Hai Con Người, Một Cuộc Đời
Chương 183
Ăn xong cơm chiều, hai người lại bồi cha mẹ Thế Huân hàn huyên một lát, người già ngủ tương đối sớm, hơn nữa Thế Huân cùng Lộc Hàm ngày mai còn phải đi làm, liền cáo từ cha mẹ ra về.
"Lộc Hàm là Con dâu tốt, con nên giữ kỹ ẹ, nếu một ngày nào đó bị con làm giận mà bỏ đi, mẹ sẽ không để yên cho con!" Trước khi hai người đi, bà Ngô đem Thế Huân kéo đến một bên lo lắng dặn dò.
"Bà xã tốt như vậy con cưng còn không kịp, làm sao làm cậu ấy sinh khí được. Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi. Con cùng Lộc Hàm sẽ hảo hảo hiếu thuận mẹ cả đời." Thế Huân cười hì hì hướng mẫu thân cam đoan nói.
"Đừng có nói giỏi, có thời gian mang Lộc Hàm về nhà chơi là mẹ vui rồi. Được rồi, mấy đứa ngày mai còn phải đi làm, cũng nhanh đi về đi, trên đường lái xe cẩn thận một chút." Bà Ngô giơ tay lên giúp Thế Huân điều chỉnh quần áo, thúc giục bọn họ sớm đi trở về.
"Mẹ, mẹ với ba nghỉ ngơi sớm nha, chúng con đi trước." Thế Huân ôm lấy mẫu thân, trở lại bên cạnh Lộc Hàm.
"Ba mẹ, tạm biệt!" Lộc Hàm hướng cha mẹ Thế Huân phất tay nói lời từ biệt, sau đó hai người cùng nhau trở về nhà.
Về đến nhà, hai người tắm rửa xong liền lên giường chui vào ổ chăn.
Bởi vì hôm nay gặp được cha mẹ Thế Huân, Lộc Hàm hưng phấn đến không có nửa điểm buồn ngủ, cùng Thế Huân nằm mặt đối mặt, miệng liên miên cằn nhằng không ngừng. Lúc thì nói không biết trong lúc trả lời các vấn đề của ông Ngô có hay không có chỗ không đúng lắm, lúc thì nói món ăn chiều nay hình như mình bỏ muối hơi nhiều.
Thế Huân cũng không chen vào nói, chính là vẻ mặt sủng nịch nhìn Lộc Hàm.
"Em hôm nay biểu hiện không được tốt lắm phải không!?" Lộc Hàm vẫn luôn nói mình điều này chưa tốt điều kia chưa đạt, cuối cùng ngược lại đem mình cấp đến chột dạ, thật cẩn thận nhìn Thế Huân hỏi.
"Đứa ngốc! Nếu biểu hiện không tốt sao ba mẹ anh lại thay đổi vì em! Trước khi đi, mẹ anh còn uy hiếp nói nếu dám để Con dâu tốt như vậy tức giận bỏ đi, bà liền không để yên cho anh!" Thế Huân vươn tay khỏi chăn xoa xoa đĩnh đầu mềm mại của Lộc Hàm.
"Con dâu..." Lộc Hàm thấp giọng thì thào tự nói.
"Bà xã của anh không phải Con dâu của bà thì còn là gì!? Bà xã, em nghĩ xem anh nói đúng không!?" Thế Huân cố ý giả ngu hỏi lại Lộc Hàm một câu, ánh mắt cười loan tràn đầy chờ mong.
"Ông xã nói rất đúng..." Lộc Hàm còn có thể không rõ ý tứ trong lời nói của Thế Huân sao, nhưng là da mặt lại mỏng, ngày thường đều là "Thế Huân Thế Huân" gọi thẳng kỳ danh, hiện tại một tiếng "Ông xã" này nhỏ như muỗi kêu, còn cúi đầu không dám cùng Thế Huân đối diện.
