Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Chương 54 : Ngoại truyện: Kiếp trước (3)

Lý Cảnh nhìn cánh cửa cung cũ kĩ, tường cung loang lổ, tim đập loạn một lúc lâu. Đây là nơi nàng ở. Nhưng giờ lại vô cùng im ắng, không nghe thấy được bất cứ âm thanh nào. Hắn tiến thêm vài bước, gần sát cạnh tường cung, dỏng tai nghe ngóng âm thanh bên trong, nhưng không nghe thấy bất cứ tiếng gì. Bất chợt, lời Tề Thứ từng nói với hắn lúc ở thảo nguyên Thiên Thương vang lên bên tai: “Hoàng thượng, nếu như người vẫn chưa cắt đứt tình cảm với Ngọc Yên, xin người sau khi trở về lần này, bình tĩnh nghe Ngọc Yên giải thích xem thử, khi ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nghe con bé nói xong, Hoàng thượng ra quyết định cũng chưa muộn.” Tim hắn đập mạnh. Hắn muốn nghe nàng giải thích, hắn muốn nghe nàng nói về quan hệ giữa nàng và Chung Dục, hắn muốn nghe nàng nói, nàng vốn không phản bội tình cảm của bọn họ. Nghĩ đến đây, hắn bỗng lên tiếng: “Tìm người tới mở cửa cung ra!” “Dạ!” Thường Hải lên tiếng trả lời. Sau đó duỗi tay gọi Chu Nguyên lại, “Kêu bà ma ma già đưa cơm cho Tề quý phi tới mở cửa!” Chu Nguyên gật đầu rồi chạy đi. Chẳng lâu sau, một bà lão mặc áo quần màu đỏ bã trầu theo Chu Nguyên trở về. Bà lão nơm nớp lo sợ đi đến trước mặt Lý Cảnh, nói: “Lão nô gặp qua Hoàng thượng.” “Mở cửa cung ra.” Lý Cảnh nói. “Dạ!” Bà lão đáp. Sau đó đi lên trước, lấy ra một xâu chìa khóa từ trong ngực, tra vào lỗ khóa, chỉ nghe “kịch”, khóa cửa vang lên tiếng mở. Thấy khóa cửa đã mở, mấy cung nhân tiến tới, dùng sức đẩy. Hai tấm cửa nặng trịch từ từ tách sang hai bên. Lý Cảnh ngập ngừng một lúc, sau đó chậm rãi cất bước, đi đến trước cửa cung, nhìn vào bên trong. Bên trong tối om, yên ắng tựa A tì địa ngục đang say ngủ. “Thắp đèn!” Lý Cảnh ra lệnh. “Dạ!” Lập tức có cung nhân xách lồng đèn đi tới. Lý Cảnh gấp gáp giật lấy đèn lồng, hít một hơi thật sâu, chầm chậm đi vào trong Lan Vu cung. Nàng bị giam ở đây hơn chín tháng, lần đầu tiên hắn đặt chân vào nơi này. Một cơn gió lạnh thổi qua, ngoại trừ mùi ẩm mốc của cung điện lâu không tu sửa, dường như còn thoang thoảng mùi máu tanh. Vừa trở về từ nơi chiến trận nên hắn cực kì nhạy cảm với mùi máu. Đôi mày hắn từ từ nhíu lại, một dự cảm bất an dần dâng lên trong lòng hắn. “Ngọc Yên.” Cuối cùng hắn gọi tên của nàng. Dù rằng tiếng không quá lớn, nhưng ban đêm tại nơi đây, lại vô cùng vang dội. Nhưng vẫn không ai trả lời hắn. “Ngọc Yên.” Hắn gọi lớn hơn. Vẫn là sự im lặng trả lời hắn. Lòng hắn hoảng loạn, liên tục gọi: “Ngọc Yên! Ngọc Yên!” “Hoàng thượng, đừng gọi nữa. Tề phế phi không có ở đây.” Bà lão mở cửa lên tiếng. “Nàng không có ở đây?” Hắn chấn động, quay đầu nhìn thẳng vào bà lão, hỏi: “Nàng ở đâu?” “Hồi Hoàng thượng, lão nô không biết.” Bà lão lắc đầu, nói: “Nửa tháng trước, có một hôm lúc lão nô đến đưa cơm cho Tề phế phi, tự nhiên không gặp được cô ấy nữa. Chỉ là…” Kể tới đây, bà ta giống như đang nghĩ tới điều gì đó kinh khủng, người hơi run rẩy. “Chỉ là sao?” Sắc mặt Lý Cảnh dần trở nên tái nhợt, hỏi gấp. Bà lão chỉ phần đất cách đó không xa, nói: “Chỗ đó có hai bãi máu.” Nói xong ngón tay lại chỉ lên trên tường cung, nói: “Trên tường cũng có máu!” Máu? Máu từ nơi nào? Là máu của nàng ư? Lý Cảnh cảm giác có một cơn lạnh buốt thấu xương xộc từ đáy lòng lên, thấm vào từng thớ da tấc thịt trên người hắn. Lý Cảnh chỉ cảm thấy nỗi bất lực và hoảng sợ trong lòng. Nàng không có ở đây! Mà dưới đất cung này lại có máu! Đã xảy ra chuyện gì với nàng? Nàng đang ở đâu? “Vậy rốt cuộc Tề quý nhân đã đi đâu rồi?” Giọng Lý Cảnh run rẩy hỏi. “Quả thật lão nô không biết ạ.” Bà lão nói: “Sau khi lão nô trở về có bẩm báo lại việc này cho Tống Thượng cung*. Nhưng Tống Thượng cung không nói gì cả, chỉ bảo lão nô đừng quan tâm tới việc này nên lão nô không hỏi nữa.” (Thượng cung: nắm giữ mọi việc chung trong cung.) “Đường đường hoàng cung Đại Hiên, một người bỗng dưng mất tích cũng không quan tâm hỏi han ư?” Lý Cảnh tức đến run cả người. “Hoàng thượng, trong đại nội hoàng cung này, bỗng dưng biến mất một người là chuyện bình thường, huống hồ Tề phế phi chỉ là một tần phi bị phế truất, chẳng ai ngó ngàng tới cô ấy đâu.” Lão bà cúi đầu nói: “Lão nô có thế bình an sống tới bây giờ đã là cực kì may mắn rồi.” “Có phế thì vẫn là người của trẫm! Là mẫu thân con trẫm!” Lý Cảnh nổi giận đùng đùng, quay đầu quát lớn với Thường Hải: “Gọi Tống Thiếu Sân tới gặp ta.” Rất nhanh, một nữ tử khoảng ba mươi tuổi bị dẫn tới trước mặt Lý Cảnh. Người này là Tống Thiếu Sân, bởi sau khi Phan Dửu Quân quản lý hậu cung mới được cất nhắc lên Thượng cung. “Tống Thiếu Sân, Tề quý phi đâu?” Lý Cảnh vừa nhìn thấy Tống Thiếu Sân, vội vã hỏi. Nghe Lý Cảnh gọi Tề Ngọc Yên là quý phi, Tống Thiếu Sân ngẩn người. Theo lý thì Tề Ngọc Yên đã bị phế, không thể gọi cô ta là quý phi. Giờ Hoàng đế lại gọi cô ta như vậy, có phải chứng minh trong lòng người vẫn coi Tề Ngọc Yên là quý phi của người không. Nghĩ tới đây, lại nhớ tới chính mình giúp Phan Dửu Quân làm ra mấy chuyện kia với Tề Ngọc Yên, Tống Thiếu Sân căng thẳng, cúi đầu trả lời: “Hồi Hoàng thượng, Tề quý phi cô ấy, cô ấy không còn ở đây nữa rồi ạ.” Lý Cảnh ngây ra. Một lúc sau, hắn mới hỏi: “Không ở đây là thế nào?” “Chính là, Tề quý phi, cô ấy, cô ấy đã, không còn, trên đời nữa.” Tống Thiếu Sân bởi vì sợ hãi mà lắp bắp. Không! Còn! Trên! Đời! Trước mắt Lý Cảnh bỗng tối sầm, thân thể lảo đảo, tựa như sắp ngã xuống đất. Tuy rằng đã đoán được trong lòng, nhưng nghe người nói ra sự thật này, hắn vẫn có chút không thể tiếp nhận được. “Hoàng thượng cẩn thận.” Thường Hải nhanh chóng tiến tới đỡ lấy hắn. Hiện giờ, đầu óc Lý Cảnh trống rỗng. Hắn giống như một con rối gỗ, ngơ ngác, nước mắt lưng tròng, nói không ra lời. “Hoàng thượng, người, người nén đau buồn!” Tiếng Thường Hải mang theo nghẹn ngào. Hắn ổn định lại tinh thần, sau một lúc mới hỏi: “Nàng, nàng mất như nào?” “Hồi Hoàng thượng, Tề quý phi mắc bệnh dịch mà từ trần ạ.” Cô ta đáp. “Mắc phải dịch bệnh?” Hắn lạnh lùng nói, “Bà lão kia kể lại với trẫm rằng nhìn thấy máu dưới đất là sao hả?” Cô ta giật mình, im lặng một hồi không trả lời. “Chết do dịch bệnh sẽ để lại mấy bãi máu hả?” Mặt hắn xanh mét, hai con mắt dưới ánh đèn lồng, càng tăng thêm sắc đỏ như máu. “Hồi Hoàng thượng, lúc Tề quý phi chết thì nô tỳ không có mặt, nô tỳ cũng, cũng chỉ là nghe nói.” Tống Thượng cung giải thích. “Ngươi là Thượng cung mà cái gì cũng không biết, thế trẫm phải hỏi ai?” Lý Cảnh lạnh lùng nói. Cô ta ấp úng hồi lâu không nói được gì. Hắn thấy Tống Thiếu Sân không nói lời nào, liền quát lớn: “Ngươi nói, trẫm nên hỏi ai!” Tiếng quát kia trong cung điện đêm khuya, đột