Hai cực

Chương 3 : trở về quê ngoại

Cô ngửa đầu điên cuồng cười “Ông Willam! Ông hiểu con ông bao nhiêu chứ?! Ông yêu mẹ tôi bao nhiêu chứ? Mẹ tôi vì ông mà bị gia đình từ, một thân tình nguyện chạy theo ông đến đất khách xa lạ, suốt ngày tù túng trong nhà, chăm chồng nuôi con. Ông ban đầu còn quan tâm sau đó thì cũng viện cớ bận viếc!" Vì tức giận mà cô thở dốc, ánh mắt đầy chế giễu khinh thường "Cũng phải thôi. 14 năm sống chung chắc đã chán lắm rồi! Một phụ nữ đã ngoài 30 nào trẻ đẹp bằng tiểu thư mới tốt nghiệp đại học nhỉ? Mẹ mang thai vài tháng ông đã không kiềm lòng nhào vào lòng tình nhân! Hậu quả chỉ là 2 mạng người cỏn con không giá trị, cái giá này thật rẻ mạt, phải không? Tôi thấy ông thật lạ, lúc không còn bị ai ràng buộc, sao không rước thiếu nữ như hoa ấy về? Để nàng ta chờ đợi trong vô vọng thành một bà già không ai cưới?” Sắc mặt ông càng ngày càng trắng xanh. Nàng mỉa mai “Chẳng lẽ cái này gọi là mất rồi mới biết quý trọng? Ngài Willam đáng kính, chúng tôi nào dám ngăn cản ngài đi tìm tình yêu mới. Ngài đây là đang diễn trò cho ai xem?” “Đủ rồi Adrena!” – Ryan lên tiếng ngăn cản “Anh sai người đưa em về, chuyện sau anh giải quyết!” Nàng chỉ đám người kia “Em muốn bọn chúng sống không bằng chết!” rồi hất tóc sải bước đi ra. Nàng định bước tới chiếc Limousine, bỗng thấy đám người lấp ló, cô cười lạnh, “Lôi đám đó tới đây” Đám người áo đen lập tức bao vây lôi đám quấy rối ban nãy khiến bọn chúng chật vật quỳ trước mặt cô, “Nếu các ngươi biết điều thì đêm nay được sống. Đáng tiếc.... Chật chật” “Tiểu thư xin tha mạng! Chúng tôi tuyệt đối.... Pằng pằng..” Một tràng tiếng súng vang lên, sau đó mọi thứ tĩnh lặng... Ung dung bước vào xe, rót một ly rượu thưởng thức, âm nhạc du dương quanh quẩn trong xe, “Jack, chuyện sắp xếp vào đại học bên kia thế nào?” “Thưa tiểu thư, đã sắp xếp ổn thoả” “Đặt vé cho ta!” “Vâng” - thủ hạ liền lập tức gọi điện thoại sắp xếp Cô thì thầm bằng giọng nói quái gở đầy âm u “Giờ sẽ tới Hạ gia” --- ------ --- Dòng hồi ức --- ------ ----- Biệt thự xa hoa, một nữ nhân dù ngoài 30 nhưng vẫn xinh đẹp như đôi mươi đáng tiếc đôi mắt quá mức u buồn, “Mẹ! Sao mẹ buồn? Ai ức hiếp mẹ sao?” Người phụ nữ dịu dàng ôm đứa con gái nhỏ, “Không có gì. Mẹ chỉ là nhớ ông ngoại cùng các cậu con thôi” “Mẹ! Gia đình ngoại như thế nào?” – cô bé mái tóc đen, đôi mắt xanh lục, to tròn ngây ngô lộ rõ vẻ đầy tò mò Bà lấy ra một cuốn album chứa những tấm ảnh khá cũ kỹ “Ông ngoại con là giáo sư rất nổi tiếng, bác con là quân nhân đầu đội trời chân đạp đất, cậu theo nghề giáo như ông ngoại” “Mẹ nhớ người thân thì chúng ta cùng đi thăm” Đôi mắt bà đầy u sầu, “Mẹ không thể, ông ngoại không muốn nhìn mặt mẹ” “Tại sao?” cô bé nghiêng đôi nheo mắt khó nghĩ hỏi Bà chỉ thở dài im lặng nhìn khoảng không... ----- “Mẹ! Mẹ!” – 1 cô bé khoảng 10 tuổi tay, áo đều dính máu, khuôn mặt đầy hoảng sợ. “Hy hy. Hứa với mẹ con sẽ sống thật vui vẻ, chăm sóc chính mình dù mẹ không thể ở bên cạnh con...” bà yếu ớt cố vươn tay chạm vào khuôn mặt bé bỏng của con mình “Mẹ mong con về quê ngoại, nếu gặp gia gia cùng cậu, con giúp mẹ gửi lời xin lỗi và chăm sóc họ thay mẹ...” giọng của bà càng ngày càng yếu ớt dần... Bàn tay đang vuốt ve mặt cô bé liền chạm đất, “Mẹ! Mẹ! Con hứa với mẹ! Mẹ mau tỉnh lại đi! Con sợ...” cô bé mếu máo vừa khóc vừa la Cô bừng tỉnh trong đêm tối, đôi mặt trợn to, toàn thân đẫm mồ hôi, thở dốc, thều thào “Lúc đó con vẫn còn muốn hỏi... mẹ có hối hận khi yêu cha?” Ánh mắt nhìn vào khoảng tối một lúc lâu rồi