Giản Tùng Ý theo thói quen ngồi vào ghế sau, nhưng không hiểu sao Bách Hoài lại lên trên ngồi ở ghế phụ. Nhìn mái tóc ướt dính dấp sau gáy của Bách Hoài, cậu thấy tâm tình tốt hơn một chút. Uể oải dựa vào ghế da, cậu lấy điện thoại ra, mở nhóm chat trên WeChat có cái tên “Hai A một O”. Lục Kỳ Phong: Bách Hoài thật sự trở về rồi sao? Giản Tùng Ý: Ừ. Chu Tiểu Lạc: Tùng ca, lên xem thử diễn đàn bên trường Nhất Trung đi! Giản Tùng Ý: Cậu nghĩ tôi rảnh chắc? Chu Tiểu Lạc: Bách Hoài trở về làm diễn đàn bên đó sắp phát điên luôn rồi. Chu Tiểu Lạc: Thật đó Tùng ca, trường ta còn chưa có động tĩnh gì mà bên đó đã ầm ĩ, xem ra xuất thân của lão đại mới chuyển tới cũng không phải dạng vừa đâu ha. Giản Tùng Ý: Học sinh chuyên Văn mấy cậu toàn ăn nói như thế à? Miệng Giản Tùng Ý nói không rảnh, nhưng cậu vẫn mở WeChat, nhấn vào đường link dẫn tới diễn đàn trường Nhất Trung. Bùng nổ thật sự rồi. Chỉ tính riêng một trang hai mươi post, đã có hẳn mười cái nhắc đến Bách Hoài, năm cái ghi thật to “lão đại”. Topic hot nhất diễn đàn mang tên “Người con trai năm ấy đã quay trở về”. Cậu mở ra xem, thấy chủ thớt đăng tấm ảnh Bách Hoài đứng ngoài cổng trường Nam Ngoại lên. Gã cầm ô đứng dưới màn mưa, áo sơ mi trắng được là phẳng phiu tôn lên bờ vai rộng, cái eo thon, đôi chân dài thẳng tắp, lộ ra mắt cá chân xinh đẹp, tỉ lệ khung xương đạt đến độ hoàn mỹ, quả thực là một Alpha ưu tú. So với cái thời mười bốn tuổi nít ranh, gã trông cao ráo, trưởng thành và cứng cáp hơn, chỉ có nốt ruồi dưới khóe mắt vẫn không đổi thay. Chủ thớt viết: Chàng trai năm ấy đi biệt tăm biệt tích ba năm, giờ đã quay trở về Nam thành, nom ngày một hoàn hảo hơn. [Nam thần của tui quay về! Tui đã sẵn sàng rồi!!] [Alpha đỉnh nhất Nam thành đã trở về! Mong rằng chuyện tình giữa tui với ảnh không phải là BE.] [Gì kì vậy? Sao càng lúc càng đẹp trai hơn thế này?! Liếc mắt nhìn một cái mà tui ngỡ mình mang thai luôn rồi.] [Mấy thím có cửa chắc? Bách Hoài quay trở về, liên quan gì đến mấy thím hông?] [Cá chắc năm nay đại học Thanh Hoa không đủ sinh viên theo tiêu chuẩn rồi, tui nộp đơn xin chuyển trường đây, hẹn gặp lại mọi người sau.] [Chờ với, tui cũng đi!] [A a a, nam thần ơi, sao anh lại học ở Nam Ngoại cơ chứ! Bây giờ tui chuyển tới còn kịp không ta?!] … [Sao Bách Hoài không về Nhất Trung học nhỉ?] Mấy trăm comment đột nhiên dừng lại, cả topic lặng hẳn đi. Như là đang ngầm hiểu ý tứ cấm kỵ nào đó. Giản Tùng Ý thoát khỏi topic, tràn ngập khinh thường, đám người kia nhớ dai thật đấy. Hơn nữa, lúc Bách Hoài chuyển đi mới có mười bốn tuổi đầu, con nít con nôi bé tí, lấy đâu ra quyến với chả rũ? Một đám người nhắm mắt nhắm mũi thổi phồng lên, Alpha đỉnh nhất Nam thành là cái gì không biết. Còn cậu thì sao? Nghĩ tới đây, Giản Tùng Ý không nhịn được mở lại topic kia ra, trơ mắt ba giây nhìn tấm ảnh đính kèm bên dưới. Quả thật không có khí chất Alpha bằng cậu! Gu thẩm mỹ của học sinh bên Nhất Trung và Chu Lạc như nhau, đúng là chẳng ra sao cả. Nhìn một chốc, cậu như nhận ra cái gì, hàng lông mày nhíu lại. Không phải cậu ta mang ô sao? Rõ ràng là bị tên vô đạo đức nào đó cuỗm mất rồi, báo hại mình bị cậu ta chế nhạo không ra thể thống gì. Giản đại thiếu gia không vui tí nào, môi mím lại