Lúc xế chiều tôi được chuyển đến phòng bệnh bình thường, thiết bị cố định đã được gỡ ra, Doãn An Thất cùng vài người bạn cũng đến trò chuyện với tôi, người duy nhất không thấy chỉ có Tiểu Điềm Điềm. Bố mẹ tôi thì nhắm mắt xem như không thấy, đại khái chuyện của chúng tôi thì chúng tôi tự giải quyết, huống chi đây còn là chuyện nằm trong khả năng kiểm soát của chúng tôi. Y tá là một em gái ngực to, tính tình dịu dàng, đút cháo cho tôi ăn và chăm lo thuốc men, xong thì quay đầu sang nhìn một đám trong phòng căn dặn nói chuyện nhỏ tiếng thôi. Doãn An Thất khoanh tay trước ngực, đứng ở một nơi không quá xa mà cũng không quá gần với tôi, dường như anh đang bực bội, nhưng tôi thực sự không hiểu tại sao anh lại phải bực. Một lát sau vẫn không thấy Tiểu Điềm Điềm, tôi đành nghiêng đầu hỏi Bưu Tử: "Tiểu Điềm Điềm đâu, sao không thấy cậu ấy?" Bưu Tử nghe thế thì quay đầu sang nhìn Doãn An Thất làm tôi cũng phải nhìn theo. Doãn An Thất hỏi tôi một câu: "Cậu ta muốn xin em tha thứ cho thằng nhóc kia, em còn muốn gặp không?" Tôi nghe xong thì ừ một tiếng, tôi cảm thấy mình cũng không bị gì cả, không nên làm to chuyện. Doãn An Thất gật đầu, không lâu sau tôi liền được gặp Tiểu Điềm Điềm. Sắc mặt cậu trông còn kém hơn cả bệnh nhân là tôi đây, vành mắt thâm quầng, một phần là do tôi, còn phần lớn thì chắc là vì lo lắng cho em vợ của mình. Cậu em vợ kia tựa như mạng sống của Tiểu Điềm Điềm, chỉ nhìn từ việc sau khi cậu bị cưỡng bức mà thằng nhóc đó vẫn sống sờ sờ thì tôi đã biết chắc là thế rồi. Cơ thể Tiểu Điềm Điềm rắn rỏi và khỏe khoắn hơn cậu em vợ kia nhiều lắm, tôi không tin chuyện cậu đã ra sức chống cự mà lại có thể bị trói nhốt vào tủ quần áo được. Hết chương 27