Hải Dương - Hắc Khiết Minh
Chương 9
"Thật ra thì..... lúc sáng, tôi rất tức giận, cảm thấy anh không có lễ phép..." Sau khi cười xong, cảm giác mệt mỏi xông lên, cô núp trong ngực anh, nhỏ giọng hối lỗi: "Mặc dù tôi nghĩ anh cho con mèo vào trong thùng rác là tốt lắm rồi, không ngờ anh lại đem mèo đi chôn, ngoài dự liệu của tôi, nhưng anh lại bày ra gương mặt lạnh lùng, khiến tôi tức giận, không biết tại sao anh chán ghét tôi...."
Không ngờ cô lại nghĩ như vậy, Hải Dương trong lòng khó chịu, vội nói: "Tôi không chán ghét cô."
"Thật?" Vùi mình vào sâu trong ngực anh, giọng nói có chút nghẹn ngào.
"Ừ!" Anh chần chừ một chút, mới đưa tay vuốt mái tóc của cô, cho cô an ủi và bảo đảm.
Cô níu chặt áo anh, thật lâu sau mới cười khàn khàn nói: "Anh đúng là người tốt."
Anh sững sờ, lớn như vậy anh nghe qua rất nhiều lời hình dung bản thân, nhưng chưa từng nghe người nào nói anh là người tốt, nhất thời, cảm thấy không biết nói gì.
"Cám ơn anh đã cứu tôi..."
Anh vẫn như cũ không biết nói gì, chỉ có thể trầm mặc.
Cô lúc này không ép anh phải trả lời, chỉ yên lặng núp trong ngực anh.
Mấy phút trôi qua, anh không nghe thấy cô nói chuyện nữa, cúi đầu nhìn, mới phát hiện cô đã ngủ thiếp đi.
Rốt cuộc.
Anh mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm.
Cô ngủ rất ngon, thậm chí khi anh ôm cô đi lên cầu thang, đặt lên giường cũng không tỉnh lại.
Dưới ánh trăng, nằm trên chiếc giường rộng lớn, càng lộ ra vẻ nhỏ nhắn yếu đuối của cô, mặc dù đã chườm đá, nhưng má trái của cô vẫn còn sưng, nước mắt vẫn còn đọng ở khóe mắt, anh ngồi trên giường nhìn thấy dấu vết của nước mắt, đưa tay nhẹ lau cho cô, bàn tay không nhịn được nhẹ nhàng chạm nhẹ lên gương mặt bị sưng to của cô.
Lúc ấy, nếu anh đến trễ hơn một chút, chỉ sợ cô đã bị tên cường bạo đó đánh chết.
Vừa nghĩ đến cảnh tượng cô bị gã khốn kia kéo lê trên mặt đất cứng rắn, đau đớn ôm người, anh có loại cảm giác kích động muốn giết người.
Nếu không phải cô ở phía sau tiến lên ngăn cản, anh nhất định sẽ giết chết tên khốn đấy!
Chưa từng gặp người con gái nào giống như cô.
Rõ ràng sợ muốn chết, lại dám xông lên ngăn cản anh, hơn nữa người mà cô cứu lại chính là kẻ đã làm tổn thương cô, thật không biết phải nói cô dũng cảm, thiện lương, hay là ngu ngốc.
Cả buổi tối, cô toàn thân run rẩy, thậm chí lúc ở đồn cảnh sát cũng thế, nhưng lại liều mạng chống đỡ, cố gắng không chảy một giọt nước mắt, còn cố gắng nở nụ cười cảm ơn mấy người cảnh sát.
Anh không hiểu tại sao cô lại phải cậy mạnh như thế....
Nhìn cô như vậy, anh không hiểu sao lại cảm thấy phiền não, nhưng đến khi thấy cô bật khóc, anh mới thở dài nhẹ nhõm, ngoài ý muốn trong lòng lại có chút buồn bực.
Ngón tay anh trượt từ trên má xuống vết bầm dưới cằm, sau đó trượt nhẹ đến đôi môi đầy đặn khiêu gợi của cô.
