Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Chương 73 : Thiếu

Dứt lời, Lương Tử Vân cùng Thu Di lẳng lặng dọc theo con đường nhỏ, quả nhiên không bao lâu đã thấy Trúc Vận đi ở dưới chân núi. Tuy rằng Trúc Vận cực kỳ cẩn thận, thỉnh thoảng nhìn ngó phía sau, nhưng chưa từng nghĩ tới quan sát ở phía trên núi, có thể không ngờ rằng có người ở trên núi từ trước. Rất nhanh, liền trông thấy đứng tại khoảnh đất trống phía trước là một nam tử trẻ tuổi mặc đồ màu xanh. Nhìn dáng vẻ, giống như đang chờ Trúc Vận. Nhìn kỹ lại, thì ra là Vương Vị của Thái y viện. Chẳng lẽ Trúc Vận và Vương Vị lén lút qua lại? Phải biết rằng ở trong cung, cung nữ coi như là kẻ làm việc nặng, nhưng cũng được tính là nữ nhân của Hoàng đế, nói không chừng tùy lúc được Hoàng đế ngắm trúng, bởi vậy, các cô ta không được có tình cảm với nam tử khác. Nếu cung nữ dây dưa với nam tử khác, bị phát hiện sẽ phạt nặng. Nghĩ đến đây, Lương Tử Vân tính theo dõi thêm chút nữa, nếu Vương Vị và Trúc Vận thật sự có tư tình, sẽ bắt hai người họ tới Dịch Đình cục ngay lập tức, đến lúc đó hai kẻ đó không chết cũng bị lột da. Coi như Tề Ngọc Yên là quý phi thì sao nào? Cũng chỉ đành bất lực thôi. Tưởng tượng dáng vẻ khốn quẫn của Tề Ngọc Yên, Lương Tử Vân phấn khích trong lòng. Trúc Vận nhòm về đằng sau, có vẻ không có người theo dõi, lúc này mới tới trước mặt Vương Vị, hành lễ: “Trúc Vận gặp qua Vương thái y.” Vương Vị đáp lễ lại: “Trúc Vận cô nương hữu lễ.” Trúc Vận đứng thẳng người, hỏi Vương Vị: “Thứ nương nương nhà tôi cần đã chuẩn bị xong rồi chứ?” Vương Vị vội lấy từ trong ngực ra một bọc nhỏ, nói: “Hiện tại thứ này vẫn hơi thiếu, xin Trúc Vận cô nương trở về báo lại cho quý phi nương nương, thần sẽ tiếp tục kiếm.” Trúc Vận mở bọc ra, bên trong có vẻ như là một loại dược liệu. Cô cúi đầu ngửi ngửi, sau đó gật đầu, sau khi xác định đúng là vật mình cần, thì nói tiếp: “Vậy kính xin Vương thái y mau tìm. Ngươi cũng biết, nương nương nhà tôi được sủng ái vững chắc như bây giờ, hoàn toàn dựa vào thứ này, nếu dùng hết dược rồi mà Vương thái y vẫn chưa kiếm ra, do đó nương nương nhà tôi thất sủng thì làm sao?” Lương Tử Vân vừa nghe, tim nảy mạnh lên. Thứ đó là gì? Nghe lời Trúc Vận, Tề Ngọc Yên được sủng đều nhờ nó, chuyện này phải theo dõi cẩn thận mới được. “Cô nương có thể chuyển lời lại quý phi nương nương, xin người yên tâm, Vương Vị tôi cam đoan, trước khi nương nương dùng hết thứ ấy, thần chắc chắn đưa đến.” Vương Vị nói. “Vậy làm phiền Vương thái y.” Trúc Vận nói xong đưa một thỏi vàng cho Vương Vị, “Đây là quý phi nương nương thưởng cho ngươi.” Vương Vị sáng mắt, nhận lấy thỏi vàng, cười nói: “Vương Vị cám ơn nương nương thưởng.” Trúc Vận cười nói, “Vương thái y yên tâm, ngươi làm việc cho nương nương nhà tôi, tất nhiên không thể thiếu lợi ích rồi.” “Vương Vị biết ạ.” Vương Vị chắp tay cười nói. “Vậy ta về đây.” Trúc Vận cũng không nói nhiều, nhét bọc vào trong tay áo, xoay người đi ra khỏi Dị Lâm. Vương Vị thấy Trúc Vận đi xa, cầm thỏi vàng trong tay đặt vào