Lục Tiện Anh ngủ thẳng gần trưa mới tỉnh lại, tuy rằng đã hạ sốt nhưng thân thể vẫn không còn chút sức lực nào. Lương Uyên ở bên cạnh hắn, dựa vào đầu giường đọc sách, thấy hắn tỉnh rồi, liền gọi Liên Kiều nhanh chóng hâm nóng cháo mang đến, rồi đi sắc thuốc. Lục Tiện Anh chậm rãi hồi thần, dường như tỉnh táo lại, đụng tới quần áo khô thoáng trên người mình, đáy lòng bỗng nhiên cả kinh. “Ta, ta tối hôm qua…” “Ngươi tối hôm qua phát sốt.” Lương Uyên lấy chén cháo từ trong tay Lục Uyển đang khóc sướt mướt, múc một muỗng thử nhiệt độ mới đưa đến bên miệng Lục Tiện Anh, “Tối hôm qua gây sức ép thật lâu, ta giúp ngươi vận khí vẫn không thấy hiệu quả, liền cho ngươi dược dục.” “Dược dục?!” Nghe đến đó, Lục Tiện Anh rõ ràng khẩn trương lên. Lương Uyên liền múc một muỗng cháo, tiếp tục cho hắn ăn, “Ừ, chỉ có điều ngươi sống chết không chịu phối hợp, ta không thể làm gì khác là cho ngươi uống chén thuốc. Cũng may hiện tại nhiệt độ đã giảm xuống.” “Kia, quần áo…” “Quần áo?” Lương Uyên bỗng dưng buồn bực, “Hừ, quần áo là Lục Uyển giúp ngươi đổi.” Lục Tiện Anh nghe vậy nhìn về phía Lục Uyển, thấy Lục Uyển dùng sức gật gật đầu, lúc này mới thở phào một hơi. “Làm sao, trên người ngươi có cái gì ta không thể nhìn sao?” Lương Uyên cười chế nhạo nói, “Ngươi nếu đã cùng ta thành hôn, ta sớm muộn cũng biết.” Lục Tiện Anh đột nhiên bình tĩnh nhìn Lương Uyên, nghiêm túc nói, “Ta, ta chỉ sợ ngươi không ưa thân thể nam tử…” Lương Uyên nghe vậy bày ra vẻ mặt khó hiểu, Lục Tiện Anh không dám nhìn vào tầm mắt của y, nghiêng mắt trốn tránh nhìn về phía bên cạnh, chỉ là biểu hiện trên mặt vẫn nghiêm túc. Tối hôm qua cho Lục Tiện Anh dược dục, sau khi hắn ngủ say Lương Uyên liền lau khô thân thể cho hắn, đem người ôm trở về trên giường. Suy nghĩ một chút, lại đem áo lót hồi nãy giúp hắn mặc vào. Lúc này vừa vặn nghe thấy ngoài cửa phòng là giọng Liên Kiều đang khuyên Lục Uyển. “Ngươi cứ yên tâm đi, công tử nhà ta y thuật tuyệt đối không thành vấn đề, không cần quá lo lắng.” “Nhưng mà, nhưng mà thiếu gia hắn…” Nghe được thanh âm Lục Uyển vô cùng lo lắng, “Hắn, hắn đã quen ta hầu hạ…” Liên Kiều liền khuyên nhủ, “Cho dù là thói quen, dù sao Lục công tử là thân nam nhi, huống hồ, hắn và Nhị công tử đã kết hôn, chuyện dược dục như vậy lại để cho ngươi vào hầu hạ… Hình như không hay lắm? Ngươi nếu không yên lòng, gọi tiểu tư Thanh Trúc đi cùng ngươi vào hỗ trợ cũng được a.” “Không có khả năng! Tuyệt đối không thể!” Lục Uyển thấy Liên Kiều muốn cho Thanh Trúc tiến vào, đột nhiên nóng nảy. Lương Uyên khẽ động, nói với phía ngoài cửa, “Liên Kiều, để Lục Uyển vào đi.” Ngoài cửa nháy mắt yên tĩnh, liền nghe Liên Kiều đáp trả, “Vâng, thiếu