Edit: Nhược Lam Beta: Fin Sau khi Công Tôn và Triệu Phổ trở lại quân doanh thì phát hiện mấy vị phó tướng đều tập trung cùng một chỗ với nhau. Tất cả mọi người tra xét một lần nữa thuộc hạ của mình, cũng không phát hiện ai có thể là hung thủ Huyết yêu, nhưng hung thủ thật sự lại có thể trốn ở bên trong quân doanh, đến tột cùng là thần thánh phương nào? Xuất phát từ sự tò mò, tất cả mọi người đều tụ tập chờ đợi Công Tôn phá án. Công Tôn bất đắc dĩ, “Các ngươi có cần phải manh động như vậy không… Cứ thế này hung thủ không dám đến.” Âu Dương khoát tay, “Chớ nên lo lắng, bình thường khi có quân vụ chúng ta cũng thường xuyên tụ họp tại nơi này, không có ai hoài nghi đâu.” Mấy vị tướng quân còn lại cũng gật đầu, vỗ vỗ ngực, ý bảo – Yên tâm đi, thông minh lắm! Triệu Phổ hỏi Công Tôn, “Có thể bắt được hung thủ không?” “Cái đó…” Công Tôn nhìn trái nhìn phải, lúc này, Ân đại trù chạy vào. Công Tôn hỏi ông, “Đã chuẩn bị xong rồi?” Đại trù gật đầu, “Đều dựa theo an bài của tiên sinh mà chuẩn bị tốt.” Công Tôn nói lời cảm tạ với ông ta. Tiểu Tứ Tử đứng bên cạnh Công Tôn, chung quy vẫn cảm thấy còn thiếu cái gì đó, nhìn về phía đám người tìm rồi lại tìm, cuối cùng, bé túm lấy Triệu Phổ, hỏi, “Cửu Cửu, Miêu Miêu và Bạch Bạch đâu rồi?” Triệu Phổ cũng khó hiểu, vừa rồi Triển Chiêu gấp đến như vậy, hiện tại đang ở phương trời nào? Bấy giờ, ngay cả người nhàn rỗi không có việc gì làm như Triệu Trinh cũng có mặt ở đây, chỉ thiếu mỗi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng với Ân Hậu và Thiên Tôn còn chưa trở về. “Có chờ bọn họ không?” Triệu Phổ hỏi. “Ừm… Có vẻ không kịp nữa rồi, mà nhắc tới thì hai người bọn họ đi đâu vậy?” Công Tôn khó hiểu. Một ảnh vệ nói, vừa rồi hai người bọn họ tới kho sách một chuyến, sau đó liền vội vã rời khỏi quân doanh đi tới Hắc Phong Thành. Nghi ngờ vẫn hoàn nghi ngờ, nhưng bắt hung thủ vẫn là việc quan trọng nhất, cho nên mọi người tạm thời không đợi hai người bọn họ, nghe theo sự an bài của Công Tôn. Có bao nhiêu Công Tôn cũng vô dụng, y bố trí vài ảnh vệ đi tới mấy nơi, kế đó nói mọi người hãy kiên nhẫn chờ đợi.. Rất nhanh thôi hung thủ sẽ tự mình chạy đến. … Tạm thời không nhắc đến mọi người ở quân doanh, lại nói tới Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường. Thời điểm ở kho sách dạo một vòng thật không nghĩ tới lại có thể đào ra một thu hoạch bất ngờ, Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng biết Tiêu Yêu Lâu nằm ở đâu, lập tức mang theo Triển Chiêu rời khỏi quân doanh. Triển Chiêu vô cùng hiếu kỳ hỏi Bạch Ngọc Đường, “Tiêu Yêu Lâu nằm ở đâu vậy?” Bạch Ngọc Đường trả lời, “Bên trong Hắc Phong Thành.” “Ở trong thành?” Triển Chiêu kinh ngạc không thôi, “Vậy mà trước kia không phát hiện ra… Nhưng mà Âu Dương đối với địa hình Hắc Phong Thành nắm rõ như thế, hắn cũng nói chưa từng thấy qua nha.” “Hắn đã gặp qua!” Bạch Ngọc Đường nghiêm túc nói, “Chỉ là cho tới bây giờ không hề chú ý tới!” “Còn có chuyện như vậy…” Triển Chiêu không hiểu rõ đạo lý trong đó, chỉ việc đi theo Bạch Ngọc Đường đến Hắc Phong Thành, tiến về phía Thanh Liên Tự. Bấy giờ, màn đêm dần dần buông xuống. Triển Chiêu vừa đi vừa nói chuyện, “Không biết Công Tôn đã bắt