đóng lại, thiếp đi. --- ------ ---- “Jack, Mike tôi hy vọng hai cậu sẽ bảo vệ tốt con bé. Tuyệt đối không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn” Ryan hướng mắt đến một nữ nhân xinh đẹp “Tôi bận rộn xây dựng tập đoàn thương mại không có thời gian chăm sóc nó. Cô sẽ ở bên chăm sóc nó thay tôi” “Thuộc hạ đã rõ” – Cô gái nhàn nhạt lên tiếng --- --------- Tại sân bay, một cô gái tóc bím hai bên, đeo mắt kính nobita, mái tóc đen, đôi mắt đen láy, mặt áo kiểu hàn quốc, miệng thì thầm lời bài hát đang hot, tay đẩy vali. Cô thấy người quen liền lon ton chạy đến giọng lanh lảnh thánh thót “Chị Tuyết! Sao chị lại ở đây?” “Hy Hy. Anh trai lo lắng em lần đầu tiên đi đến nơi xa lạ không quen, không có ai chăm sóc nên muốn chị đi cùng em” – Cô gái nở nụ cười điềm đạm “Ồ” – Lam Hy mắt miệng mở to, miệng có thể nhét trứng gà, lát sau nhìn xuống sàn chu môi phụng phịu, dậm chân “Làm như người ta là con nít vậy!” Lam Tuyết trẻ mồ côi suýt bị cưỡng bức may mắn gặp được ông chủ Ryan giúp, thuận mắt đào tạo thành nữ vệ sĩ cùng bảo mẫu cho Hy Hy. Cô cười trước hành động trẻ con đó “Đi thôi. Dù sao nơi đó chị rất rành, có hướng dẫn viên du lịch miễn phí còn không chịu sao” Sau đó xuất hiện hai chàng vệ sĩ mang nét phương Đông, rất men lì lên tiếng “Tiểu thư để tôi xách vali giùm người!” Lam Hy đảo một vòng, khẽ hừ “Ông anh đáng ghét! Này phải gọi là giám sát thì đúng hơn!” “Tiểu thư, ông chủ chỉ là lo lắng cho người nên...” - Mike nịnh nọt “Nên nên cái gì! Xuất hiện từ nơi nào thì biến về chỗ đó!” Lam Hy không thèm quăng sắc mặt tốt. Mike, Jack, Tuyết 6 mắt nhìn nhau, cuối cùng Mike loé lên tia giảo hoạt, không quản hình tượng “Ông nội, ông ngoại, bà nội, bà ngoại, cha mẹ con cháu bất hiếu, bất tài không thể phụng dưỡng. Một mình trụ cột chèo chống cả nhà nay bị đuổi việc biết lấy gì sống qua ngày? Trời ơi thật hên là tôi chưa cưới vợ sinh con, nếu không sau này họ chỉ có....uhm uhm...” Hy Hy bạo phát mất kiên nhẫn liền lấy hoa quả trong túi con gấu cô đang đeo, nhét vô miệng Mike. 2 người kia nhìn thứ trong miệng Mike liền bật cười, Mike đen mặt “Tiểu thư! Sao ngài nhét chuối vào miệng tôi?” Jack càng cười ngặt nghẽo hơn, Hy Hy ngây thơ nhún vai, “Thuận tay, nắm trái nào đầu tiên thì nhét trái đó” xong ngoảnh mặt bỏ đi “Ngẫm lại có hai người tự nguyện làm trâu làm ngựa cũng được. Còn không mau xách đồ cho ta?” Jack vỗ vai bạn cảm thán “Tôi cảm thấy người nào cũng khó chơi như nhau thôi. Chúng ta phải linh hoạt thiên biến vạn hoá” Mike ủ rũ xoa miệng “Cứ như là ông đây là Tôn Ngộ Không, 72 phép thần thông à?” Lam Hy lần đầu tiên được đặt chân tới đất nước, có chút xa lạ bỡ ngỡ và tò mò. Đôi mắt cô dao dác nhìn xung quanh, trầm trồ, “Có nhiều người nhìn thật giống ta!” “Tiểu thư có xe đang chờ chúng ta” - Jack tựa như vị quản gia lên tiếng Hy Hy quay sang chống nạnh nói “Tôi có các điều kiện sau. Thứ nhất có thể gọi là Lam Hy, Hy Hy, em nhưng không được gọi tiểu thư, ngài người gì hết! Thứ 2, tôi là boss! Mệnh lệnh của tôi là lớn nhất dù đúng hay sai một khi đã yêu cầu tuyệt không trái lệnh. Thứ 3, không tiếp điệp viên hai mang, chọn một là người của tôi, hai là người của anh tôi! À mà tiện thể tuy là làm người của tôi nhưng mà muốn lãnh lương tới mà tìm anh trai tôi ấy, tôi nghèo lắm. Thứ 4, điều kiện tuỳ vào hoàn cảnh phát sinh mà tăng thêm hay giữ nguyên. Chấm hết!” Hai người đàn ông vẻ mặt đau khổ, chấp nhận điều kiện bất bình đẳng, ai bảo tiểu thư là boss. Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu cười trừ.