miệng cắn thử, sắc mặt vui vẻ, sau đó nhét thỏi vàng trong trong ngực, rời đi theo hướng ngược với Trúc Vận. Thấy Vương Vị và Trúc Vận đã rời xa, Lương Tử Vân cùng Thu Di núp trong bụi cây mới đứng lên. “Rốt cuộc thứ mà Trúc Vận tìm Vương Vị để lấy là cái gì?” Lương Tử Vân nghi hoặc, “Trúc Vận nói Tề Ngọc Yên được sủng ái hoàn toàn dựa vào thứ ấy.” “Nô tỳ cũng không biết ạ.” Thu Di lắc đầu, nói, “Chẳng qua, nếu Tề quý phi có thể được sủng bởi thứ ấy, giả như tiệp dư cũng có, ấy không phải có thể được sủng ư?” Nói tới đây, Thu Di trông thấy ánh mắt Lương Tử Vân sáng quắc. “Chỉ là, không biết thứ đó rốt cuộc là cái gì.” Thu Di tỏ vẻ tiếc nuối. “Sẽ biết thôi!” Lương Tử Vân nói, “Thu Di, chúng ta mau hồi cung. Ngươi bảo người đi một chuyến tới Thái y viện, nói ta mệt mỏi trong người, gọi Vương Vị Vương thái y tới xem bệnh cho ta.” “Tiệp dư muốn tự mình hỏi Vương thái y? Không biết Vương thái y có chịu nói ra cho tiệp dư không.” Thu Di lo lắng nói. “Tự nhiên sẽ nói.” Lương Tử Vân dừng một lúc, rồi tiếp tục nói, “Nhìn bộ dạng Vương thái y vừa rồi, là loại người thấy tiền sáng mắt, ta không tin có tiền không thể sai khiến ma quỷ!” “Tiệp dư nói đúng.” Thu Di nhanh nhẹn cười nói, “Chúng ta mau trở về thôi.” Lương Tử Vân gât đầu, chủ tớ hai người vội vàng quay về. Sau nửa canh giờ, Vương Vị phụng mệnh tới Minh Quang cung. Thu Di dẫn Vương Vị vào trong phòng. Vương Vị hành lễ với Lương Tử Vân, mở miệng: “Thần Vương Vị gặp qua Lương tiệp dư.” “Vương thái y miễn lễ.” Lương Tử Vân nâng mắt cẩn thận quan sát Vương Vị, chỉ thấy y mày kiếm mắt sáng, môi hồng răng trắng, thoạt nhìn tuấn dật nho nhã, nếu không phải mình tận mắt chứng kiến, thật không thể tin được y lại là kẻ tham tài. Bị Lương Tử Vân nhìn chằm chằm, Vương Vị cảm thấy bồn chồn. “Vương thái y, vào Thái y viện đã bao lâu rồi?” Lương Tử Vân hỏi. “Hồi Lương tiệp dư, thần tới Thái y viện sắp được ba năm rồi ạ.” Vương Vị cung kính hồi đáp, “Chẳng qua, mặc dù lai lịch thần thấp kém, nhưng xuất thân là hạnh lâm thế gia ( nhà có làm nghề liên quan đến y học), Lương tiệp dư có thể yên tâm để thần xem bệnh.” Lương Tử Vân cười cười, nói: “Đương nhiên ta tin tưởng Vương thái y, bằng không, hôm nay ta cũng sẽ không điểm danh bảo Vương thái y đến khám bệnh.” “Đa tạ Lương tiệp dư nâng đỡ, bây giờ thần có thể thỉnh mạch cho Lương tiệp dư chứ ạ?” Vương Vị hỏi. “Ừ.” Lương Tử Vân tươi cười, đặt tay lên tay vịn ghế. Thu Di mau lẹ phủ khăn lụa lên trên cổ tay. Ngón tay Vương Vị nhẹ nhàng đặt lên, yên lặng tập trung bắt mạch chẩn bệnh cho Lương Tử Vân. Chẳng bao lâu, chân mày y hơi nhíu lại, nghi ngờ nhìn Lương Tử Vân, nói: “Xin hỏi thân thể Lương tiệp dư không thoải mái chỗ nào? Thần cảm thấy thân thể Lương tiệp dư khỏe mạnh, không có gì khác thường cả.” “Hôm nay ta nghỉ trưa mà không tài nào ngủ nổi, người cứ nôn nao.” Lương Tử Vân nói. Vương <img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3457909.png" data-pagespeed-url-hash=1088682441 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>