Cũng khó trách, cô từ bé bị bạn bè cùng phái bắt nạt, bị bạn nam quấy rối, cô gái này căn bản chính là báu vật, nhưng cô nói cũng không sai, trước đây, anh cũng chưa hề nghĩ qua "ngực lớn" lại có nhiều phiền não đến như vậy.
Nghĩ đến lúc cô lớn tiếng kháng nghị, muốn mặc áo ngực đáng yêu, xinh đẹp, khêu gợi anh không khỏi mỉm cười, lại nghĩ đến cô ép anh hô to khẩu hiệu thì không nhịn được nữa tiếng cười bật ra khỏi miệng.
Cô gái này... Thật sự là... Đơn thuần rất đáng yêu.....
Đúng là, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Anh ban đầu, không phải nghĩ cô ngực lớn không có đầu óc, lại cũng không cảm thấy đối với báu vật như cô có cảm giác. Không nghĩ cô vóc dáng xinh đẹp lại không hề coi đó là vũ khí của bản thân, mà lại thấy phiền não.
Cô vừa đơn thuần thiện lương, lại dễ tin tưởng vào người khác.
Với bộ dạng như thế này, cả đời cũng không tàm tổn thương người khác.
Thế giới của cô và anh bất đồng, cho nên mặc dù bị người ta tổn thương, nhưng lại như cũ rất nhanh tin tưởng người khác.
Anh biết cô thuộc loại người này, người như cô luôn nhìn tới phía ánh sáng của mặt trời, ít để ý tới tồn tại của bóng tối, ngây thơ....
Cô đơn thuần ngây thơ, những thứ đó anh đã mất từ lâu.
Cô và anh, giống như ban ngày và đêm tối.
Hai mắt đen tối sầm lại, khóe miệng hơi cong, tự giễu bản thân, anh rút tay về đứng dậy mở tủ lấy chăn lông đi đến bên cạnh ba đứa nhóc, nằm dưới đất.
Anh nhắm mắt lại, để cho bản thân nghỉ ngơi, lại như cũ vẫn có thể cảm giác được cô ở trong phòng, nghe được hơi thở đều đặn của cô, ngửi được... mùi thơm giống như quả cam nhàn nhạt trên người cô....
Nóng quá.
Cô nhắm hai mắt, đưa tay sờ đầu giường.Nhưng vẫn không tìm thấy cái gì.
Kỳ quái, điều khiển điều hòa ở đâu?
Không chịu được nóng bức, cô mở mắt ra, đập vào mắt, là xà ngang bằng gỗ to khổng lồ.
Nhà cô đâu có trang hoàng thế này? Đây là đâu?
Hoa Đào có chút mờ mịt, quay đầu lại nhìn, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng muốn nôn, cô nhắm mắt lại cố gắng kiềm chế cơn buồn non, sau đó mới mở mắt.
Cô nằm trên giường lớn, trong phòng trống trải, nói trống trải cũng không đúng, vì trong phòng cũng có một cái bàn, một cái ghế, một cái máy vi tính, một chậu Diệp Phiến (chẳng biết cây gì nên mình để nguyên CV), ba tấm nệm, ba cái chăn, và mấy bộ y phục vứt lộn xộn.
À còn có một cái đàn piano.
Cô nằm trên gối nhìn chiếc đàn piano mầu đen.
Vì muốn xem chiếc đàn, cô cố gắng ngồi dậy, quả nhiên đúng là một chiếc đàn piano, màu đen sáng bóng.
Cô nhìn cửa chớp ở bên cạnh chiếc đàn. Bỗng ngẩn ngơ, đột nhiên lĩnh ngộ được mình đang ở đâu!
Ông trời! Cô đang ở nhà bên cạnh, còn ngủ trên giường người ta!
Hoa Đào hoảng sợ, vội nhảy xuống giường, nhưng động tác kịch liệt lại càng làm đầu đau nhức, muốn nôn, cô vội nhanh tay che miệng, một tay chạm vào tường để chống đỡ mình.
Thật vất vả mới nhịn được, cô sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm vào chiếc giường lớn, không thể nào nhớ được mình tại sao lại chạy vào nhà người ta, leo lên giường người ta, còn ngủ đến không biết trời đất.
