Tạ Lê Thần quấn quýt cả đêm luyện tính nhẩm, luyện đến hỗn loạn cháng váng đầu cuối cùng cũng ngủ, nằm mơ thấy mình đang kéo co, Vinh Kính biến thành một nhóc lùn ục ịch cầm cờ ở một bên vẫy vẫy, còn y thì đang kéo co mồ hôi đầm đìa... Cũng không biết ngủ bao lâu, cuối bị Vinh Kính lay dậy. "Ưm?" Tạ Lê Thần mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn, vẻ mặt không hiểu, đầu óc hỗn độn quên mất cuối cùng trong giấc mơ kia y thắng hay thua, nói chung là xương sống thắt lưng đều đau nhức. "Dậy mau!" Vinh Kính chỉ chỉ đồng hồ báo thức trên tường, "Sắp đến giờ rồi." Tạ Lê Thần liếc mắt nhìn trên tường, "chết" một tiếng bật dậy, may mà Vinh Kính động tác nhanh tránh kịp, nếu không đã cụng đầu. "Làm gì vậy?" Vinh Kính không hiểu gì cả. "Cậu nói sớm chứ, tôi phải chuẩn bị chuẩn bị." Tạ Lê Thần xoay người đứng lên chạy ào vào phòng tắm. Còn hét ra, "Thỏ, giúp tôi gọi Văn Đức tới, nói cho cậu ấy tôi có chuyện tuyến bố! Nói cậu ấy đưa Tảo Thần đến." Vinh Kính chớp mắt, không nghĩ ra Tạ Lê Thần có tuyên bố gì, bất quá cũng Không còn cách nào, vẫn gọi điện thoại cho Tào Văn Đức. Rất nhanh, Văn Đức tới rồi, quả nhiên mang Tảo Thần đến. Vừa vào cửa, Tào Văn Đức còn không hiểu, hỏi Tạ Lê Thần đang ở lau tóc, "Anh không phải đi gặp Đoàn Dương bàn hợp đồng sao, tuyên bố cái gì, không cần nghiêm trọng như vậy chứ?" Tạ Lê Thần không để ý tới anh ta, lôi Tảo Thần sang một bên lặng lẽ nói, Vinh Kính và Tào Văn Đức liếc mắt nhìn nhau, đều có chút nghi ngờ. Tạ Lê Thần nhỏ giọng nói cho Tảo Thần, "Ai, anh phải đi gặp tình địch, chú đừng khiến anh mất mặt." "A!" Tảo Thần kinh ngạc, bị Tạ Lê Thần che miệng, hai người quay đầu lại, quả nhiên thấy Vinh Kính và Tào Văn Đức đều dựng thẳng tai hiếu kỳ nghe. "Khụ khụ." Tạ Lê Thần ho khan một tiếng, Tảo Thần lập tức vẻ mặt nghiêm túc nói, "Đại ca anh yên tâm, anh xinh đẹp như hoa, không ai có thể thắng anh!" "Đẹp cái đầu chú!" Tạ Lê Thần cho hắn một người thiêu lật, "Ông đây gọi là anh tuấn tiêu sái!" Sau đó, Tạ Lê Thần bị Tạ Tảo Thần đưa vào trong phòng "Trang điểm make up", Tào Văn Đức đầy bụng nghi ngờ, Vinh Kính lắc đầu sang một bên chuẩn bị. Anh còn muốn trước khi đi nghiên cứu thêm một chút về tài liệu của Tô Phương Vân, vẫn cảm thấy bối cảnh gia tộc và mối quan hệ với Đoàn Dương của cô ta sao sao đó."Ai, Kính Kính." Tào Văn Đức vươn qua, thấp giọng hỏi, "Lê Thần có ý kiến với Đoàn Dương gì kia hả?" "Hả?" Vinh Kính giả vờ không hiểu, mờ mịt hỏi, "Cái gì?" "Hai người bọn họ thực sự chưa từng có gì?" Tào Văn Đức hình như không tin, "Vậy Lê Thần làm gì cứ y như thấy kẻ thù mà nhìn chằm chằm người ta không tha?" Vinh Kính nhún nhún vai, vẻ mặt không biết cũng không muốn biết, hình như có chút bất đồng với trước đó, Tào Văn Đức âm thầm cảm giác được... Có thể có chút liên quan với cậu ấy. Chỉ chốc lát sau, Tạ Lê Thần lưu đi từ phòng thay đồ ra, tinh thần toả sáng. Vinh Kính thấy y ăn mặc nhã nhặn suất khí, có chút phong cách nhất quán của Đoàn Dương, có thể thấy là tính đi dằn mặt, tự nhủ anh hóa trang cái củ tỏi gì chứ... Trang phục có đẹp thì cũng là lưu manh chuyển thế. Tạ Lê Thần vung tay lên, đưa theo Vinh Kính, "Đi." Vinh Kính nhìn trời, cầm máy tính bảng theo y đi. Thấy hai người rời đi, Tào Văn Đức hỏi Tạ Tảo Thần, "Tảo Thần, chúng ta kế tiếp đến chỗ nào chơi? Khó có được dịp nghỉ ngơi không cần hầu hạ cái ông thiên vương kia." Tạ Tảo Thần túm lấy tay áo Tào Văn Đức thần thần bí bí nói, "Chúng ta theo dõi bọn họ xem náo nhiệt đi!" "Nhìn cái gì náo nhiệt cơ?" Tào Văn Đức suy nghĩ một chút, thấp giọng hỏi, "Lê Thần có phải nói với em cái gì không?" "Ừ!" Tảo Thần