Đằng Thành đưa Vinh Kính và Tạ Lê Thần cùng đến sân vận động, điều tra đầu mối Thomas bị bắt cóc . Vinh Kính kiểm tra cột rổ, giáo viên thể dục của trường nói cột rổ không biết vì sao ngã xuống, nhân viên cảnh sát kỹ thuật tra xét nửa ngày, cũng thấy chỉ là bất ngờ. Vinh Kính cũng kiểm tra cái cột, không phải bị hỏng, rồi tự động ngã xuống... Có cái này có thể sao? Tạ Lê Thần cũng choáng váng nhìn cột rổ đổ trên mặt đất, bởi vì cột rổ căn bản không phải gãy đôi hay sao cả, mà là hoàn toàn đổ xuống. "Cột rổ này trọng lượng bao nhiêu?" Tạ Lê Thần hỏi một người cảnh sát phụ trách giám định bên cạnh. "Đây là cột rổ dịch chuyển lên xuống thủ công, trọng lượng tổng cổng khoảng 1 tấn, vô cùng kiên cố dùng máy áp suất hơi nước cũng không đẩy không ngã, mặt khác, cho dù có bị máy áp suất hơi nước đẩy được, cột rổ cũng chỉ tự động thấp xuống, chứ không ngã xuống." Người cảnh sát kia cười khổ một tiếng, "Muốn nó sập, trừ phi là tìm một hai con voi châu Phi thành niên đến húc nó, không thì hai cần cẩu loại khồng lồ." Tạ Lê Thần nhíu mày, là phương pháp gì đẩy sập cột rổ đây? Truyền thông bên ngoài đều đưa tin nói là cột rổ bị hỏng hóc, còn có người đưa tin nói là bị người đẩy, bất quá có lẽ không ai tin là nó tự ngã. "Thực sự có ma sao!" "Hay a, chắc chắn có!" Tạ Lê Thần chợt nghe cách đó không xa, có mấy người nữ sinh xem náo nhiệt đang khe khẽ nói nhỏ, y đi qua. Mấy nữ sinh thấy Tạ Lê Thần , đều sửng sốt, rất hưng phấn đương nhiên cũng hiếu kỳ vì sao Siêu sao lại ở chỗ này? "Hi." Tạ Lê Thần cười cười, mấy nữ sinh lập tức có chút choáng váng. Một cô khá bạo nhanh chóng móc sô và bút ra, "Lê Thần kí tên cho em với!" Tạ Lê Thần kí tên cho cô, hai người kia cũng hoan hỉ vui mừng muốn được kí tên, còn hỏi y, vì sao xuất hiện tại hiện trường giết người."À." Tạ Lê Thần cười cười, "Anh gần đây phải diễn một bộ phim về mưu sát trường học, trong đó có một tình tiết chuyện ma quái trong trường. Vừa lúc nghe một người bạn nói, trường học này có chuyện ma quái phải không? Thế nên anh đến tìm kiếm cảm xúc, không ngờ thực sự gặp phải chuyện này... Cảnh sát Bên kia có một người là bạn anh, thế nên được vào xem." "Ra anh cũng nghe nói về chuyện ma quái a?" Các nữ sinh đây đó liếc mắt nhìn nhau, đều căng thẳng. Lúc này, Vinh Kính từ chỗ chuyên gia kỹ thuật kia tìm hiểu được đặc tính cột rổ, cũng hết đường xoay xở, định hỏi ý kiến Tạ Lê Thần. Vừa xoay mặt, nhìn thấy Đằng Thành nghiêng mặt, chuyên chú nhìn bên sân bóng, Tạ Lê Thần giao tiếp với mấy nữ sinh kia. "Anh ta rất thông minh." Đằng Thành đột nhiên quay đầu lại nói với Vinh Kính, "Tôi điều tra thành tích học hành trước đây của anh ta, từ nhỏ đến lớn, môn nào cũng được cấp A! Bất luận là cuộc thi giáo dục quốc nội khô khan hay ngành học tương đối linh hoạt thực dụng nước ngoài, ngay cả mấy khoản thường thức gia đình, anh ta cũng