Cô che miệng cau mày, cho đến khi nhìn thấy vết thương trên cánh tay——
"Á!" cô thốt lên, đột nhiên nhớ tới tối hôm qua bị cường bạo.
Sau đó cô được đầu trọc cứu, anh ta mời cô uống bia.
Sau đó thì sao?
Cô hoảng sợ, cúi đầu kiểm tra.
Cũng may, trang phục còn nguyên.
Cô lo lắng đưa tay sờ vào quần lót ở bên trong, xác định quần lót vẫn còn nguyên, mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô lo lắng người ta sau khi uống rượu sẽ làm ra chuyện mất lí trí, bây giờ cẩn thận nghĩ lại, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, làm sao cô không có chút cảm giác nào? Ha ha ha....
Cô tự giễu bản thân, không tiếng động cười gượng.
Không cần nói cô cũng biết tửu lượng của mình kém, nhưng cô tưởng bia thì độ cồn không cao, bản thân cũng chỉ uống mấy ngụm chắc không có vấn đề, ai biết được....
Thật may là lần này không có... gặp chuyện không may? Không có? Sẽ không có chứ?
"Ha ha...." Hoa Đào cười gượng lần nữa, không biết vì sao, trong lòng lại có cảm giác lo lắng.
Mặc kệ dù thế nào, tình huống tệ nhất là cô say rượu mất lí trí, bây giờ cũng không xảy ra, cho nên không phải lo lắng.
Cô vuốt ngực, muốn bản thân đừng nghĩ lung tung, liếc mắt nhìn đồng hồ điện tử trên đầu giường.
12:30 am
"Mười hai giờ? Đã mười hai giờ? Không thể nào?! Cô kinh hãi hô to, vội vã nhảy lên giường, đẩy cửa chớp nhìn ra ngoài, nhưng lại có cảm giác buồn nôn, cô che miệng nhìn ra ngoài, quả nhiên đã thấy mặt biển xanh thẳm, mặt trời lên cao.
"Xong đời —— á——" cô một lần nữa che miệng, mặt trắng xanh không dám bỏ tay xuống.
Bây giờ mười hai giờ, hai giờ mở tiệm, còn kịp.
Nhưng cô chưa mua đồ ăn!
Trong tiệm tủ lạnh còn ít đồ ăn, nhưng không đủ để làm cả buổi tối, nhưng không sao, buổi chiều cô sẽ đến chợ cá để mua.
Đúng, cứ làm như thế!
Quyết định xong, cô không dám chạy loạn, mặt trắng bệch từ từ bò xuống giường, nhưng chưa đi được hai bước, cô cảm thấy khó chịu, toàn thân đau nhức, còn rất rất muốn ói, nhưng mới chỉ nghĩ một ngày không mở tiệm, khách sẽ bỏ đi mất, cô sống chết dùng hết sức đi tới cầu thang.
Tầng một nơi khách dùng cơm, ngay cả nửa bóng người cũng không có, cô thở phào nhẹ nhõm, đang muốn chuồn êm trở về thì vừa mở cửa đã thấy anh hai tay xách hai cậu bé, đang muốn đi vào.
Nhìn thấy cô, anh nhíu mày, "Cô muốn đi đâu?"
"Trở về mở——" cảm giác buồn nôn lại trào lên, cô vội vã lấy tay che miệng.
Anh nhìn cô chằm chằm, trên tay vẫn xách hai đứa bé, giống như vừa vật lộn trên đất.
Cô cau mày, tay phải xua xua, ý bảo anh tránh ra, nhưng anh vẫn đứng chắn ở cửa.
Cô cố gắng nhịn xuống cơn buồn nôn, dùng tốc độ nhanh nhất mở miệng: "Xin lỗi nhường đường một chút, tôi không có thời gian."
"Không có thời gian?" Anh lông mày nhíu lại thật sâu.
"Đúng, không có thời gian... Tôi không mở cửa tiệm sẽ không kịp.... Làm phiền anh nhường đường được không?" Trời ạ, cô sắp nôn ra mất, đau đầu quá.