thành một đường thẳng. Bách Hoài ngước nhìn gương chiếu hậu, rồi nghiêng đầu, phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ. Mây đen che khuất bầu trời thành phố, sắc trời ủ ê, nước mưa rào rào rơi trên những tòa nhà chen chúc, thấm ướt vạn vật. Mưa che khuất phồn hoa đô thị, khiến cả thành phố trầm mê trong xám xịt. Tất thảy đều giống như in trong kí ức của gã. Giản gia và Bách gia đã mấy đời thân thiết với nhau. Ông nội hai bên đã kết nghĩa anh em từ thời cùng nhau đứng chung một chiến tuyến. Sau đó, ông nội Giản Tùng Ý và ông nội Bách Hoài cùng nhau chuyển từ Bắc thành tới Nam thành, làm hàng xóm của nhau. Ông nội Giản Tùng Ý hy sinh, nhà họ Giản bị thu hồi, bố cậu đi theo con đường thương nhân, còn bố của Bách Hoài lại chọn trở về Bắc thành, nhờ vào căn cơ nhà họ Bách và quyền lực của ông nội, phất lên như diều gặp gió. Lẽ ra mối giao tình giữa hai nhà phải ngày càng phai nhạt, vậy nhưng dì của Bách Hoài quyết đi theo bố Giản Tùng Ý xuống miền duyên hải Nam thành, cùng nhau thâu tóm đất đai và bất động sản nơi đây. Ông nội Bách vẫn luôn lưu luyến người anh em đã khuất của mình, mấy lần từ chối thăng chức chuyển đến Bắc thành làm việc, vì thế hai gia đình dứt khoát mua nhà cùng một khu với nhau. Khu biệt thự nằm ở trung tâm thành phố, những căn nhà đậm chất châu Âu ẩn hiện dưới tán cây ngô đồng. Hai nhà chỉ cách nhau đúng một cái đài phun nước và hai trảng cỏ, từ cửa sổ nhà bên này có thể thấy được nhà bên kia. Giản Tùng Ý và Bách Hoài đã cùng nhau lớn lên trong hoàn cảnh như thế. Nhà họ Giản rất thương yêu cậu con trai của mình, từ trước tới nay đều cho cậu học ở trường tư thục tốt nhất, không bao giờ để con mình phải chịu ấm ức. Ngược lại, bố Bách Hoài chỉ coi trọng danh dự, chín năm đều cho Bách Hoài đi học trường công lập, lên cấp Ba thì chuyển gã tới Bắc thành học, tính ra hai người gặp nhau cũng không nhiều lắm. Giản Tùng Ý thầm nghĩ, phải chi Bách Hoài là con gái, nói không chừng bọn họ có thể cùng nhau trở thành đôi thanh mai trúc mã đẹp như trong truyền thuyết. Tiếc rằng Bách Hoài lại là con trai. Chậc. Cậu nhìn những lá ngô đồng bị mưa đánh cho rụng lả tả trên mặt đất, cảm thấy có chút đáng tiếc, thế rồi mở cửa ra, xuống xe. Trước khi Bách Hoài chuyển trường, hai bố con nhà gã chưa về lại Nam thành lần nào. Mỗi khi Tết đến, chỉ có ông nội Bách ra Bắc thành sum họp gia đình, cho nên thật ra mà nói, ba năm nay Giản Tùng Ý còn gặp ông nội Bách nhiều hơn cả gã. Nhà họ Bách cũng như ngôi nhà thứ hai của cậu vậy, khi ăn cơm, cậu luôn miệng nhắc ông Bách đừng ăn thứ này thứ kia vì huyết áp ông cao, dùng bữa xong thì nhắc ông uống thuốc đầy đủ. Cứ như Bách Hoài – cháu đích tôn nhà họ Bách là người ngoài vậy. Dù sao cháu ruột vẫn cứ là cháu ruột, ông nội Bách nắm tay Giản Tùng Ý nhưng lại nói về Bách Hoài: “Tiểu Ý này, ông biết thành tích của cháu luôn rất xuất sắc. Bây giờ Tiểu Hoài chuyển đến lớp cháu, nếu rảnh thì nhờ cháu giúp đỡ nó nhé, ông sợ đứa nhỏ không theo kịp chương trình học.” Giản Tùng Ý liếc nhìn Bách Hoài đang ngồi đối diện cậu trên ghế salon, thầm nhủ mình phải nhặt cao thượng đã ném đi về mới được. Cậu nhếch khóe môi: “Dạ vâng, ông à, việc này cứ giao cho cháu. Chỉ là ông biết đấy, tính cháu vốn