ngột phát ra, tựa như vang tới tận trời mây. “Đức phi nương nương!” Tống Thiếu Sân bị dọa tới khóc òa, “Hoàng thượng nếu muốn biết, cứ hỏi Đức phi nương nương ạ!” “Được, Trẫm sẽ hỏi Phan Dửu Quân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” Nói xong Lý Cảnh xoay người ra ngoài cửa cung. Vừa ra khỏi cung, chợt có một nữ tử hô lớn “Hoàng thượng!”, muốn xông tới lại bị thị vệ ngăn lại. Chỉ thấy nữ tử kia gào khóc: “Hoàng thượng, quý phi oan uổng, cô ấy chết thật thê thảm, người phải trả lại trong sạch cho cô ấy! Người phải báo thù cho cô ấy!” Nghe tiếng gào khóc thê lương này, người Lý Cảnh run lên. “Đưa cô ta tới!” Hắn lên tiếng. “Dạ!” Rất nhanh liền có vũ vệ quân dẫn theo nữ tử kia tới. Hắn nhìn chằm chằm, nữ tử này chính là thị nữ của Tề Ngọc Yên, Mai Hương. “Mai Hương, ngươi biết chuyện của Ngọc Yên ư?” Hắn hỏi. Cô rơi lệ gật đầu: “Dạo đó nô tỳ biết thân thể quý phi không khỏe, nhân lúc làm xong việc ở Hoán y cục bèn tính tới thăm quý phi. Nô tỳ giống như mọi khi, chuẩn bị leo cây vào trong cung, không ngờ tới, nô tỳ vừa trèo lên cây thì trông thấy bọn họ đang giết cô ấy.” Kể xong, Mai Hương quỳ tiến lên vài bước, ôm chặt chân Lý Cảnh, khóc lớn nói: “Hoàng thượng, quý phi oan uổng! Cô ấy chết vô cùng thảm, người phải báo thù cho cô ấy!” Nghe Mai Hương nói, Lý Cảnh đứng như trời trồng, không hề nhúc nhích. Chỉ có hai dòng lệ không tiếng động chảy xuống từ đôi mắt hắn. Phan Dửu Quân vốn đã đi ngủ, lại nghe được Lý Cảnh sai người đến truyền mình. Nàng ta cho rằng chàng đã nghĩ thông suốt, gọi mình qua thị tẩm, mừng rơn trong lòng. Vội vàng dậy, thay sang chiếc váy gấm the mỏng lấp lánh, vấn lên Mặc Vân kế, rồi lại tỉ mỉ chải chuốt một hồi, bấy giờ mới rời khỏi Vân Đài cung, ngồi nghi liễn tới Càn Dương cung. Nhưng nơi cung nhân đưa nàng đến, lại không phải tẩm cung của Lý Cảnh, mà là Vân Hi điện. Phan Dửu Quân có hơi hậm hực trong lòng nhưng vẫn đi vào. Vào trong điện, nàng liền trông thấy Lý Cảnh đang đứng trước cửa sổ ở bên điện, quay lưng lại với mình ngẩng đầu nhìn lên trời sao. Thấy tình hình này, trong lòng nàng ta thấp thoáng có cảm giác không ổn. Nàng ta ổn định lại tâm thần, sau đó mạnh mẽ bước tới trước, hành lễ nói: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.” Nàng ta dán trán trên sàn, hồi sau vẫn chưa thấy Lý Cảnh lên tiếng, bèn ngẩng đầu, thấp giọng gọi: “Hoàng thượng.” Được một lúc, nghe thấy giọng điệu lạnh lẽo của Lý Cảnh vang lên: “Đứng dậy.” Trong lòng nàng ta phát lạnh, từ từ đứng lên. Hắn vẫn quay lưng lại với mình không nói gì. Nàng ta hít sâu một hơi, cười nói: “Thần thiếp đang ngủ, không biết Hoàng thượng gọi thần thiếp tới có việc gì không ạ?” “Ngọc Yên đâu?” Hắn bất chợt hời hợt mở miệng. Âm điệu trôi nổi trong không trung, giống như truyền tới từ dưới đất. Nghe hắn hỏi, lòng nàng căng thẳng. Sao chàng lại nhắc tới Tề Ngọc Yên? Nếu chàng đã hỏi thế, có phải chàng đã tới Lan Vu cung, không tìm thấy Tề Ngọc Yên nên mới hỏi như vậy không? Một lúc sau, nàng ta mới mở miệng: “Cô ta, cô ta, …” Câu kế tiếp, lại không biết nói thế nào. “Rốt cuộc nàng ấy bị sao?” Mặc dù Lý Cảnh quay lưng lại với nàng ta, nhưng nàng ta nghe được rất rõ tiếng răng hắn nghiến ken két vang lên. Nàng ta cắn răng, run giọng nói: “Hồi Hoàng thượng, Tề quý phi, cô ta mắc dịch bệnh, đã qua đời.” Nói xong liền bật khóc.