“Ngô…” Đột nhiên có xúc cảm mềm mại chạm vào, mà trước mắt Thế Huân lại là gương mặt phóng đại của Lộc Hàm, có lẽ do quá khẩn trương, Lộc Hàm hai mắt nhắm nghiền, lông mi nhẹ nhàng run rẩy. Thế Huân không biết cậu tại sao lại đột nhiên hôn mình, nhưng loại chuyện tốt này anh cao hứng cũng không kịp, sao còn có thể truy cứu nguyên nhân, lập tức toàn tâm toàn ý vùi đầu vào nụ hôn của hai người. Lộc Hàm hôn thực chủ động, đầu lưỡi tham nhập vào miệng Thế Huân, ôm lấy đầu lưỡi đối phương dây dưa chơi đùa, còn nâng lên hai cánh tay quàng lấy cổ Thế Huân, xê dịch thân thể hướng lòng ngực anh dựa sát vào. Thế Huân nguyên lai cùng từ một bàn tay để hờ sau lưng Lộc Hàm sửa thành hai tay ôm lấy thắt lưng cậu, hận không thể đem Lộc Hàm tiến nhập vào thân thể của mình. Hai người môi giống như là bị một lực hấp dẫn hút vào cùng một chỗ, nụ hôn đơn thuần trở nên càng ngày càng mãnh liệt. “Lộc Hàm, nếu còn tiếp tục, phía sau của em sẽ càng đau đó.” Thân thể đã dần dần có phản ứng, thừa dịp lý trí còn chưa biến mất, Thế Huân bắt buộc chính mình rời đi đôi môi cánh hoa mềm mại, nhưng vẫn luyến tiếc buông ra Lộc Hàm, cụng trán mình vào trán cậu thân mật nói giỡn. Thế Huân đùa kiểu này làm Lộc Hàm đỏ mặt, nhanh chóng động thân muốn tránh thoát khỏi cái ôm của anh. “Đút anh ăn cháo.” Thế Huân cũng không tái nháo đùa Lộc Hàm, lại đổi thành một tay ôm lấy eo cậu, ngón tay lần thứ hai chỉ chỉ miệng. “Anh vừa rồi là muống em đút cháo hả!?” Lộc Hàm ngơ ngác hỏi, tới giờ này mới biết rõ Thế Huân vừa rồi chỉ miệng mình là có ý tứ gì. “Đúng vậy. Bằng không em nghĩ là gì!? Ngô…” Thế Huân nhìn phản ứng của Lộc Hàm liền biết vừa rồi cậu hiểu sai ý mới hôn mình, liền lại nghiêng đầu về phía cái miệng của cậu. Lộc Hàm tính tình hiền hòa làm anh cũng không nỡ đùa dai, nhưng đây là loại vui đùa ái muội của các cặp tình nhân, không ngăn cách mà lại vô cùng thân mật, chủ yếu là còn có thể đem Lộc Hàm đùa đến đỏ mặt thẹn thùng, chỉ cần nhìn thấy thôi Thế Huân liền muốn lập tức đưa cậu kéo vào trong ngực thân cho đã. “Cháo đều nguội, ăn nhanh đi.” Lộc Hàm bị đùa càng ngượng ngùng, nhanh đẩy Thế Huân ra, cầm lấy thìa múc cháo uy đến miệng anh. Hai người ngọt ngào mật ý ngươi đút ta ta đút ngươi một hơi cũng xong hết cháo. Bởi vì chỉ cần rửa có hai cái chén, Thế Huân làm sao cũng không chịu để Lộc Hàm động thủ, tự mình lưu loát thu thập sạch sẽ phòng bếp, liền kéo Lộc Hàm trở về phòng ngủ. “Lộc Hàm, để anh xem phía sau một chút được không!?” Trong lòng Thế Huân vẫn luôn canh cánh chuyện hậu huyệt của Lộc Hàm bị đau, nhưng lại không thể cường ngạnh ép cậu cởi quần. Hiện tại ăn xong điểm tâm cũng không có việc gì, anh liền mềm giọng thương lượng muốn hắn để ình nhìn một chút. “Ân.” Lộc Hàm nhìn thấy anh sắc mặt lo lắng, cũng biết mình lại cự tuyệt sẽ làm anh càng nóng lòng thêm, liền nhẹ nhàng gật đầu, cỡi quần nằm úp sấp trên giường để Thế Huân coi. “Lộc Hàm, thực xin lỗi thực xin lỗi, đều tại anh…” Nguyên bản huyệt khẩu phấn hồng phía sau bây giờ trở nên vừa đỏ vừa sưng, hiển nhiên là do tối hôm qua hoan ái không ngừng bị dương v*t ra vào ma xát mà tạo thành. Thế Huân đau lòng nói xin lỗi, khó chịu đến thanh âm cùng đều thay đổi. “Không sao đâu, đã bớt đau rồi.” Lộc Hàm không nghĩ Thế Huân áy náy như vậy, đưa tay định lấy quần mặc vào không cho Lộc Hàm nhìn. “Lộc Hàm chờ một chút, anh xuống lầu mua cho em một chút thuốc tiêu sưng.” Thế Huân lại lập tức đem Lộc Hàm ấn về giường, rồi sợ cậu lạnh liền kéo qua chăn chen chắn cái mông lõa lồ, nhanh chóng ra khỏi cửa. Hiệu thuốc cũng không xa lắm, Thế Huân rất nhanh trở lại nhà. “Lộc Hàm nhịn một chút, anh giúp em bôi thuốc.” Vừa rồi ở hiệu thuốc Thế Huân đã hỏi rất tỷ mỉ về công dụng và cách dùng của thuốc, đem thuốc mỡ đổ ra tay một ít, vẽ loạn ở huyệt khẩu Lộc Hàm, rồi mới dùng ngón tay tỉ mỉ bôi thuốc. “Ân…” Thuốc mỡ lành lạnh đích xác làm cảm giác đau đớn nóng rát của Lộc Hàm giảm đi một ít, trong cổ họng cậu phát ra một tiếng hừ nhẹ thoải mái. Trước mắt Thế Huân chính là hai cánh mông trắng nõn của Lộc Hàm, ngón tay lại không ngừng ở ngay hậu huyệt khẩu đánh chuyển, nhiều lần đều thiếu chút nữa liền sáp đi vào. Thế Huân trong lòng không ngừng khuyên bảo chính mình, lúc này nếu còn đối Lộc Hàm làm ra hành động gì không an phận đúng thật là cầm thú cũng không bằng. Thế Huân thật vất vả đem toàn bộ tinh lực tập trung vào bôi thuốc, nhưng Lộc Hàm một tiếng rên rỉ mềm nhũn này lập tức làm cho Thế Huân kiên trì không được. “Lộc… Lộc Hàm, thuốc bôi tốt lắm rồi.” Thế Huân thừa dịp chính mình còn chưa biến thành “Cầm thú”, vội vàng thu hồi tay, rời đi hậu huyệt mê người dụ người phạm tội kia của Lộc Hàm. “Cám ơn. Thế Huân…” Lộc Hàm đứng dậy xoay người chuẩn bị mặc quần, lại nhìn thấy chỗ quần nơi khố gian Thế Huân bị buộc chặt, hiện ra dương v*t đã hoàn toàn cứng rắn.