không kiên nhẫn, sợ rằng lúc dạy cũng vậy, cháu nổi nóng rồi cãi nhau với Bách Hoài thì sao? Nếu có ông cũng đừng trách cháu nha.” Nói đoạn, cậu nâng mắt lên nhìn, quét qua người Bách Hoài một lượt. Đôi mắt đào hoa đảo loạn trên người Bách Hoài, ngập tràn nỗi khiêu khích đến là tinh tế. Cậu cũng đâu muốn phụ đạo cho Bách Hoài làm gì cho cam, còn nữa, tính tình Bách Hoài như con khổng tước kiêu ngạo, liệu gã chịu để cậu kèm cặp giúp sao? Không thể nào. Cậu không muốn tự chuốc nhục vào người. Nhưng trái lại với suy nghĩ của cậu, Bách Hoài chỉ thản nhiên nhìn cậu một cái. “Nhà tôi hay nhà cậu?” “Hả?” Đúng là cái miệng tự hại cái thân mà! Giản Tùng Ý ngồi trước bàn học của Bách Hoài trong phòng học, khuỷu tay hai người chỉ cách nhau đúng một quyển sách. Cậu ngẩng đầu lên, nhìn về phía phòng ngủ của mình ở căn nhà đối diện. Cậu ngắm chậu tùng tuyết ngoài cửa phòng, thoáng rơi vào trầm mặc. Rốt cuộc là cậu có bệnh hay Bách Hoài mới là kẻ điên? Sao mà lại đi dạy kèm người ta rồi? Từ lúc nào mối quan hệ giữa gã và cậu lại thân thiết hài hòa đến vậy? Giản Tùng Ý ngẩn người. Một bàn tay xua xua trước mặt cậu vài cái. Ngón tay thon dài, khớp xương nhô lên rõ ràng, có thể nhìn thấy rõ ràng mạch máu xanh nhạt ẩn hiện dưới lớp da. Bàn tay ấy gõ mặt bàn một cái: “Tỉnh lại đi.” Khi gã gõ bàn, Giản Tùng Ý thoáng ngửi được hương thơm lẩn khuất trong không khí, cậu nhíu mày: “Bách Hoài, tưởng cậu nhàm chán thế nào, hóa ra lại lén xịt nước hoa ở cổ tay sao?” Bách Hoài liếc nhìn cậu một cái: “Lỗ mũi nào của cậu ngửi được cơ?” Giản Tùng Ý nói đầy nghiêm túc: “Làm sao tôi biết bên mũi nào ngửi thấy được, hai chúng nó đứng gần nhau như vậy, đại não còn chưa kịp phân biệt.” “…” Bách Hoài quay mặt lại, nhìn cậu như kẻ ngốc. Đôi mắt gã hẹp dài nhưng không sâu, giờ không đeo kính, ánh mắt có chút dao động, chỉ cần lướt nhìn qua cũng thấy được trong đó đủ đầy khinh thường. Gã nâng cổ tay mình lên: “Ngửi thử xem?” “Được thôi.” “…” Giản Tùng Ý thật sự nắm lấy cổ tay gã, kề mũi vào ngửi ngửi hai cái, nhướng mày một cách ngờ vực: “Lạ quá, sao không ngửi thấy gì vậy nhỉ?” Hơi thở của cậu mang theo nhựa sống tươi trẻ của thiếu niên, nóng hầm hập, phả lên da thịt lành lạnh khiến gã thấy ngứa ngáy một hồi. Bách Hoài vô cảm rút tay về: “Bởi vì tôi không có xịt nước hoa.” “Không phải, ban nãy chính mũi tôi ngửi thấy mà.” Giản đại thiếu gia tràn ngập oan uổng: “Mũi tôi hơi bị thính đó, mỗi lần ông nội cậu ăn cái gì, tôi ngồi nhà còn ngửi thấy nữa là. Tôi tuyệt đối không ngửi lầm, có gan thì để tôi ngửi lại lần nữa xem!” Nói rồi, tay trái cậu đặt lên lưng ghế Bách Hoài đang dựa, nghiêng đầu, ngửi ngửi phần gáy của gã. Logic của cậu rất đơn giản, nếu gã đã xịt nước hoa ở cổ tay, vậy thì chắc chắn ở cổ cũng có xịt một ít. Ngay khoảnh khắc tóc cậu cọ vào cổ Bách Hoài, cánh tay đang đặt trên lưng ghế đột nhiên bị đẩy ra. Bách Hoài nhanh chóng bật dậy, nghiêng người sang một bên để né cậu, mắt đầy lạnh lùng, giọng điệu xen lẫn tia nóng giận khó nhận ra: “Giản Tùng Ý, cậu có biết giữ ý tứ không vậy?” Giản Tùng Ý ngơ ngác, người này vậy mà lại không coi mặt mũi cậu ra gì, tính tình của một đại thiếu gia bỗng chốc nổi dậy: “Tôi chỉ ngửi xem cậu có xịt nước hoa hay không thôi, cậu