gia.” Sau đó Lục Uyển có chút vội vã hoảng sợ tiến vào, liếc mắt nhìn thấy Lục Tiện Anh trên giường quần áo chỉnh tề, lại nhìn phía Lương Uyên. “Vốn là chuẩn bị dược dục, thế nhưng Tiện Anh trước sau không muốn bỏ đi quần áo.” Lương Uyên nói như vậy. Vẻ mặt Lục Uyển có chút căng thẳng, lắp ba lắp bắp nói, “Thiếu, thiếu gia đã quen để Lục Uyển hầu hạ, có thể, có thể còn…” Nhìn thấy thần sắc Lục Uyển, Lương Uyên dĩ nhiên hiểu rõ, nói, “Được rồi, ngươi đem áo lót trên người Tiện Anh đổi lại đi, ta đi phối chút thuốc.” Dứt lời liền đẩy cửa đi ra ngoài. Nghĩ đến bí mật tối hôm qua phát hiện được, Lương Uyên vẫn là che dấu biểu tình, chưa lộ ra nửa phần dị dạng. Đút cháo cho Lục Tiện Anh xong, liền tiếp tục uy  hắn uống thuốc. Chén thuốc này có hơi đắng, người nọ uống một hớp liền nhăn lại lông mày, liếc mắt nhìn Lương Uyên đang cười khẽ, rồi cúi đầu uống. Cứ như vậy uống một hớp, liếc mắt một cái, nhiều lần mới uống hết, nhìn khuôn mặt tươi cười của Lương Uyên mà uống thuốc. Thấy người nọ sau khi uống xong vẫn hơi cau mày, Lương Uyên liền gọi Liên Kiều  dọn chén thuốc rồi tất cả lui ra, sau đó từ đầu giường lấy ra một cái bình nhỏ. Y đem bình nhỏ mở nút, mùi thơm hoa quế liền tản ra. Lương Uyên lấy một viên, đút vào trong miệng Lục Tiện Anh. Vẻ mặt Lục Tiện Anh lập tức dịu xuống, nhưng mà viên kẹo quá lớn, hắn chỉ có thể ngậm ở một bên, nửa bên gò má liền phồng lên. Chờ một lúc thấy hơi mỏi, liền đổi sang bên khác. Động tác này phối hợp biểu tình nghiêm túc kia của hắn, giống như là ngay cả ăn kẹo đều rất chăm chú. Hai người nhìn nhau không nói gì. Lương Uyên cứ như vậy nhìn Lục Tiện Anh, nhìn một chút, liền cảm thấy tâm tư hỗn loạn liền bình tĩnh lại. Cho dù dự tính ban đầu của hai nhà thông gia là cái gì, người này tại sao lại làm như vậy, lại bất luận y ở giữa có thể được cái gì, so với việc bí mật trên người này bị phát hiện, tất cả đều không tính là gì. Như vậy, rốt cuộc là cái gì làm cho người này mạo hiểm lớn như vậy đến bên cạnh mình? “Tiện Anh…” “Ừm.” Thấy Lương Uyên gọi mình, viên kẹo vẫn còn ngậm trong miệng nên người nọ dùng giọng mũi thay thế trả lời. “Ngươi rốt cuộc… Vì sao cùng ta kết thân?” Lục Tiện Anh không nghĩ tới y sẽ hỏi trực tiếp như vậy, có chút ngây người. Suy nghĩ một lúc, đang muốn mở miệng, viên kẹo suýt chút nữa rơi ra, hắn vội vã ngậm miệng lại. Do dự một hồi, lộ ra một chút tiếc hận. Đúng, chính là tiếc hận, Lương Uyên có thể thề với trời, y thấy trên khuôn mặt nghiêm túc của Lục Tiện Anh lộ ra một tia tiếc hận. Lục Tiện Anh tiếc hận, đem viên kẹo trong miệng, nhai nát… Chờ hắn ăn xong, đang muốn mở miệng, lại bị một giọng nói hùng hổ đánh gãy, “Nghe nói Tiện Anh đêm qua bị bệnh