Cô gái này thật sự là đầu óc không bình thường.
Toàn thân rõ ràng bị thương, lại đang say rượu, vậy mà còn muốn đi mở tiệm?
Đồ Hải Dương nhìn cô chằm chằm, không nhịn được mở miệng hỏi: "Cô bị điên rồi?"
"Không có——" Cô tức giận trợn trừng mắt nhìn anh, mới nói được một câu vội vàng che miệng lại, nhưng lúc này cơn buồn nôn đã trào đến cổ họng, không thể đè nến được, cô cũng mặc kệ anh đang chắn ở cửa, vội vàng che miệng xông về phía trước.
Thấy cô muốn nôn, Hải Dương mới tránh sang một bên, cô xuống tới hành lang thì không thể nhịn được, quỳ xuống sàn nhà, đem toàn bộ những thứ trong dạ dày ói ra hết.
Đợi đến khi cô nôn xong, vừa ngẩng đầu, đã thấy cậu bé tóc vàng đứng trước mặt, cúi đầu nghiên cứu những "sản phẩm" cô vừa ói ra.
Đứa bé kì quái.
Cô gần như không còn sức lực, chỉ cảm thấy tình trạng bây giờ thật là hoang đường.
Anh đến bên cạnh cô, nhàn nhạt mở miệng nhắc nhở, "Cô nghĩ là cô bây giờ, còn có khả năng nấu đồ ăn sao?"
Cô đưa tay lau khóe miệng, tức giận, nhưng không có cách nào phản bác lại anh.
"Còn chưa nói mặt cô vẫn còn sưng như cái đầu heo."
Cô trong lòng hốt hoảng, vội đưa tay sờ mặt, vừa sờ lại bị đau đến rụt tay lại.
"Anh nói chườm đá hôm nay sẽ bớt sưng đấy!" Cô kháng nghị ngẩng đầu nhìn anh.
"Tôi nói sẽ đỡ hơn một chút, chứ không nói sẽ hoàn toàn biết mất." Anh giơ tay lên xách hai đứa bé không dám dãy giụa, xoay người đi vào cửa, "Tôi khuyên cô tốt nhất nên nghỉ ngơi một ngày, chờ bớt say, mặt cũng đỡ hơn thì hãy đi mở tiệm."
"Nhưng——" cô vừa nói, một cơn buồn nôn khác lại ập tới, hại cô lại vội vã quay đầu ói một trận, ói đến mức toàn thân không còn sức lực nằm rạp trên hành lang, khóc không ra nước mắt.
Đáng ghét, cô đời này nhất định không bao giờ uống rượu nữa!
Một cái khăn mặt ướt đưa ra trước mặt cô, cô giương mắt, nhìn thấy anh, ngượng ngùng cầm lấy.
"Đứng lên được không?"
"Được." Cô lấy khăn mặt che miệng, lúng túng gật đầu.
"Đi vào." Anh đứng dậy vẫy tay gọi bé trai, sau đó quay vào trong nhà nói: "Tôi chuẩn bị giải rượu cho cô."
Cô nhìn ra phía bên ngoài, sau đó bất đắc dĩ thở dài, anh ta nói không sai, cô bây giờ thế này, có thể nấu đồ mới là chuyện lạ, chỉ cần nghĩ tới mấy món canh là cô đã cảm thấy buồn nôn.
Xem ra, phải nghỉ một ngày.
Cô yếu ớt bò dậy, bước chân chậm chạp đi vào trong tiệm, chỉ thấy hai đứa bé vừa bị anh xách đứng ở bên tường, hai gương mặt rất khó coi, trên người cũng bẩn thỉu, đầu và quần áo không chỉ có bùn còn có cỏ dại.
Cô dừng bước, thấy anh cầm một ly nước màu xanh lá cây, không nhịn được hỏi: "Mấy đứa bé làm sao?"
"Đánh nhau."
"Ừ." Anh đưa cốc nước màu sắc rất kì dị cho cô, "Uống vào."
Cô nhìn chằm chằm cốc nước bị nhét mạnh vào tay, cau mày mở miệng, "Đây là cái gì?"