đầu bắt hung thủ chưa nữa.” Bạch Ngọc Đường hỏi y, “Chi bằng chúng ta trở về trước?” “Cũng đã ra ngoài rồi, tìm được Tiêu Yêu Lâu cũng giống nhau mà.” Triển Chiêu nắm lấy ống tay áo Bạch Ngọc Đường, ý bảo hắn nhanh chóng đi tìm. “Các ngươi làm thế nào tìm được Tiêu Yêu Lâu?” Hai người đang trò chuyện, phía sau đột nhiên truyền tới một giọng nói. Cho dù hai người có là đại hiệp thì cũng sẽ bị tình huống này dọa cho nhảy dựng, bất đắc dĩ quay đầu lại… Quả nhiên phía sau là Thiên Tôn và Ân Hậu không biết từ khi nào đã theo lại đây. Thiên Tôn trong tay ôm cái bình vỡ, Ân Hậu thì cầm theo một vò rượu nhỏ. Triển Chiêu tiến tới trước mặt Ân Hậu ngửi ngửi vài cái, híp mắt, “Ăn trư đầu nhục phối hoa điêu(70) sao?” (70) Hiểu nôm na là thịt heo hầm rượu Ân Hậu gật đầu, cái mũi của cháu ngoại nhà mình quả nhiên rất thính nha. Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn cái bình vỡ kia, hỏi Thiên Tôn, “Kẻ nào lại gạt người mua thứ đồ linh tinh này vậy.” Thiên Tôn giơ cái bình lên cho hắn xem, “Đồ cổ, đồ cổ đó!” Cảnh tối lửa tắt đèn Ngũ gia cũng nhìn không ra cái bình vỡ này là đồ cổ của triều đại nào, hắn bảo hai người bọn họ quay trở về trước đi, mình cùng Triển Chiêu có chuyện chính đáng phải làm. Chẳng qua là hai người mới đi được vài bước, hai vị lão nhân liền theo sát sau lưng, không có ý tứ muốn quay về quân doanh. Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu không còn cách nào khác đành phải quay đầu lại. Hai vị lão nhân nhướng mày, “Buổi chiều ăn hơi nhiều cần được tiêu hóa, đi bắt Huyết yêu với hai đứa.” Trong lúc nói chuyện, bốn người đã đi tới một ngã rẽ. Hội chùa vẫn chưa tàn, đèn đuốc ở Hắc Phong Thành giống hệt như lúc cửa phủ được mở, so với ban ngày càng thêm náo nhiệt. Đám đông bốn phía bắt đầu đông đúc, Triển Chiêu, Thiên Tôn và Ân Hậu di chuyển vòng quanh hai lần vẫn không hề phát hiện ra Tiêu Yêu Lâu, trong khi Bạch Ngọc Đường thì đứng ở chính giữa, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm về một phía. Triển Chiêu thắc mắc hỏi, “Ngọc Đường, Tiêu Yêu Lâu nằm ở đâu?” Bạch Ngọc Đường vươn tay chỉ về phía xa. Triển Chiêu cùng hai lão nhân dựa vào hướng ngón tay của hắn mà nhìn theo, chỉ thấy một tòa tiểu lâu, bên trên tấm bảng hiệu viết chữ “Lạc Dương trà lâu”. “Chính là tòa tiểu lâu mà mọi người bị trúng chiêu đã từng đi qua sao?” Triển Chiêu liếc mắt nhìn một cái, hỏi, “Không giống nha…” Thiên Tôn và Ân Hậu cũng gật đầu. Thiên Tôn bổ sung một câu, “Chỉ có cái nóc nhà là giống.” Triển Chiêu lôi hình vẽ Tiêu Yêu Lâu từ trong phong thư ra nhìn một chút, gật đầu, “Xác thực là rất giống… Nói một cách chính xác thì cái nóc nhà giống nhau như đúc!” Ân Hậu nói, “Kết cấu nóc nhà kiểu như thế này thật ra rất thông thường, hẳn là vẫn còn những thứ khác giống hệt nhau.” Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, chỉ về phía bên cạnh, nói, “Bên kia nguyên bản chắc là tòa Tà tháp ở Thanh Liên Tự.” Triển Chiêu gật đầu. “Mọi người thử nhìn cấu trúc của Tiêu Yêu Lâu rồi nhớ lại tòa Xá Lợi tháp kia đi, có giống không?” Bạch Ngọc Đường cất tiếng hỏi, Thiên Tôn cùng Ân Hậu liếc mắt nhìn nhau – Đừng có nói là giống hệt nhau nữa nha! Triển Chiêu vuốt cằm, “Nghe ngươi nói như vậy, quả thật là…” “Cuối cùng chính là tầng trệt của tiểu lâu kia.” Bạch Ngọc Đường xoay người, chỉ về phía bên kia, “Phía đó nhìn quen mắt chứ?” Tất cả mọi người quay đầu lại xem, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường chỉ vào một cửa tiệm có hai tầng, bên trên tấm bảng hiệu ghi “Thủy Hương Các”. “Là cái tiệm son đó!” Triển Chiêu nói. Thiên Tôn cầm lấy hình vẽ giơ lên trước mặt, so sánh với tiệm son rồi gật đầu, “Đúng vậy, kết cấu tầng lầu giống y chang nhau!” “Cho nên…” Ân Hậu đã hiểu được ý tứ của Bạch Ngọc Đường, “Tiêu Yêu Lâu là do ba địa phương này kết hợp lại?” “Khó trách những người đi qua ba nơi này sau khi trở về đều mơ thấy Huyết yêu.” Triển Chiêu cau mày, “Có khi nào là cùng một chỗ không?” “Nhưng mà Trần lão nhân đã nói trong mộng mơ mơ màng màng đi đến Tiêu Yêu Lâu, còn thấy Huyết yêu… Vậy lão đứng ở đâu mà nhìn thấy?” Triển Chiêu nghĩ mãi không ra. Bạch Ngọc Đường dường như đã nắm được huyền cơ trong đó, nói, “Miêu nhi, chúng ta thử đứng ở vị trí này xem, chỗ này đồng thời thấy được cả ba địa phương, đúng không?” Triển Chiêu gật đầu, Thiên Tôn và Ân Hậu cũng gật đầu. Bạch Ngọc Đường chỉ về phía Lạc Dương trà lâu, nói,” Sau lưng trà lâu toàn là tường thành, nhìn đặc biệt cao… Đừng nhìn hiện tại đèn đuốc sáng trưng, nhưng tới nửa đêm sau khi ngọn đèn dầu đã tắt, ở hướng kia của trà lâu chỉ có chỗ cao nhất là có đèn!” Triển Chiêu nghĩ nghĩ, gật đầu, “Đúng! Là ánh sáng từ cửa thành bên kia truyền tới.” Cửa thành Bắc của Hắc Phong Thành khắp nơi đều giăng đèn đuốc sáng trưng suốt cả mười hai canh giờ trong một ngày, chủ yếu là để canh gác. “Nói cách khác, nếu như nửa đêm ngay tại vị trí này nhìn xa xa về phía Lạc Dương trà lâu…” Bạch Ngọc Đường nhìn mọi người. Mọi người lúc này dĩ nhiên đã lĩnh hội ý tứ của Ngũ gia – Nếu như thời điểm tối mù đến đây xem, chỉ có thể thấy được nóc nhà của trà lâu! Chính xác là, mái nhà của Tiêu Yêu Lâu! “Cũng cùng một cách như vậy.” Bạch Ngọc Đường chỉ về phía tòa Xá Lợp tháp đã sập của Thanh Liên Tự, “Phía xa xa của tòa tháp kia…” Triển Chiêu nhìn thấy tức khắc hiểu rõ, gật gật đầu, chủ yếu là vùng chịu trách nhiệm trị an ở bên trong quân doanh của thành Hắc Phong, nói cách khác chính là chỗ cả ngày đèn không tắt, binh lính luân phiên thay ca… Chỗ đó ban đêm có thể coi là một nguồn sáng, hơn nữa bởi vì nằm ở trên cao cho nên vừa khéo ánh sáng có thể chiếu vào vị trí thân tháp của Thanh Liên Tự. Quay đầu nhìn lại Thủy Hương Các một lần nữa, cửa tiệm son này có vị trí gần nhất, trước cửa treo lồng đèn, buổi tối hẳn là có thể nhìn rõ tầng trệt… “Cho nên nói!” Triển Chiêu cuối cùng cũng minh bạch, “Buổi tối chỉ cần đi đến nơi này, vô luận là nhìn về phía nào, đều có thể nhìn thấy một phần của Tiêu Yêu Lâu!” “Nhất là thần chí đang trong tình trạng không minh mẫn.” Bạch Ngọc Đường nói, “Phương pháp khiến cho người ta sinh ra ảo giác nhìn hướng nào cũng thấy một tòa tiểu lâu không tồn tại thật sự không nhiều lắm, người bình thường nghĩ cũng không ra. Thế nhưng có thể làm cho người ta tùy tiện nhìn một hướng rồi ngộ nhận là cách thức liên lạc của thượng tiên Tiêu Yêu Lâu, cách này lại có rất nhiều!” “Ừm!” Ân Hậu vuốt cằm, “Có