có thể dễ dàng lấy được điểm tuyệt đối!" "Có vấn đề gì sao?" Vinh Kính hỏi ngược, "Diễn viên không thể là thiên tài đầu óc sao?" "Học viên có ưu tú cỡ nào cũng không thể cả đời không hề rớt lần nào!" Đằng Thành nhíu mày, "Tạ Lê Thần có rất nhiều chỗ khác hẳn với người thường!" Vinh Kính tự nhủ nói nhảm không, y có thể phục chế tính cách và hành vi, giáo sư làm một lần y chỉ cần nhìn là biết, toàn bộ đề mục đã làm cũng đều nhớ, trí nhớ cũng siêu việt, nhìn thoáng qua là sẽ không quên, sao có thể rớt được chứ! Đương nhiên, chuyện này anh không thể nói cho Đằng Thành. Để tận lực cắt đứt Đằng Thành cứ nghiên cứu Tạ Lê Thần như một biến thái, Vinh Kính bước nhanh tới, đứng bên người Tạ Lê Thần. Mấy nữ sinh thấy cả vệ sĩ mỹ nhân trong truyền thuyết cũng theo tới, tâm tình càng tốt. "Nói cho anh biết chút đi, trong trường xảy ra chuyện ma quái ở đâu?" Tạ Lê Thần hỏi tiếp. "Thường hay có vật nặng rớt xuống làm bị thương người!" Mấy nữ sinh líu ríu nói. "Vật nặng?" Đằng Thành cũng đi đến. "Đúng vậy, mấy ngày hôm trước giáo sư lịch sử bị đột nhiên bị cái điều hòa rớt xuống va trúng trọng thương, lúc đó tất cả mọi người đều nói, điều hòa sao có thể rớt xuống! Rất nhiều người nói thấy điều hòa bay lên không trung!" "Là máy ngoài hay máy trong của điều hòa?" Vinh Kính nghĩ phương hướng vị trí rất quan trọng. "Là máy trong điều hòa treo thẳng đứng trong phòng học! Bởi vì phòng học lớn, thế nên điều hòa đặt ở vị trí tương đối cao, còn được đặt trên một lớp xi-măng, rất vững chắc, bốn phía còn có giá sắt cố định. Thế nhưng ngày đó giáo sư Trần lân lớp vừa đi tới gần đó liền "rầm" một tiếng rồi ngã xuống!" "Đúng vậy đúng vậy! Thật là khủng khiếp, máu tung tóe!" Mấy nữ sinh nói đến chỗ sợ, đều cùng nhau lùi lại. "Sau đó, toàn bộ điều hòa treo thẳng trong trường học đều dỡ để xuống đất, vì vậy phía sau phòng học không có gió!""Còn chuyện gì khác không?" Vinh Kính hỏi tiếp. "Có, còn một chuyện kinh khủng hơn!" Nữ sinh nhỏ giọng nói, "Nghe nói năm hai khai giảng khóa quân sự, một người nam sinh ngủ giường dưới, bị giường trên rớt xuống chẹt chết!" Vinh Kính và Tạ Lê Thần mở to hai mắt —— thật không? Giường mà cũng rớt! "Còn gì không?" Đằng Thành nghĩ việc này hình như không dính dáng gì đến chuyện bị bắt cóc Thomas, mà là vụ án liên hoàn sát nhân ly kỳ nào đó. "Còn có một chuyện, bọn em nghe nói thôi, nhưng không biết thật hay giả!" Mấy nữ sinh liếc mắt nhìn nhau, giống như đang thăm dò nhau, có muốn nói chuyện này hay không. "Nói đi." Đằng Thành nghiêm túc nói, "Tôi là cảnh sát, không được nói dối!" Mấy nữ sinh sắc mặt trắng bệch, một người nhỏ giọng hỏi, "Nói ra, có thể bị khai trừ không a?" Hai người khác cũng đều sợ, đã định rời đi. Đằng Thành nhíu mày vừa định nói, bị Tạ Lê Thần quay đầu lại liếc mắt lườm. Vinh Kính cũng lắc đầu, nghiêm túc nói với hắn, "Anh chắc chắn