Hái Hồng

Chương 9

Trình Ý không biết gì cả bỗng nhên trở thành kẻ thứ ba. -- Trước khi quen biết Trình Ý thì Thời Tiệp Nghệ có quen biết một người con trai. Theo như lời cô ấy nói thì, người con trai kia được xem là ngọc thụ lâm phong, mày tinh mắt kiếm, phong thần tuấn lãng, mặt như mũ ngọc..... Anh chàng kia tới nhà người thân ở làng Ô Sơn chơi, chỉ một đợi vào kỳ nghỉ hè, sau này đã trở về trong thành phố. Thời Tiệp Nghệ cùng hắn vừa gặp đã yêu, sau khi anh chàng kia về thành phố, hai người giữ liên lạc thường viết thư yêu đương trong một khoảng thời gian. Anh chàng kia bởi vì dáng vẻ đẹp trai, phong lưu thành tính, yêu chỗ này một chút,tán chỗ kia một hồi, đối với Thời Tiệp Nghệ lúc thì nồng nàn lúc lại lạnh nhạt. Thời Tiệp Nghệ mặc dù vô cùng thương tâm buồn bã, nhưng cũng không cách nào buông tay, mối tình cảm cứ theo thái độ của hắn mà lúc lên lúc xuống. Lúc này, Trình Ý xuất hiện. Hắn bắt đầu theo đuổi Thời Tiệp Nghệ. Thời Tiệp Nghệ lúc ấy bị anh chàng kia lạnh nhạt một khoảng thời gian rồi, lại đọc vài cuốn sách tình cảm bi thương của tuổi mới lớn, rút kinh nghiệm xương máu, thề muốn thoát khỏi thất tình. Cách trị liệu vết thương của đoạn tình cảm cũ tốt nhất chính là bắt đầu một tình yêu mới, vì thế cô liền tiếp nhận Trình Ý. Sau này hai người từ từ tìm hiểu, tiến tới, Trình Ý đối với cô rất tốt, rất dịu dàng, cô cảm thấy thật sự thích Trình Ý. Lúc xảy ra việc của Chu Hồng Hồng, Trình Ý rất khinh thường, Lão thái gia tuyên bố muốn hắn nhặt lại cái giày rách của Trình Hạo. (Giày rách: ý nói người phụ nữ đã từng qua tay của người đàn ông khác) Nhưng Thời Tiệp Nghệ lại cảm thấy đây là một bước ngoặt để cải thiện mối quan hệ của hắn và Lão thái gia, nói với hắn phải nắm thật chắc cơ hội này. Trình Ý từ trước đến giờ vốn không có cách từ chối cô, thấy cô không để ý chuyện kia, cuối cùng vẫn đồng ý. Thời Tiệp Nghệ vẫn cho rằng mình rất yêu rất yêu Trình Ý. Bố mẹ cô không đồng ý, cô liền cố gắng tranh thủ. Cô cảm thấy cô sẽ cùng Trình Ý cứ như vậy đi hết đời người. Nhưng mà ngay hôm Lão thái gia đến Thời gia nói chuyện, cô nhận một phong thư của anh chàng nhà giàu đẹp trai kia —— hắn ta nói hắn muốn xuất ngoại. Cô đột nhiên không hiểu vì sao, nhất thời trong lòng dâng lên một loại bi thương, cảm thấy một góc nào đó trong lòng đã sụp đổ. Loại đau lòng này, còn đau gấp mười lần khi cô nhìn thấy Chu Hồng Hồng và Trình Ý ở cùng nhau. Lúc này, loại tiểu thuyết thanh xuân nhàm chán bỗng có một tác dụng rất lớn, cô đọc xong một bài văn khóc đến không thành tiếng, đột nhiên liền luẩn quẩn trong lòng, mới uống thuốc ngủ. Toàn thế giới đều cho rằng cô tự sát là vì Trình Ý, thậm chí ngay cả Trình Ý cũng cho là như vậy. Trong lúc nằm viện, cô suy nghĩ rất nhiều rất nhiều. Trình Ý giống như là nam phụ trong tiểu thuyết, đối với cô vô cùng tốt vô cùng tốt, cô đối với hắn cũng rất dịu dàng,cũng thật ấm áp, nhưng nhất định không có phần khắc cốt ghi tâm như đối với anh chàng kia. Mặc dù nam chính là loại cặn bã, nam phụ cho dù tốt đến đâu, nữ chính cuối cùng vẫn lựa chọn nam chính. Khi Thời Tiệp Nghệ biết Trình Ý vì mình mà bị một trận đòn hiểm, càng thêm áy náy —— cô không thể lại liên lụy đến Trình Ý. Cô chủ động nói chuyện thẳng thắn với Trình Ý, kể rõ đã xảy ra chuyện gì, cuối cùng nói: "Trình Ý, thật xin lỗi." -- Trình Ý nói xong, Chu Hồng Hồng hơn nửa ngày vẫn còn thẫn thờ. Trong phòng trở nên thật yên lặng. Câuchuyện này thực làm cho Chu Hồng Hồng cảm thấy vô cùng ngoài sức tưởng tượng. Cô nghĩ đi nghĩ lại, chan chát hỏi: "Anh chàng kia thật sự rất đẹp trai sao?" Trình Ý vẫn vê thuốc lá, lườm cô một cái, cảm thấy kể cho cô nghe xong, cô lại có cái cảm nghĩ thật vô giá trị. "Tôi làm sao mà biết, tôi chưatừng gặp hắn ta." Đại khái là cô ấy thích quang minh chính đại, cho nên không thích loại hình yêu nghiệt như anh. Chu Hồng Hồng rất muốn nói như vậy nói, lại nhịn được. Cô lại trầm mặc một hồi, mới hỏi: "Vậy... Anh định như thế nào?" Trình Ý lạnh lùng thốt lên: "Còn có thể làm như thế nào, việc như thế này chẳng phải là quá lợp với ý lão gia tử ư." "Anh muốn nói chúng ta....." "Cứ tiếp tục diễn thôi." Nói xong, hắn nhếch khóe miệng với Chu Hồng Hồng, tràn đầy tư thái hài hước. "Chu Hồng Hồng, tôi lại là người đàn ông của cô." "..." Chu Hồng Hồng đối với địch ý của hắn nói không ra lời, nhưng hắn thất tình hắn là lớn nhất. Cô đành phải nói: "Anh nghỉ ngơi thật tốt đi, trước bồi dưỡng thân thể tốt lại đã." Nói xong cô liền đứng dậy muốn chạy ra ngoài. Trình Ý gọi cô lại. "Đừng nói chuyện nàycho những người khác." "Đã biết." Chu Hồng Hồng bước ra khỏi phòng, lại ra trong sân ngồi. Cô ngẩng đầu ngắm cửa sổ phòng Trình Ý, vẫn đóng cửa. Cô biết, Thời Tiệp Nghệ đối với Trình Ý như thế này khiến hắn bị đả kích rất lớn, bằng không hắn cũng sẽ không nói hết cho cô nghe. Hai người bọn họ vẫn chưa thân đến loại trình độ này. Chu Hồng Hồng mấy năm trước cũng từng xem tiểu thuyếtngôntình, mấy loại tình tiết trong truyện này thấy cũng đã nhiều nên không hề thấy lạ nữa. Nhưng màcô đều đứng trên cương vị của nam chính hoặc nữ chính mà cảm nhận, thậm chí có thể nói, cô không thích mấy nhân vật nam phụ. Mà nay, loại tình huống này lại thật sự phát sinh ngay bên cạnh mình, cô lại có một loại khác tâm tình. Tựa như câu nói kia của Bà Hai —— trên đời này nếu những người có tình sẽ được ở bên nhau thật thì tốt rồi. -- Trình Ý rất sĩ diện, cho dù hắn thất tình, nhưng cũng vẫn biểu hiện như không có việc gì xảy ra. Chu Hồng Hồng mắt nhìn thấy cũng không biết nên an ủi như thế nào, chẳng qua khi thấy hắn hút thuốc thì cô đều đến giật lấy điếu thuốc. Chỗ gãy xương của Trình Ý vẫn chưa hoàn toàn bình phục, sợ lại bị lệch xương, không dám lộn xộn, chỉ có thể mặc cho cô giật đi. Bị giật đi vài lần, hắn cũng lười hút thuốc. Chu Hồng Hồng một ngày nọ hỏi hắn lúc có thể đi lại có phải sẽ tới gặp lão thái gia xin lỗi hay không. Hắn tỏ vẻ bất cần: "Tùy thôi." Bị thương gân cốt phải nằm một trăm ngày. Thương thế của Trình Ý mặc dù chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn có vẻ chậm chạp. Chu Hồng Hồng nghĩ, dù sao Lão thái gia hiện tại nhắm một con mắt mở một con mắt, cũng không phải vội. Mỗi một ngày trôi qua, Trình Ý bởi vì cảm thấy rất nhàm chán, bèn để Chu Hồng Hồng đọc chút sách cho hắn nghe, hoặc là tán gẫu cùng hắn chút