Hai Con Người, Một Cuộc Đời
Chương 145
Thư ký làm việc bên cạnh Thế Huân đã nhiều năm, đương nhiên cũng biết tính hướng của anh, đối với chuyện anh cùng Quan Lâm chia tay cũng biết nhất thanh nhị sở. Sau khi Quan Lâm cùng Thế Huân chia tay, bên người Thế Huân không có xuất hiện thêm người khác, tuy rằng cô từng có chút nghi vấn về chuyện anh điều tra tư liệu của Lộc Hàm, nhưng sau đó lại nghĩ có lẽ anh chỉ là muốn giải oan cho Lộc Hàm, thư ký có hoài nghi cỡ nào thì cũng không nghĩ đến trường hợp Thế Huân và Lộc Hàm là cùng một chỗ, dù sao một người là tổng giám đốc cao cao tại thượng, một người là nhân viên bình thường không chút nổi bật, hơn nữa hai người ở công ty cũng chưa từng xuất hiện cùng nhau.
Nhưng mà… vừa rồi Lộc Hàm gọi một tiếng “Thế Huân”, không phải “Ngô tổng” đi!? Nhưng làm gì mới sáng sớm đã đến nhà Thế Huân, chẳng lẽ tối hôm qua căn bản không có đi? Chẳng lẽ hai người đã sớm ở chung!? Chẳng lẽ ở công ty tỏ ra không quen biết là để che mắt mọi người!? Lộc Hàm tại sao lại từ chức ở Ngô thị!? Là Thế Huân muốn kim ốc tàng kiều!? Nhưng một thời gian trước tâm trạng Thế Huân cực kỳ không tốt, thậm chí còn kém hơn so với đoạn thời gian chia tay cùng Quan Lâm, tâm tình Thế Huân không tốt liệu cùng Lộc Hàm có quan hệ không!? Cấp trên siêu cấp đẹp trai nhiều tiền cùng cấp dưới vô cùng bình thường đến tột cùng là đã xảy ra những chuyện gì… ( cô này nhiều chuyện thấy ghê, là hủ sao?)
Máu nhiều chuyện của thư ký sôi trào, nhưng lấy kinh nghiệm nhiều năm công tác của cô, cho dù trong lòng đã kích động giống như có cả ngàn còn ngựa chạy qua, ở ngoài mặt cũng tuyệt đối không biểu hiện ra tí ti kinh ngạc cùng hiếu kỳ nào đối với đời sống cá nhân của cấp trên, cho nên thư ký rất nhanh từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt bình tĩnh đem ánh mắt dời khỏi người Lộc Hàm.
“Ngô tổng, đây là văn kiện cần chữ ký của anh.” Thư ký cung kính đem văn kiện đưa cho Thế Huân, không hề chớp mắt như thể trong nhà hoàn toàn không có người tên Lộc Hàm này.
“Tôi xem một chút, cô ngồi đó đợi một lát đi.” Thế Huân tiếp nhận văn kiện, chỉ chỉ sofa ý bảo thư ký ngồi xuống.
“Dạ được.” Thư ký lễ phép ngồi xuống ghế, biểu tình nghiêm túc, lưng dựng thẳng tắp.
“Lộc Hàm, lại đây ngồi.” Thế Huân quay đầu nhìn đến Lộc Hàm còn đang đứng ngây người, chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình, cười hướng hắn vẫy tay.
Lộc Hàm… Khẩu khí Thế Huân tràn đầy sủng nịch khẽ gọi một tiếng, làm sự bình tĩnh đang cố gắng duy trì của thư ký lại chấn động một trận.
“Em đi pha trà cho hai người.” Lộc Hàm không ngồi vào bên cạnh Thế Huân, mà đi đến bàn cuối người xuống lấy bình trà chuẩn bị đem đi pha.