không có bạn gái!" Đằng Thành ngẩn người, "Sao cậu biết?" Vinh Kính suy nghĩ một chút, "Kiểu này có vẻ gọi là bệnh nghề nghiệp cảnh sát, cưỡng chế điều tra án, biến tất cả mọi người trở thành kẻ bị tình nghi hoặc kẻ có tiềm năng bị tình nghi. Nói chung, tôi có biết bác sĩ tâm lý rất giỏi, chứng cưỡng chế của anh rất nặng, nhanh chóng trị liệu một chút đi!" "Cậu..." Đằng Thành há há miệng, Vinh Kính "suỵt!" với hắn ta ý bảo hắn ta hung thần ác sát diện mục dữ tợn không được đi ra hù dọa nữ sinh! Tạ Lê Thần đi qua giơ tay nhẹ nhàng vỗ vai mấy nữ sinh, nhỏ giọng nói, "Đừng nói cho cái gã cảnh sát kia, bí mặt nói cho anh biết, anh không nói cho người khác đâu, hiệu trưởng của các em anh có quen biết, ông ấy sẽ không làm khó dễ các em!" Mấy nữ sinh kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, an lòng, ai mà chống đỡ được thỉnh cầu Tạ Lê Thần mở miệng xin chứ, liền nói ra. "Bọn em nghe nói, sự kiện vật nặng rơi đầu tiên xảy ra trong trường, là một năm trước! Đại hội thể dục thể thao, bãi bóng ở thao trường của trường học đang tiến hành thi đấu. Đột nhiên khán đài sập xuống phân nửa, rất nhiều học sinh ngã xuống, gây ra thảm kịch một người tử vong, hơn hai mươi người thụ thương, lúc đó trường học sợ ảnh hưởng không tốt, lấy cớ học sinh ẩu đả dẫn đến nạn giẫm đạp kết án." "Chuyện đó thì có liên quan gì đến vật nặng rơi?"Vinh Kính không hiểu. "Một mặt, khiến cho khán đài sập, là khung sắt thừa trọng nên bị bóp méo nghiêm trọng, mặt khác, còn đè chết một người... không phải khán giả xem bóng." Vinh Kính và Tạ Lê Thần sửng sốt, hỏi, "Là ai?" Mấy nữ sinh liếc mắt nhìn nhau, trả lời, "Là thủ thành năm ba, đang chơi trên sân bóng. Anh ấy là đội trưởng bội bóng đá!" "Cậy ấy bị đè chết?" Vinh Kính và Tạ Lê Thần đều sửng sốt, "Bị cái gì đè? Bóng sao?" "Không phải!" Nữ sinh nhanh chóng xua tay, "Bị khung thành!""Khung thành?!" Đằng Thành không thể tin được, lại có chút tức giận, "Nói chứ trường học các cô trước trước sau sau đã chết bao nhiêu người rồi, sao không ai báo án?!" Mấy nữ sinh lại thụt lùi, Tạ Lê Thần lườm hắn ta một cái, "Các em ấy chỉ là sinh viên bình thường, bên phía nhà trường sợ mưu sát liên hoàn ảnh hưởng việc chiêu sinh, anh muốn phát hỏa thì tìm hiệu trưởng mà phát, đừng làm khó dễ mấy nữ sinh!" Đằng Thành bị nghẹn một câu cũng không nói nổi, mấy nữ sinh vẻ mặt sùng bái nhìn Tạ Lê Thần. Vinh Kính bất đắc dĩ lắc đầu, có chút thay Đằng Thành lo lắng, hắn ta có thể thành công điều tra rõ Tạ Lê Thần sao? Thoạt nhìn thành thật quá a. "Nhưng mà!" Lúc này, một người nữ sinh giống như nhớ ra cái gì, nói cho Tạ Lê Thần, "Rất nhiều người đều nói, hồn ma kia, là hồn của một nam sinh đã chết rất lâu trước kia." Tất cả mọi người sửng sốt. Đằng Thành đã có chút bất lực, đây là trường học gì a, toàn giấu diếm được kỹ như vậy. "Nam sinh kia chết như thế nào?" Vinh