chuyện gì đó. Hai người ở chung từ từ chậm rãi càng ngày càng trở nên quen thuộc. Nhưng Chu Hồng Hồng cảm thấy, hắn càng ngày càng làm càn đối với cô. Một hôm, cậu cả gọi điện thoại cho mẹ Chu, tức điên chửi mắng con trai cậu không còn lời gì để nói. Sau này mẹ Chu kể lại cho Chu Hồng Hồng nghe, Chu Hồng Hồng cảm thấy vô cùngkinh sợ. Con trai của cậu cả yêu một cô gái được hơn nửa năm rồi, hai bên đều đã gặp người lớn. Một hôm hai người tình ý triền miên không kìm chế được, xảy ra chuyện kia. Nhưng không ngờ mấy ngày sau, bên nhà cô gái kia tìm đến nhà, nói anh họ cô cưỡng gian, muốn kiện hắn. Anhhọ của Chu Hồng Hồng cãi lại, nói rằng hai người là tình đầu ý hợp, ai ngờ cô gái kia sống chết không chịu ra mặt. Bên nhà cô gái kia yêu cầu đưa tiền bồi thường, Cậu cả ngay lúc đó gom góp không đủ, nhà kia liền la hét nói muốn kiệnlên toà án. Cậu cả bây giờ vội vã chạy quanh nhờ giúp đỡ. Mẹ Chu cho cậu cả mượn một khoản tiền, đểông đi tới trấn nhà cô gái kia trước, cố gắng hết sức dàn xếp ổn thoả. Lúc Chu Hồng Hồng đọc sách cho Trình Ý nghecó nhắc đến việc này. Hắn đột nhiên cười. Chu Hồng Hồng có chút tức giận. "Việc này có cái gì đáng cười. Nếuxử lý không tốt, anh họ tôi phải vào tù." Trình Ý miễn cưỡng dựa ở bên giường hỏi. "Anh họ cô có dáng vẻ như thế nào?" "Bình thường, thì giống như người bình thường thôi." Chu Hồng Hồng cảm thấy hắn thật chẳng ra làm sao, hỏi cái này làm gì. "Anh họ cô có tiền không?" "Không có tiền..." "Thế thì khỏi nói nữa." Hắn kết luận. "Anh —— có ý gì hả?" "Tôi là nói, anh họ của cô, không những diện mạo bình thường, không có tiền, ngay cả kỹ thuật trên giường cũng kém." Chu Hồng Hồng nghe được một lúc mới hiểu được hắn đang nói cái gì, lập tức đỏ mặt, lắp bắp nói: "Anh... Hạ... Hạ lưu!" Hắn cười cười. "Nếu đã là tình nhân, hắn mà làm cho cô gái kia sung sướng, cô gái kia sướng như thăng tiên còn có thể đi kiện hắn?" Cô xấu hổ đến nói không ra lời. Hắn lại vẫn tiếp tục nói: "Nói với anh họ cô, rèn luyện lại cho thật tốt, đi tán lại cô ta, làm cô ta một lần nữa, cô ta sướng rồi thìsẽ cam tâm tình nguyện." "Anh có biết xấu hổ hay không hả!" "Hừ, ông đây có lòng tốt nói cho cô biết." Trình Ý thấy cô ngay cả bên tai đều đỏ, cười nhạo. Chu Hồng Hồng vứt sách lên trên người hắn. "Tự anh đọc đi." Trình Ý nhìn bóng lưng chạy trối chết của cô, hừ lạnh nói. "Đã không phải là xử nữ rồi, còn giả bộ ngây thơ cái nỗi gì." Một lát sau Chu Hồng Hồng lúng túng trở về hỏi hắn: "Cách anh nói có tác dụng thật sao?" Hắn tà tà cười, không trả lời cô. Chu Hồng Hồng thật nhịn không được, liền gọi một cú điện thoại cho anh họ, sau đó đưa điện thoại cho Trình Ý. "Anh nói với anh ấy đi." Nói xong cô liền đi ra khỏi phòng. Không biết Trình Ý có phải là nói như thế với anh họ hay không, dù sao việc này xem như trở lại bình thường. Kể từ sau chuyện này, Trình Ý đối với Chu Hồng Hồng mồm miệngcàng ngày càng trở nên bộc tuệch, chuyện hạ lưu gì cũng đều nói thẳng với cô. Cô vừa thẹn vừa cáu, có đôi khi thật hận đến muốn đánh hắn một trận. Trịnh đại phu thấy chỗ gãy xương của Trình Ý vết thương đã khép lại, vị trí cũng không lo bị lệch nữa, liền đề nghị hắn hoạt động