"Giải rượu."
"Tôi biết, nhưng tôi hỏi bên trong có những cái gì?"
"Giải rượu." Anh vẫn nhàn nhạt đáp lại.
Hoa Đào bất mãn trừng anh, anh ta lại cầm hai cái khăn mặt xoay người nhìn hai đứa bé nói một câu tiếng anh, hai đứa bé nghe xong, dù sắc mặt khó coi nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo anh, ra đằng sau.
Thấy anh cứ như thế cùng hai đứa bé biến mất sau cửa, cô trong lòng lẩm bẩm vài câu, sau đó cầm cốc nước đưa lên mũi ngửi một cái, lại không ngửi ra vị gì kì quái.
Ít ra không làm cho cô có cảm giác buồn nôn.
Cô lấy dũng khí uống một ngụm nhỏ.
Ừm, mùi vị cũng tạm, không phải ngon..., nhưng cũng không khó uống.
Cô lại uống vài ngụm, nghe thấy phía sau truyền tới tiếng nước chảy, cô chần chờ một chút, cuối cùng không nhịn được tò mò đi qua, không ngờ vừa mở cửa đã thấy anh cầm vòi sen, dùng nước tắm rửa cho hai câu bé người đầy bùn và cỏ dại, cỏ dại và bùn gặp nước cũng rớt xuống.
Anh tắt vòi nước, đưa xà phòng cho hai đứa bé.
Hai đứa nhóc cầm xà phòng, tự động tắm rửa.
"Vì sao lại đánh nhau?" Từ nhỏ cô ở cô nhi viện lớn lên, cô đối với mấy bé trai trần truồng đã sớm miễn dịch, ngược lại hai đứa nhóc thấy cô đứng ở đây cũng bình thản, cũng không xấu hổ, giống như coi cô không tồn tại.
"Không biết." Anh nhìn hai đứa bé, "Tôi vừa đi mua đồ về đã thấy bọn chúng cùng mấy đứa bé ở lân cận ở công viên vật lộn đánh nhau."
Vừa nhìn thấy anh, những đứa bé kia lập tức chạy toán loạn, hai đứa nhóc này bị đánh đến mặt mũi sưng vù còn không cam tâm muốn đuổi theo, anh mới giơ tay xách chúng lại.
"Anh không có hỏi sao?"
"Hỏi cái gì?"
"Tại sao lại đánh nhau?"
"Chỉ là đánh nhau, không có gì lớn." Anh hời hợt nói.
Cô cau mày nói: "Nhỡ đâu hai đứa nhóc bị người ta bắt nạt, không giải quyết vấn đề này, lần sau lại xảy ra nữa thì làm sao?"
Anh vẫn là trầm mặc.
Thấy anh không trả lời, cô ngẩng đầu, lại thấy anh cúi đầu nhìn mình.
"Nhìn cái gì? Tôi nói sai sao?"
"Có một số việc không cách nào thay đổi, chỉ có thể đối mặt."
"Ví dụ như?" Cô nhíu mày.
Anh vẫn nhìn cô, nhưng không trả lời, chỉ trầm mặc, sau đó nhìn về phía hai đứa bé, mở vòi sen.
Xem ra, đề tài này bị chấm dứt tại đây rồi.
Tất nhiên chỉ cần gặp phải vấn đề anh ta không muốn trả lời, anh ta sẽ nhất định lấy sự im lặng để đuổi cô.
Hai đứa bé thay phiên nhau tắm rửa, chỉ một lát sau đã sạch sẽ.
Sau khi tắm sạch cho bọn nhóc, anh tắt vòi sen, cầm khăn lông đưa cho bọn nhóc.
"Hai bé đó tên là gì?" Hoa Đào ở bên cạnh uống mọt ngụm nước giải rượu, sau đó lại đặt câu hỏi.
"Không có."
Chưa?
Cô sửng sốt, mới nhớ đến lời người bạn anh nói, mở miệng hỏi: "Chưa đặt tên tiếng Trung sao?"
Anh ngừng một lúc lâu, mới trả lời một tiếng, "Ừ."