đạo lí, Thanh Liên Tự, Lạc Dương trà lâu cùng Thủy Hương Các, vô luận là người ở chỗ nào động tay động chân hạ một chút dược là có thể làm cho người đi ngang qua bị trúng chiêu. Đợi đến nửa đêm, đem người bị hạ mê dược mơ mơ màng màng rơi vào trạng thái mộng du rồi đưa đến chỗ của Huyết yêu, như vậy liền đại công cáo thành!” “Mà Trần lão gia tử không nhớ được mặt của Huyết yêu.” Triển Chiêu nghĩ nghĩ, “Có thể là do đứng ở trong bóng tối!” Dứt lời, Triển Chiêu chạy đến một vị trí ở bên trong ngõ nhỏ, nói, “Nếu xung quanh không có ánh sáng, đứng ở chỗ này, chỉ có ánh trăng chiếu lên trên người ta nhưng lại không chiếu tới mặt, Trần lão gia tử ý thức mơ hồ dĩ nhiên sẽ không thể nhớ kĩ mặt ta!” “Hóa ra cách thức lại đơn giản như vậy.” Thiên Tôn gật đầu, “Làm được như vậy phải có ba địa phương này hỗ trợ mới được nha!” “Cả ba chỗ này đều muốn giúp đỡ Huyết yêu sao?” Ân Hậu hỏi. “Đồng phạm ẩn nấp?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời quay lại nhìn Thiên Tôn. “Ngày đó, sau khi ta mang theo đứa nhỏ kia tiến vào tiểu lâu, quả thật tòa lâu đó bị người dùng nội lực làm cho rung sập.” Thiên Tôn nói, “Rất có thể là Huyền Đình làm.” “Hơn nữa lúc sau, khi Huyền Đình tìm không được thỏi vàng có khắc chú văn cũng là lúc Xá Lợi tháp gần như đã bị vạch trần.” Triển Chiêu cảm thấy suy nghĩ của Thiên Tôn rất hợp lý, “Chúng ta chắc chắn phải điều tra Huyền Đình, bởi vì sợ bại lộ cho nên Huyết yêu mới xuống tay diệt khẩu.” “Trà lâu cùng tiệm son đều là đồng lõa, vì sao lại làm ra chuyện này?” Triển Chiêu tò mò, Hay là nói không phải đồng phạm mà là bị khống chế?” “Huyết yêu làm xôn xao dư luận, gây ra chuyện lớn như vậy, nếu là bị khống chế, nghĩ cách muốn tự bảo vệ mình không phải rất dễ sao? Thông báo cho Triệu gia quân là được mà.” Ân Hậu lại có cách nhìn bất đồng. “Quả thực…” Bạch Ngọc Đường nhớ lại những gì mà Giao Giao chứng kiến tối hôm đó, “Đêm ấy, Huyền Đình một mình bước đi thong thả trong đêm khuya, có chút xu hướng bị dao động.” “Không chừng hắn ta muốn tìm Triệu gia quân để đầu thú, kết quả chưa kịp đã bị giết.” Triển Chiêu cau mày, “Người trong Hắc Phong Thành bị lời đồn về Huyết yêu làm cho sợ hãi khắp nơi, cho dù có là người bất hạnh bỏ mạng ngoài ý muốn cũng sẽ bị nói là vì trúng Huyết chú mà chết.” “Đây quả thật là một phương pháp nhiễu loạn lòng người rất tốt.” Ân Hậu thấp giọng nhắc nhở Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Loại kỹ xảo này, rất giống với cách làm việc của quân mật thám phe địch.” Triển Chiêu mở to hai mắt, “Chẳng lẽ là nói, Huyết yêu là gian tế mà kẻ địch phái đến thành Hắc Phong?” “Có phải là Huyết yêu hay không ta không rõ lắm.” Ân Hậu khoát tay, “Mai phục cũng quá lâu rồi.” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, xác thực đã mai phục thật lâu đi. “Nhưng hai tòa lâu này lại rất khó nói rõ.” Ân Hậu chỉ Thủy Hương Các cùng Lạc Dương trà lâu, “Có đôi khi thế sự khó lường, ai bị ai khống chế, ai bị ai lợi dụng, thật sự rất khó đoán trước.” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái, quyết định trước tiên đi đến tiệm son, giúp Triệu Phổ làm một cuộc điều tra, xem thử có phải là do gian tế nhân cơ hội quấy rối hay không.