Hai Chàng Đại Gia
Chương 34
Có một ý nghĩ phỏng đoán hơi trẻ con nảy ra trong đầu tôi, rằng số điện thoại của mình là do Doãn An Thất cho Trần Đông Đông, nhưng mặc kệ anh nghĩ gì, một khi tôi đã đi thì tất cả những tính toán ấy sẽ tan thành mây khói.
Ngày thứ ba kể từ khi tôi từ chối Trần Đông Đông, lúc còn đang bận bịu nhờ vả người ta lo chuyện làm thị thực thì Trần Đông Đông đã tìm đến tận cửa nhà.
Tìm - đến - thật - luôn.
Cậu đứng trước cửa phòng khách sạn của tôi, còn bắt chước giọng giống trong phim gọi tôi: "Phục vụ phòng đây."
"..."
Cậu vừa lên tiếng là tôi đã biết ngay, tôi vừa mới tắm xong, chỉ mặc độc một chiếc quần lót nằm trên giường quả thật có hơi lúng túng, không muốn mở cửa cho lắm.
Trần Đông Đông thì cứ như muốn khiêu khích thần kinh tôi, cứ liên tục gõ cửa, đến khi bên ngoài vang lên tiếng khuyên ngăn của bảo vệ khách sạn, nếu tôi còn không ra thì có khi sáng mai Trần Đông Đông sẽ bị đưa mấy cái tin kỳ quái gì đấy trên trang đầu mất.
Thế là tôi ngồi dậy mặc quần, khoác thêm áo sơ mi lê đôi dép ra mở cửa.
Trần Đông Đông vù một cái là lủi vào ngay trong phòng, cạch một tiếng khóa cửa, che hết tầm mắt của người bên ngoài.
Trông cậu thế này giống một thằng nhóc choai choai chứ nào có phải ngôi sao lớn gì, tôi chợt thấy thích phải một idol như thế này mất mặt quá, thật đấy, mất mặt chết đi được.
Chuyệt mất mặt hơn là cậu đã từng dụ dỗ tôi không biết bao nhiêu lần, chẳng bao giờ vươn lên một cách ngay thẳng đàng hoàng, chỉ biết đòi hỏi tài nguyên của chúng tôi.
Càng mất mặt hơn nữa là cho dù đã xảy ra nhiều chuyện như thế rồi mà tôi vẫn chưa rời khỏi group fan, tôi tự thấy có thể trao cho mình giải thưởng một trong mười người đứng đầu group fan Đông Đông rồi.
Trần Đông Đông lại bảo tôi tham gia lễ trao giải với cậu, tôi lại tiếp tục từ chối.
Cậu cứ thế nhìn tôi, ba giây sau nước mắt lã chã, quả là kỹ thuật biểu diện của ảnh đế đã qua đào tạo có khác.
Tôi chẳng thấy thương hương tiếc ngọc gì cho cam, có nhìn cũng chẳng có cảm xúc, tôi còn muốn quay clip đăng lên mạng, đến cả tiêu đề cũng đã nghĩ xong cả, đặt là "Chỉ cần ba giây, Trần Đông Đông sẽ dạy bạn cách khóc sao cho đẹp."
Tôi nghĩ chắc mình là anti-fan thì đúng hơn.
Trần Đông Đông lau mặt, một giây sau là nín khóc, cười nói: "Nếu anh không đi với tôi thì tôi sẽ bị người ta chơi quy tắc ngầm."
"Vậy thì liên quan gì tới tôi, thứ nhất tôi không phải bạn trai cậu, thứ hai tôi cũng không phải đại gia bao cậu." Lời này tôi tự nhận mình có thể tự tin nói ra, hợp lý vậy thôi chứ.
Mặt Trần Đông Đông vương nét cười, đáp trả tôi một câu: "Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp mà, Tiểu Bạch, anh mà không giúp thì tôi chết mất."
"Cậu chết thì lại dính dáng gì tới tôi?" Tôi vẫn kiên định không lung lay.
Trần Đông Đông ngưng cười, nghiêm mặt bảo: "Tôi mà chết thì anh sẽ buồn đấy, giúp tôi đi mà, xin anh đấy."
Thứ tôi ghét nhất trên đời này là lấy đạo đức ra để trói buộc người khác, nhất quyết không là không, tiện thể đuổi Trần Đông Đông ra khỏi phòng.
Thế nhưng người tính không bằng trời tính, Trần Đông Đông vừa đi không được bao lâu thì mẹ tôi gọi sang, bảo tôi vài ngày tới đi du lịch với mẹ, có cả gia đình Doãn An Thất đi nữa, địa điểm không ngờ lại là quốc gia tôi đang chuẩn bị chạy trốn sang nữa chứ.
Chuyện này trùng hợp quá sức tưởng tượng, như thể đến cả ông trời cũng muốn chống lại tôi, nếu như không muốn bại lộ ý định bỏ trốn của mình và lập tức giải quyết chuyện thị thực thì nhất định phải tìm một lý do hợp lý để từ chối chuyến du lịch này.
Ma xui quỷ khiến làm sao mà tôi buột miệng nói mình phải đi dự liên hoan phim với Trần Đông Đông, hậu quả bị xỉa xói một trận, sau đó còn bị mẹ ném thêm một câu cuối "Muốn đi đâu thì đi đi, con cái lớn rồi không còn nghe lời ai nữa hết".
Cúp điện thoại xong tôi gọi sang cho Trần Đông Đông bảo mình đồng ý đi với cậu.
Cậu tỏ vẻ vô cùng vui mừng, liên tục cám ơn làm tôi tức đến suýt chút là đổi ý.
Truyện khác cùng thể loại
117 chương
19 chương
23 chương