"Bà xã em nói cái gì!? Nói lớn một chút anh nghe không rõ!" Thế Huân gợi lên cằm Lộc Hàm, nhìn thấy cả khuôn mặt của cậu đều hồng tới tận lỗ tai.
"Ông xã..." Lộc Hàm cho dù có thẹn thùng cũng sẽ không cự tuyệt Thế Huân, nhưng mới vừa mở miệng đã bị Thế Huân cấp ngăn chận miệng.
Thế Huân bên ngoài hôn môi, hai bàn tay bên trong chăn cũng đang không ngừng lục tìm, áo ngủ của Lộc Hàm rất nhanh bị Thế Huân lột sạch ném ra bên ngoài.
Thế Huân xoay người đè lên, da thịt trần trụi nóng bỏng của hai người dán tại cùng nhau, hơn nữa Thế Huân không ngừng hôn môi âu yếm, Lộc Hàm rất nhanh liền mềm nhũn phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào nị nị.
"Thế Huân Thế Huân..." Lộc Hàm bình thường kêu Thế Huân quen rồi, loại thời điểm ý loạn tình mê này cũng sẽ không chú ý sửa miệng.
Thế Huân đang ghé vào trước ngực Lộc Hàm, miệng hàm một bên đầu v* vừa liếm vừa hút, nghe được Lộc Hàm vẫn như trước kêu tên của mình, có chút bất mãn hàm lấy đầu v* mút thật mạnh một hơi.
"A!" Lộc Hàm bị mút đến đau, chính là lại không biết tại vì sao, đỏ hốc mắt ủy khuất nhìn đỉnh đầu Thế Huân.
"Bà xã..." Thế Huân từ trước ngực Lộc Hàm ngẩng đầu lên, ngữ khí ai oán gọi một tiếng.
"...Ông xã." Lộc Hàm đỏ mặt, vẫn là ngoan ngoãn mở miệng.
"Ngoan ~" Thế Huân trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn, cúi đầu vươn lưỡi liếm liếm đầu v* sưng đỏ của Lộc Hàm, động tác lại khôi phục ôn nhu như trước.
Lộc Hàm mỗi ngày bị Thế Huân ôm vào ngực vừa hôn vừa sờ, thân thể vì thế cũng trở nên càng ngày càng mẫn cảm, hậu mặt so với lúc trước lại càng dễ khếch trương. Thế Huân dùng đầu lưỡi liếm lộng không quá vài cái, hậu huyệt khô khốc chặt chẽ liền trở nên thấp hoạt mềm mại. Nhưng Thế Huân luôn sợ làm đau cậu, cho dù cố nén dục vọng của mình cũng phải đem tiền diễn làm đầy đủ.
Bên trong hậu huyệt nóng hầm hập bị đầu lưỡi liếm đến ẩm ướt, tiếp theo còn bị ngón tay trừu sáp làm Lộc Hàm càng ngày càng có cảm giác. Nhưng ngón tay dù sao vẫn kém dương v*t nóng bỏng thô dài, Lộc Hàm càng nghĩ càng cảm thấy thân thể hư không, đã muốn Thế Huân mau chút tiến vào thân thể chính mình.
"A a... có... có thể..." Lộc Hàm yết hầu khàn khàn thở dốc, chủ động đem hai chân mở rộng ra hai bên.
"Bà xã..." Thế Huân đứng dậy quỳ gối giữ hai chân Lộc Hàm, quy đầu không ngừng cọ xát huyệt khẩu nhưng là không chịu đi vào.
"Ông xã... A!" Lộc Hàm vừa gọi một tiếng "Ông xã". dương v*t thô lớn nháy mắt đâm thẳng vào hậu huyệt. Khoái cảm mãnh liệt đột nhiên thổi quét làm cho Lộc Hàm lập tức thét chói tai, thân thể kịch liệt run rẩy.
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
60 chương
118 chương
74 chương
47 chương
72 chương
54 chương