nhiều hơn, gia tăng tuần hoàn máu, phòng ngừa cơ bắp bị teo rút. Vì thế Trình Ý bắt đầu đi lại ở trong sân. Chu Hồng Hồng nghĩ, chuyện đã qua hơn một tháng, Lão thái gia hẳn là cũng bớt giận rồi. Cô hỏi hắn. "Hay là chúng ta cùng nhau đi sang bên lão thái gia?" Hắn nghiêng ngườiliếc cô một cái, không đứng đắn cười. "Cô vội vã muốn tôi làm người đàn ông của cô đến thế cơ hả?" "Tôi đang bànchuyện nghiêm túc với anh đấy." Cô tức muốn chết rồi. Cô cũng không biết tại sao mình phải quan tâm hắn như vậy. "A, chuyện nghiêm túc của cô không phải là nói choLão gia tử biết hai ta lại cùng nhau sao. Còn không phải là muốn tôi làm người đàn ông của cô?" "Anh có thể nói chuyện dễ nghe hơn một chút được không hả?" "Cô nghĩ như thế nào là dễ nghe? Cô cho rằng chỉ cần chứa chấp tôivà mẹ, tôi phải lấy thân báo đáp cho cô hả?" Trình Ý lại hiện ra thần thái đùa cợt. "Tôi đối với việc này khá là ưa sạch sẽ, côđã bị Trình Hạo chơi qua rồi." Nghe xong lời này, Chu Hồng Hồng không thể tin nhìn hắn, nhịn không nổi thân mình bắt đầu phát run. Cô chưa bao giờ biết Trình Ý coi cô như vậy . Cô tận tâm tận lực kéo hắn từ quỷ môn quan về. Cô không nhẫn tâm để hắn đơn độc trải qua giai đoạn thất tình, nói này nói kia an ỉu hắn. Thuốc của Trịnh đại phu phải đun cùng rượu, cô vì muốn để cho gói thuốc không loãng cũng không đặc, trong quá trình bốc hơi thuốc, một khắc cũng không dám rời đi. Cô biết Bà Hai làm không cẩn thận, cô gần như ôm đồm tất cả. Cả mùa hè này cô đều vây quanh hắn. Chu Hồng Hồng như bị một trận bi thương đánh úp lại, trước mặt lại là vẻ mặt châm chọc của Trình Ý, khiến cho cô cảm thấy mình thực nực cười. Cô run run, nhưng lại nói không ra lời. Cuối cùng, cô nuốt xuống chút nghẹn ngào nơi cổ họng, lặng lẽ xoay người đi ra ngoài. Cô không cần khóc trước mặt hắn. Chu Hồng Hồng vẫn tiếp tục bốc thuốc cho Trình Ý, bởi vì Bà Haikhông nắm được độ kết dính của thuốc. Nhưng cô không gặp Trình Ý nữa. Cô ở nhà mình đem gói thuốc chuẩn bị cho tốt xong mới đưa qua. Cô lấy cớ mình muốn học lên cao nữa, bài tập càng ngày càng nhiều, chỉ ở trong nhà không đi đâu. Bà Haingại làm lỡ bài vở của Chu Hồng Hồng, hơn nữa tài nấu nướng của mình đã có chút tiến bộ, mấy món cơ bản cũng có thể làm chút ít, cho nên đối với sự thay đổi của Chu Hồng Hồng cũng không để ở trong lòng. Một hôm, Chu Hồng Hồng đưa bao thuốc sang, vừa hay Bà Hai không có ở nhà. Cô định bỏ thuốc ở đó rồi chạy đi, nhưng không ngờ bị Trình Ý chặn ở trong sân. "Lần trước tôi nói cô như vậy là tôi không đúng, cô đừng biến thành bộ dáng như thế này." Trình Ý nhìn vẻ mặt côcứng ngắc, hơi có chút dịu dàng nói. "Nhà tôi còn có việc,tôi đi về trước." Chu Hồng Hồng không hề muốn nhắc đến chuyện lần trước, liền lướt qua hắn. Hắn lại theo hướng côđi chuyển, chặn cô lại nói. "Tôi cùng cô đi đến chỗ Lão gia tử, chúng ta tiếp tục diễn thôi." "... Anh rốt cục là đang làm gì." Chu Hồng Hồng cười khổ nói.v"Anhmuốn dỗ lão thái gia, liền lôi kéo tôi. Đến ngày nào đó nhìn tôi không vừa mắt, lại đá tôi đi. Trình Ý, tôi không phải là đồ chơi của anh." Trình Ý như có như không thì thầm một tiếng. "Nếu không thì, Chu Hồng Hồng cô gả cho tôi đi."