Oa, thức uống này hình như rất có hiệu quả, cô cảm thấy tốt hơn nhiều.
Hoa Đào nhìn chăm chú vào chất lỏng màu xanh, sau đó uống thêm một hớp, đưa mắt nhìn anh, tò mò hỏi: "Anh là người thân của hai cậu bé?"
"Không phải."
"Hả?" Cô đang cầm cốc nước, tò mò nhìn anh.
"Cô nhi." Anh giải thích đơn giản.
Cô chớp mắt mấy cái, "Cả ba đứa?"
"Đúng."
Cô nhìn hai cậu bé, nhìn một lúc, im hơi lặng tiếng đứng bên cạnh Hải Dương và cậu bé, lẩm bẩm, "Sao mà lại khéo."
"Khéo?"
"Tôi cũng thế."
"Cũng cái gì?"
"Cô nhi." Cô uống cạn cốc nước rồi cầm cái cốc không nhét vào tay anh, xoay người đi về phía hai đứa bé.
Anh nghe thế ngẩn người, tay cầm cốc, nhìn cô chằm chằm, nhất thời không biết phản ứng như thế nào, lại thấy cô bức nhanh, ngăn đứa bé vừa tắm xong, đang tùy tiện mặc quần áo muốn đi ra.
"À, chờ một chút!" Tay cô đưa ra, cầm lấy khăn lông giúp cậu bé lau mái tóc đen ướt sũng. "Phải lau khô tóc, không sẽ bị cảm."
Cậu nhóc người cứng lại, nháy mắt dường như nghĩ điều gì đó, nhưng vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy gương mặt tươi cười của cô.
"Còn nữa, áo phải cài cẩn thận."
Thấy đứa bé thứ hai muốn chạy, cô nhướng mày, mở miệng gọi: "Này, em muốn chạy đi đâu, đứng lại cho chị! Em cũng thế, lau khô tóc, mặc quần áo cẩn thận."
Cậu bé nghe tiếng ngừng lại, cảnh giác nhìn cô, nhưng không có bất kì động tác gì, cô mới nhớ bọn họ không hiểu cô nói gì.
"Khăn lông." Cô chỉ chỉ cái khăn lông trên đầu của cậu bé mà mình bắt được, sau đó chỉ chỉ vào cậu nhóc đang muốn chạy, rồi làm mẫu lau tóc ướt cho cậu bé vừa nói: "Lau khô."
Cậu bé đứng cách cô khá xa nhưng vẫn không cử động, chỉ quay về phía sau nhìn cô một cái.
Hoa Đào muốn quay đầu lại, thì nghe thấy anh ta mở miệng nói một câu tiếng anh.
Cậu bé nghe thế, nhíu mày nhìn cô, rồi mới cầm khăn lông, lau tóc.
"Còn quần áo." Cô quay đầu nói với đầu trọc.
Hải Dương nhíu mày, giúp cô mở miệng nói với cậu bé.
Cậu bé bị cô bắt được, dưới sự trợ giúp của cô, đã mặc quần áo cẩn thận.
Khăn lông nhanh chóng bị thấm ướt, thấy tóc cậu bé vẫn chưa khô, cô không hài lòng vội ngoắc tay gọi cậu bé kia lại, rồi quay sang đầu trọc hỏi: "Anh có máy sấy không?"
Hải Dương dừng lại động tác mở vòi nước, nhìn cô chằm chằm
Làm gì vậy? Cô cũng nhìn chằm chằm vào anh, không hiểu mình nói sai cái gì.
"Máy... sấy... tóc?" Anh thong thả ung dung lặp lại, dường như thật lâu chưa nói mấy chữ này.
"Đúng vậy, chính là anh bình thường dùng sấy khô tóc——"
Cô dừng lại, đột nhiên nhớ đến, người này không có tóc, làm sao mà có máy sấy.
"Á." Cô nhìn đầu trọc của anh, lúng túng cười, "Xin lỗi, tôi không nghĩ đến, tôi về nhà lấy."
"Cô để ở đâu?"
"Cái gì?"
"Máy sấy."