“Không cần vội, dù sao cô ấy cũng ngồi một lúc rồi đi. Ngồi xuống đây xem văn kiện giúp anh.” Thế Huân bắt lấy cánh tay Lộc Hàm, dùng chút lực kéo hắn ngồi xuống cạnh mình. Sau đó đem văn kiện đang cầm trên tay đưa cho Lộc Hàm, cánh tay theo thói quen choàng hờ qua bờ vai cậu.
“Không vội không vội, tôi ngồi đợi là được.” Thư ký vội vàng mỉm cười phụ họa Thế Huân.
Lộc Hàm cũng không thể lại đứng lên, đành ngồi ở bên cạnh Thế Huân, cúi đầu bắt đầu thật sự xem xét văn kiện trong tay.
Thế Huân cũng không cùng Lộc Hàm xem văn kiện, mà là mỉm cười mắt chăm chú nhìn một bên sườn mặt của cậu, thật giống như trên mặt cậu có nở hoa, nhìn cực chuyên chú lại vui vẻ.
Thư ký tiếp tục trưng ra biểu tình bình tĩnh, nhưng trong lòng nhịn không được oán giận, Ngô tổng ngài có thể thu lại ánh mắt say đắm đó được không, chờ tôi, một ngoại nhân đi rồi hãy nhìn cũng được mà.
“Em không thấy có vấn đề gì.” Lộc Hàm nhìn xong ngẩn đầu lên, đem văn kiện trả lại cho Thế Huân.
“Ừm.” Thế Huân gật đầu, cầm lấy bút ký tên, thuận tay đem văn kiện đưa cho thư ký ngồi ở ghế đối diện.
“A!?” Thư khí vô pháp duy trì vẻ mặt bình tĩnh, giật mình há to miệng.
Đây chính là hợp đồng đáng giá tiền triệu của Ngô thị a, chỉ vì Lộc Hàm nói không thành vấn đề, Thế Huân liền không thèm nhìn một cái đã ký tên!
Trong mắt cô, Thế Huân không phải là người xử sự theo cảm tính, tuyệt đối công ra công, tư ra tư. Trước kia khi cùng Quan Lâm kết giao, Thế Huân sủng Quan Lâm đau Quan Lâm, Quan Lâm muốn mua thứ gì anh tuyệt đối không chút nhíu mày. Nhưng dù Thế Huân có cưng chiều đến vậy cũng không cho hắn xen vào chuyện của công ty. Thư ký còn nhớ rõ có một đoạn thời gian Quan Lâm ở nhà buồn chán muốn đến công ty làm việc, nhưng vô luận là làm nũng ra sao thì cũng không được Thế Huân đáp ứng. Thư ký biết Quan Lâm là một thiếu gia nhà giàu, cơm dâng tận miệng cái gì cũng không biết làm, nhưng Thế Huân an bài cho hắn một chức dụ an nhàn ở công ty cũng tuyệt đối không thành vấn đề, chỉ cần làm tiểu tình nhân vui vẻ là được. Nhưng Thế Huân chính là người có năng lực thì tuyển dụng, không có năng lực thì dù cho ngươi là ai cũng không được.
Vừa rồi khi Thế Huân đưa văn kiện cho Lộc Hàm, thư ký cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao lúc trước khi điều tra năng lực làm việc của cậu đích xác không tồi, Thế Huân để cho cậu góp chút ý kiến coi như bình thường. Nhưng hành động trực tiếp ký tên của Thế Huân làm cô giật mình, Thế Huân không chỉ là khẳng định năng lực làm việc của Lộc Hàm, hơn nữa hoàn toàn không chút hoài nghi, tính nhiệm 100%.
“Xảy ra chuyện gì!?” Thế Huân nhìn thấy thư ký chậm chạp không tiếp nhận văn kiện, bất mãn nhíu nhíu mày.
“Không có việc gì không có việc gì.” Bí sự khoát tay, nhanh chóng tiếp nhận văn kiện. Dù sao công ty cũng là của Thế Huân, anh tin tưởng Lộc Hàm nên khẳng định không thành vấn đề.
Truyện khác cùng thể loại
207 chương
10 chương
7 chương
22 chương
40 chương
3 chương
15 chương
65 chương