Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!

Chương 52 : Kiều hoa sao lại bị tàn phá thành khiếu hoa 3

Edit: Mốc Nhìn bộ dạng vô cùng tiêu sái kia, khiến răng nanh Vương Manh Manh bắt đầu ngứa. Không cần suy nghĩ, cũng không biết lấy đâu ra sức lực mạnh mẽ như vậy, trực tiếp nhảy vọt đến, tới phía sau Ngọc Hồ Điệp, hung hăng cắn vào lưng hắn một cái. (Đúng là Vương tiểu miêu, giờ em thấy chị giống mèo lắm) Trong miệng, là một thanh âm lẩm bẩm mơ hồ: “Ta thấy da ngươi ngứa.” – Lại một ngày trôi qua, Vương Manh Manh vẫn dùng tư thế đứng trước kia. Chẳng qua, lúc này đây không phải địa phương lúc trước mà thôi. Hiện tại bọn họ đã đi tròn một ngày rồi, nhưng phóng mắt quan sát chung quanh, vẫn là một vùng núi. Do dự nửa ngày, Vương Manh Manh nhìn chằm chằm Ngọc Hồ Điệp vẫn như trước luôn luôn tiêu sái, lại cách nàng hơi xa một chút, cắn răng hỏi một câu: “Ngươi có thể nói cho ta biết một cách chính xác, rốt cuộc chúng ta còn phải đi trên cái sơn đạo này đến bao giờ?” “Ba ngày !” “Ba ngày?” Ngọc Hồ Điệp trả lời rất ngắn gọn thanh thoát, khiến Vương Manh Manh lập tức gầm nhẹ thành tiếng: “Huynh đệ, ngươi có phải đang đùa giỡn ta không! Bốn ngày trước ngươi cũng nói cho ta biết là ‘ba ngày’ đó!” Đối mặt với lời tố cáo như vậy, Ngọc Hồ Điệp chớp chớp đôi mắt vô tội, nhún nhún vai, bất đắc dĩ giải thích với Vương Manh Manh: “Đúng vậy, lúc ấy ta xác thực nói là ba ngày, chủ yếu là ta hoàn toàn không ngờ ngươi lại đi chậm như vậy, hơn nữa càng ngày càng chậm.” Vừa mới dứt lời, ánh mắt ương Manh Manh liền đăm đăm: “Ngươi! Lại đây cõng ta.” Sự thật đã chứng minh, Vương Manh Manh lựa chọn như vậy là cực kỳ chính xác. Hai ngày sau, bọn họ đã ngồi trong tửu lâu lớn nhất Tương Dương thành. Vương Manh Manh sau khi ăn ít nhất hai chén cơm mới cảm giác mình rốt cục đã sống lại, khi nàng mới nâng tay lên chuẩn bị gọi tiểu nhị mang đến một chén nữa, tay liền đông cứng lại giữa không trung. Ở trong đám người rộn ràng nhốn nháo, nàng nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười. Phượng Thanh Ly một thân áo đỏ vẻ mặt tươi cười bước vào tửu lâu, trên trên dưới dưới đánh giá vẻ mặt tiều tụy của Vương Manh Manh mấy lần, rồi đi đến cái bàn bên cạnh họ ngồi thẳng xuống, cười mím chi cầm lấy bầu rượu tự rót cho mình: “Các ngươi làm việc sao mà chậm vậy, ta ở Tương Dương thành đợi các ngươi đã mấy ngày rồi.”