Cô theo phản xạ trả lời: "Ngăn kéo đầu tiên ở cái tủ cạnh đầu giường."
Anh nghe xong xoay người bước nhanh, lập tức biến mất sau cửa. Cô sau khi nghe thấy âm thanh mở cửa mới lĩnh ngộ được anh muốn đi lấy.
"Này——" cô đuổi theo, ai ngờ vừa mới chạy hai bước, lại cảm thấy muốn nôn, hại cô lập tức ngừng lại.
A, thì ra chuyện chỉ cần dùng một chút là có hiệu quả ngay quả nhiên chỉ có trong quảng cáo.
Cô sắc mặt tái nhợt che miệng, từ từ lùi lại ngồi lên bậc thang, ngẩng đầu thì thấy cậu bé tóc vàng đang chăm chú nhìn mình, dáng vẻ như đang chờ cô ói.
"Xin lỗi để cho em thất vọng... Chỉ sợ trong dạ dày của chị chẳng còn cái gì...." Cô nâng khóe miệng, nhìn anh, có chút yếu đuối tự giễu bản thân.
Bé trai nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt màu xanh lam dưới ánh mặt trời càng trông xinh đẹp.
Cô cười cười, muốn giơ tay xoa đầu cậu bé, nhưng đột nhiên nhớ tới cậu bé không thích ai động vào người mình, cánh tay lập tức dừng lại giữa không trung.
Cô vội đổi thành giơ tay trước mặt câu bé, mỉm cười giới thiệu, "Hi! Chị tên Hoa Đào." Cô chỉ chỉ mình, sau đó nhìn bé trai, rồi lại quay đầu nhìn hai cậu bé còn lại, chỉ vào người mình hỏi: "Hoa Đào, hiểu không?"
Cậu bé ở gần cửa trên tay vẫn cầm khăn lông hơi ướt, cảnh giác nhìn cô, nhưng cũng giống nhau tò mò nghi ngờ.
"Hoa Đào." Cô chỉ chỉ vào mình, cười lặp lại.
"Đòi... phát?" Cậu bé bị cô bắt được, chần chừ mở miệng.
"Ừ, Hoa Đào." Cô khích lệ gật đầu, mỉm cười.
"Đòi hoa." Cậu bé thử lặp lại.
"Ha ha ha... không sai, chị tên Hoa Đào." Cô buồn cười gật gật đầu.
"Hoa Đào."
Ah, lần này là cậu bé lớn nhất lên tiếng.
Thấy cậu bé phát âm chính xác, cô kinh ngạc nhìn, sau đó giơ ngón tay cái nói: "Oa, em nói thật giỏi, good! Good!"
Cậu bé hình như hiểu cô đang khen ngợi mình, vẻ mặt không tự nhiên quay đầu đi, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ ửng hồng.
Cô cười cười, nhìn ba đứa bé này, sau đó chợt nghĩ tới trò chơi hồi bé viện trưởng hay dạy mình.
"Này, chị làm ảo thuật cho các em xem!"
Cô ngồi xổm, sau đó chọt một viên sỏi dẹt,nhỏ.
Ừm, mặc dù không có tiền xu, cái này cũng được, cô ngồi xuống bậc thang, vuốt vuốt viên sỏi, sau đó nhìn về phía ba đứa bé cười một cái, hai tay giơ ra.
"Nhìn xem, tay phải của chị có viên sỏi đúng không?" Cô đưa tay cho ba đứa bé xem, sau đó mỉm cười rụt tay trở về nắm chặt, xoay xoay vài vòng, trong miệng lẩm bẩm: "Thiên linh linh, địa linh linh, hô biến!"
Cô nói xong, đưa tay ra phía trước mở ra, viên sỏi trong tay biến mất.
Cậu bé đứng gần cửa trừng mắt kinh ngạc nhìn tay cô trống không.
"Ha ha, không thấy!" Cô vui mừng đưa tay giơ lên cao đi lòng vòng, sau đó lắc lắc để mấy đứa nhóc thấy rõ viên sỏi không có trong tay cô.