sao?” Vừa dứt lời, người đến dửng dưng đẩy cửa bước vào. Nữ tử mới đi vào có khuôn mặt kiều diễm, một thân y phục vàng nhạt cảm giác hài hoà, chính là thê tử đại ca Lương Uyên —— Lương Trạch phu nhân Ngụy Xu Dĩnh. Lương Uyên nghe tiếng có chút đau đầu, vị phu nhân này cũng là xuất thân danh môn giang hồ, là thanh mai trúc mã với anh em nhà họ Lương. Dáng người nhỏ xinh nhưng võ công rất cao, tính ra còn hơn cả Lương Uyên. Nàng không giống như nữ nhân bình thường, vô cùng hoạt bát, trái lại tính cách  cùng Cốc chủ có mấy phần hợp nhau, vì vậy Cốc chủ đối người con dâu này hết sức hài lòng. Mà từ nhỏ Lương Uyên rất hay bị nàng đùa cợt, tính cách của vị đại tẩu này chỉ có phong độ của đại ca mới kiềm lại được. “Đại tẩu…” “Ờ.” Ngụy Xu Dĩnh vung tay xem như là cùng Lương Uyên chào hỏi, sau đó liền tới thẳng bên giường, cũng không quan tâm Lục Tiện Anh chỉ mặc kiện áo lót, trực tiếp ngồi xuống, hỏi, “Hiện tại thế nào? Khá hơn chút nào không?” Lục Tiện Anh trong lúc nhất thời chẳng hiểu mô tê gì cả, không thể làm gì khác hơn là cứng ngắc ngồi đó, đáp, “Tốt, tốt hơn nhiều.” “Trước kia ta nghe nói thân thể ngươi không quá tốt, chỉ là sau khi gặp ngươi, nhìn thân hình ngươi không giống như suy yếu lắm. Vậy mà sao mới vừa tới liền ngã bệnh.” “Chuyện này…” “A! Ta biết rồi!” Ngụy Xu Dĩnh bỗng dưng tỉnh ngộ nhìn về phía Lương Uyên, chỉ vào y nói, “Ngươi! Có phải là ngươi quá thô bạo hay không hả!” “Thô bạo?” Lương Uyên nhất thời không hiểu. “Nhất định là ngươi quá thô bạo làm tổn thương Tiện Anh đi? Ngươi lầm rồi, nam nhân dù sao cũng không giống như nữ nhân, ngươi nếu không cẩn thận chút thì hắn rất dễ dàng bị thương. Nhưng mà, đại tẩu ta đây, đều thay ngươi nghĩ tới rồi.” Nói xong từ trong tay áo móc ra một cái bình sứ, nhét vào trong tay Lương Uyên, “Đại tẩu đối với ngươi rất tốt phải không? Đây là ta lấy từ đại ca ngươi đó, nghe đâu rất thoải mái, giảm đau…” Không đợi Ngụy Xu Dĩnh nói xong, Lương Uyên nhanh chóng che miệng nàng lại, y đã nghe hiểu được, chỉ lo nàng lại nói ra cái gì quá phận. Nhìn lại Lục Tiện Anh, hẳn là cũng nghe rõ, bởi vì, tuy rằng trên mặt hắn không có thay đổi gì, nhưng lỗ tai lại đỏ hồng. Lương Trạch thật vất vả tìm đến, đem phu nhân mang đi, hai người đều thở phào nhẹ nhõm, mà đề tài lúc trước cũng không có cách nào tiếp tục. Hai người nhìn cái bình sứ Ngụy Xu Dĩnh mang tới nhất thời không nói gì, Lương Uyên liền đem mở cái bình ra, ngửi một cái, sau đó liền cười rộ lên, “Tiện Anh, đúng là đồ tốt.” Vừa nói vừa kề sát tới bên tai người ta, nhẹ giọng nói, “Có lẽ, chúng ta nên thử xem, ân?” Ling: Oa, Uyên ca hảo háo sắc >///< Cơ mà mấy bạn mong chương sau có H thì mừng hụt rồi, còn lâu lâu lắm ~