở lời ra sao, đành phải áp dụng chiến thuật vòng vèo, trước chiếm được thời gian tối nay của đối phương đã rồi tính sau. Lâm Mặc không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt đề nghị của Nhâm thiếu. Hắn nói đi ra ngoài ăn rất phiền phức, được rồi, để ca ca mang cậu về nhà, nấu cho cậu ăn một bữa. ~ ~ ~ ~ ~ * thảo nê mã: hình con sinh vật ngoại hình của lạc đà nhưng lại được xếp vào loài ngựa đây <img alt=2516761_2_thumb src="https://static./chapter-image/hai-lan-bao-duong/2516761_2_thumb.jpg" data-pagespeed-url-hash=1535221813 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>