"Ừm, viên sỏi chạy đi đâu rồi?" Cô nhíu mày lầu bầu, một tay chống cằm, bày ra vẻ mặt nghi ngờ giống hệt ba đứa nhóc.
"A, chị biết rồi, nhất định là ở bên này." Cô búng ngón tay, đứng lên sờ sờ lên tai cậu bé đứng ở cửa, trong nháy mắt lấy ra viên sỏi nhỏ.
"Chà, đúng là chạy đến chỗ này." Cô nhìn cậu bé chớp chớp mắt, cười cười mở tay cho cậu và hai cậu bé còn lại nhìn.
Ba đứa nhóc giật nảy mình, không nhịn được bước lại gần cô một chút, nhìn chằm chằm viên sỏi trong tay cô, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên.
Cô lại quơ tay một cái, nháy mắt viên sỏi lại biến mất.
Ba đứa nhóc hít một hơi, ba đôi mắt mở lớn, không tự chủ, tất cả đi đến trước mặt cô.
Hoa Đào nhìn ba đứa nhóc, bật cười, "Mặc dù đã lâu không chơi, nhưng thật may vẫn chưa quên."
Cô ngồi xuống bậc thang, vui vẻ nhìn ba đứa nhóc: "Còn muốn xem nữa không?"
Ba đứa nhóc mặc dù nghe không hiểu nhưng cũng tiến gần một chút.
Cô mỉm cười ngọt ngào, hai tay giơ lên, bắt đầu đem những gì mình học trước đây biểu diễn.
Hải Dương khi cầm máy sấy trở về, thấy ba đứa bé trước đây luôn cảnh giác lại buông lỏng vây quanh cô, nhìn cô cầm viên sỏi thay thế bao cát, chơi trò ném bao.
Tay của cô rất nhanh nhẹn, kỹ thuật cũng tốt, lại thỉnh thoảng làm vẻ mặt ngáo ộp trêu đùa, khiến bọn nhỏ vốn khẩn trương lập tức buông lỏng.
Đứa bé ở giữa thậm chí còn bị cô chọc cười.
Tất nhiên, cười vui vẻ nhất chính là cô.
Dưới ánh mặt trời vàng óng, mái tóc ngắn bay bay, làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng đang bật ra tiếng cười trong trẻo.
Khi cô cười, cả gương mặt bừng sáng lên, giống như một cô bé hồn nhiên xinh đẹp bướng bỉnh; khi cô cười, bên má hiện ra núm đồng tiền nhỏ nhỏ xinh xinh, trông rất ngọt ngào.
Mặc dù má trái còn hơi sưng, vết thương trên tay và chân vẫn còn, nhưng anh cả đời này chưa thấy một cô gái nào đẹp như cô.
Cô lần cuối cùng ném viên sỏi lên, sau đó đón vào lòng bàn tay, cuối cùng khẽ vuốt, tảng đá lại biến mất.
"Leng keng!" Cô cười rồi chào ba vị khán giả ngồi xem trước mắt một cái. "Cảm ơn mọi người đã tới xem đoàn xiếc ảo thuật của đoàn Hoa Đào——"
Cậu bé ngoài cùng nhìn thấy anh, vẻ mặt thay đổi, từ buông lỏng nhanh chóng chuyển thành khẩn trương.
Nhận thấy bọn nhỏ thay đổi, cô xoay người lại nhìn thấy anh, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
"Ừm."
"Ảo thuật rất hay." Anh đưa máy sấy cho cô.
"À, được rồi...." Cô sờ sờ mũi, sau đó cầm máy sấy, vẫy vẫy cậu bé ở cửa, "Chị sấy tóc giúp các em."
Cô nói xong đi vào nhà, lần này không cần anh mở miệng, cậu bé lớn nhất cũng đi theo, chỉ có đứa bé nhỏ nhất đứng yên nhìn anh.
Đứa bé thấy Hải Dương mở cửa vẫy vẫy tay mới bước vào trong.
Hải Dương nhìn bóng lưng bé trai, thật lâu, mới đóng cửa đuổi theo.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
10 chương
57 chương
63 chương
453 chương
24 chương
55 chương
15 chương
165 chương