điên hả? Đàn ông đàn ang với nhau, mẹ nó cậu xấu hổ cái gì không biết?” Bách Hoài không trả lời, đóng sách bài tập lại, giọng điệu bình tĩnh: “Tôi làm xong đề rồi, cậu về đi.” Mẹ nó, cậu ta còn dám đuổi khách? Giản Tùng Ý bỗng thấy tức cười, không nói không rằng đứng dậy, bởi vì động tác quá thô bạo nên ghế bị lùi ra sau cả một đoạn dài, chân ghế cọ vào sàn nhà bằng gỗ phát ra âm thanh chói tai. “Cậu nghĩ tôi thích ở đây lắm chắc!” Nói rồi, cậu bình bịch đi xuống tầng, dùng tất cả sức lực đóng sập cửa nhà lại. Tuy rằng tính tình Giản Tùng Ý vốn nóng nảy, nhưng trong những tình huống như vậy, cậu vẫn chào hỏi người lớn rất lễ phép. Coi như phen này cậu giỏi! Bách Hoài nhìn ánh đèn màu cam ấm áp sáng lên trong căn phòng đối diện, thả quyển sách bài tập xuống, xoa xoa mi tâm, cầm điện thoại đặt trên bàn, mở ra một khung chat. Tính theo thời xa xưa, nếu như Giản Tùng Ý là đại thiếu gia nhà giàu thì Bách Hoài cũng phải xứng tầm con trai cả của tể tướng, chỉ có điều người kia nóng tính hơn gã, nhưng khiêm tốn so với gã thì chẳng tài nào bằng. Ưu điểm lớn nhất của Giản Tùng Ý là không sợ trời không sợ đất, cậu luôn cho rằng Bách Hoài là kẻ hay giả bộ, không có gì đáng phải sợ hết, cho nên cứ thoải mái chưng ra tính tình đại thiếu gia trước mặt gã. Từ nhỏ tới lớn, không biết có phải do Bách Hoài lười so đo với cậu hay là vì nguyên do gì khác, gã vừa vô tình vừa cố tình dung túng cho cậu, chiều chuộng đến độ một chút uất ức, cậu cũng không chịu được. May sao Giản Tùng Ý dễ giận dễ nguôi, sau khi tắm táp một trận, cậu đã quên hết sạch mọi chuyện. Một tay cậu cầm khăn tắm lau tóc, tay kia lấy điện thoại, định bụng nhắn một câu xin lỗi cho ông nội Bách. Đi khỏi nhà mà quên chúc ông ngủ ngon, như vậy không lễ phép chút nào. Cậu mở WeChat ra, tấm hình đại diện thân quen ở góc trên bên phải sáng lên chấm đỏ. Tấm ảnh đại diện đó chỉ có một màu trắng xóa, nickname cũng chỉ để một chữ: B. Phía trên, tin nhắn gần đây nhất là tin chúc mừng năm mới mẹ ép cậu gửi cho gã. Bên dưới, chỉ có một tin nhắn mới: Lần sau đừng tự tiện ngửi tuyến thể người khác như thế. Giọt nước đọng lại trên mái tóc mới gội rơi xuống màn hình điện thoại. Khóe môi Giản Tùng Ý giật giật, cậu biết chuyện đó bất bình thường ở chỗ nào rồi. Cậu tự trách bản thân mình học Sinh phần phân hóa không tốt, cho nên ngu ngốc không biết giữ khoảng cách đúng mực với người khác, chẳng trách chọc cho người ta giận. Lỗi của mình, phải dỗ dành một phen mới được. Đầu ngón tay bấm bàn phím, cậu hồi tưởng lại chuyện ban nãy ở nhà Bách Hoài. Mùi thơm lắm, cứ tự tin lên. Tuy Bách Hoài không chịu thừa nhận mình xịt nước hoa, thế nhưng Giản Tùng Ý tin chắc rằng mình không có ngửi lầm. Thứ mùi hương ấy mát lạnh, tựa như cây tùng ngày tuyết phủ. Rất dễ ngửi. Trong giây lát đó, tâm hồn và cơ thể cậu chìm vào trong nỗi khoan khoái khó có thể diễn tả bằng lời, cho nên cậu tuyệt đối không sai được. Tên nhạt nhẽo kia chắc chắn trộm xịt nước hoa! Khi Bách Hoài nhận được tin nhắn, gã ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng mờ ảo khuất sau rèm cửa nhà đối diện. Xem chừng có người ngứa đòn rồi đây. Nhưng có vẻ đã ngửi được mùi tin tức tố rồi, sớm muộn gì cậu ấy sẽ bước vào kì phân hóa thôi.