Kính hỏi. "Nghe nói là rất lâu trước đây, bị bắt nạt, thế nên nhảy lầu chết!" "Chuyện bắt nạt trong trường a." Vinh Kính hơi lắc đầu. "Sau này mấy người chết đi đó, chẳng lẽ cũng là thích bắt nạt người khác?" Tạ Lê Thần cảm thấy rất hứng thú hỏi. Mấy nữ sinh cùng gật đầu, "Những người đó a, không thể nói là làm chuyện xấu rõ ràng hay là thích bắt nạt người khác gì, chỉ là thỉnh thoảng thích lấy người ta làm trò đùa gì đó thôi, lấy cái chết đến nghiêm phạt, không khỏi quá nặng." Hỏi xong mấy nữ sinh, Tạ Lê Thần quay đầu lại nhìn Vinh Kính, "Thỏ, thấy thế nào?" Vinh Kính hơi lắc đầu, "Có vẻ không liên quan đến chuyện bắt cóc Thomas a." "Tôi cũng thấy thế." Tạ Lê Thần nhìn trái phải, "Bất quá tôi có hứng thú với vụ án này hơn là điều tra đầu mối vụ biến mất kia." "Ừ, tôi cũng vậy!" Vinh Kính cũng gật đầu, "Đến trường học một chút thế nào?" Tạ Lê Thần vui vẻ đáp ứng. "Bọn em dẫn đường cho hai người!" Ba nữ sinh kia rất nhiệt tình, đang định đi, Đằng Thành kéo hai người lại, "Này, tìm được Thomas trước đã!" Vinh Kính và Tạ Lê Thần liếc mắt nhìn nhau, nguyên bản không muốn phối hợp lắm, dọc theo đường đi Đằng Thành theo dõi gắt gao, không khỏi có chút khó chịu. Tạ Lê Thần mỉm cười, "Vậy cùng các nữ sinh tâm sự chuyện Thomas là được chứ gì?" Đằng Thành nhíu mày, Tạ Lê Thần từ ngay từ đầu vẫn luôn khiêu chiến tính nhẫn nại của mình, người này tính cách thực sự là rất ác liệt. Vinh Kính đứng một bên, lực chú ý bị một bóng người hiện lên ở cửa sân vận động thu hút —— là người phụ nữ bám theo bọn họ kia! Cũng tới? "Được rồi, nghe nói trường học các em còn có một học sinh biến mất có phải không?" Vừa đi ra ngoài sân vận động, Tạ Lê Thần vừa hỏi mấy nữ sinh."Thomas sao, cùng lớp bọn em đó." Một người nữ sinh nói cho ba người, "Cậu ấy là sinh viên chuyển trường cũng là con lai, bất quá thường ngày không hay nói, chỉthích chơi bóng." "Đúng rồi, cậu ấy đã từng rất nghiêm túc hỏi thăm quá chuyện hồn ma nắm đó!" Một nữ sinh nhỏ giọng nói, "Có vẻ cảm thấy rất hứng thú!" Vinh Kính và Tạ Lê Thần ngẩn người, "Cậu ta cảm thấy hứng thú với hồn ma?" "Vâng, hình như là thế." Nữ sinh gật đầu, "Lần đó lến lớp cậu ấy ngồi ngay sau bọn em, cũng chính là lần giáo sư Trần bị thương kia, cậu ấy có vẻ vô cùng căng thẳng, còn rất kích động, sau đó vẫn luôn tìm một người." "Tìm người?" Vinh Kính và Tạ Lê Thần đồng thanh hỏi, "Tìm ai?" "Tìm hồn ma!" Nữ sinh trả lời không giống như đang giỡn, "Nói là một nam sinh không cùng lớp nhưng tới nghe giảng. Thế nhưng bài giảng lịch sử, hầu như toàn bộ mọi người cùng năm đêu tới, trong phòng học có cả vài trăm người! Lớp của giáo sư Trần rất hay, rất nhiều sinh viên dự thính, đi đâu mà tìm!" Vinh Kính và Tạ Lê Thần liếc mắt nhìn nhau —— Thomas, có phải đã phát hiện chuyện gì không? Vụ án lần này chẳng lẽ không phải chỉ là che giấu bắt cóc đơn thuần?!