cười tủm tỉm, "Lê Thần nói, người kia là tình địch của anh ấy!" "À..." Tào Văn Đức thoáng chốc đã hiểu, "Thì ra là thế a." "Đi." Tạ Tảo Thần kéo anh ta, vội vội vàng vàng ra khỏi phòng, cùng nhau lái xe, lặng lẽ đuổi kịp nhóm Tạ Lê Thần, đến nhà hàng gặp mặt. Bên trong nhà hàng phong cảnh ưu nhã, Đoàn Dương chọn chỗ ngồi ở tầng cao nhất xoay tròn cạnh cửa sổ của nhà hàng, phong cảnh tuyệt đẹp, chỉ là bốn phía trống trơn, cũng không dễ tiếp cận. Tào Văn Đức và Tảo Thần bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ngồi tại cửa, đương nhiên, bị Vinh Kính phát hiện. Đoàn Dương đưa Tô Phương Vân theo, trang phục rất đẹp, Tạ Lê Thần đưa Vinh Kính đi vào trong, xa xa nhìn thấy, thấp giọng hỏi, "Cậu nói có thể là cô gái kia giả chết lừa đoạt di sản? Hoặc là Đoàn Dương giết chết người thật, dùng một người giả đến thế thân hay không?" Vinh Kính thật bội phục Tạ Lê Thần nói mà miệng chả hé ra được một phân, tiếng bụng sao? Đoàn Dương đứng dậy bắt tay hai người, mặt có nét cười, Tạ Lê Thần cũng khách khí, hai người đây đó nét tiếu ý phảng phất, cũng không có nửa phần không vừa lòng. Vinh Kính chờ xem kịch vui, gật đầu với Đoàn Dương rồi ngồi xuống, Tô Phương Vân hình như rất thích Vinh Kính, bắt chuyện nói anh ngồi, gọi đồ uống cho anh, giới thiệu món ăn ngon ở đây. Tạ Lê Thần tự nhủ, không phải chứ, hai vợ chồng ánh mắt chẳng lẽ đều nhất trí? Quả nhiên thỏ là người gặp người thích sao!Nhà hàng bắt đầu đưa đồ uống lên. Đoàn Dương đi thẳng vào vấn đề, cùng Tạ Lê Thần nói đến hợp đồng lần này. Tạ Lê Thần thật ra rất thản nhiên cũng chuyên nghiệp, không có yêu cầu gì nhiều lắm, chỉ là, kịch bản phải được y gật đầu, nhân viên công tác do y chọn. Vinh Kính biết đây là chỗ Tạ Lê Thần anh minh, hắn là ngăn chặn Đoàn Dương phái mấy người khó chịu và dùng thủ đoạn không quang minh quấy rối, bất quá... Dù sao người ta là cũng là nhà sản xuất, có kiêng có lành a. "Không thành vấn đề!" Đoàn Dương cũng sảng khoái, "Nhưng... Phương Vân là người mới, lần đầu tiên quay phim, ông hoàng màn ảnh nên giúp đỡ chỉ dẫn." Tạ Lê Thần thờ ơ cười cười, "Diễn xuất là nhờ thiên phú, có thì không dạy cũng thành thạo kỹ xảo, không có thì có dạy cũng vô dụng, phải không?" Nói rồi, nhìn Tô Phương Vân. Vinh Kính âm thầm tán thán, cục đồ ăn Tạ Lê Thần tiến bộ a, cũng biết thử Tô Phương Vân vào lúc này. Quả nhiên, Tô Phương Vân bị vấn đề Tạ Lê Thần đột ngột hỏi ngoài dự đoán thế này làm bất ngờ, sau đó có chút xấu hổ cười cười, che giấu một tia không được tự nhiên hiện lên trong mắt. Cử động này làm sao thoát được mắt Vinh Kính, song song... Vinh Kính nghi hoặc trong lòng, tâm lý Tô Phương Vân có vấn đề, hơn nữa cũng không phải đa mưu túc trí, che giấu tốt cho lắm. Theo lý mà nói, nếu như cô ta trong tâm giấu sự, với sự hiểu biết của mình về Đoàn Dương, tất nhiên sẽ bị phát hiện, nhưng vì sao có thể ở lại bên người hắn?" "Thỏ, gọi món ăn." Tạ Lê Thần giao menu cho Vinh Kính. "Vì sao gọi cậu ấy là thỏ a?" Tô Phương Vân rất không hiểu hỏi. "À, cậu ấy..." Tạ Lê Thần vừa định nói bởi vì cậu ấy nhảy điệu thỏ đẹp lắm, xương ống chân đã trúng của Vinh Kính một cước, đau đến mức nổi một thân da gà, chà chà xát xát chân, cười hì hì nói Vinh Kính tiếp tục gọi món ăn. Vinh Kính nâng ly uống nước, nhìn menu. "Có bánh gạo và shasimi, còn có tôm xiên, lươn và tôm chiên cậu thích đều có, rất tươi." Đoàn Dương cười đề cử món cho Vinh Kính, Tạ Lê Thần nghe được bĩu môi, cừ thật, đều là món Vinh Kính thích! Vinh Kính cũng không nhiều lời, chọn món mình thích ăn, dù sao hôm nay lại có tận hai tên địa chủ ở đây, có thể ăn ngon. Mặt khác, anh hiện tại đối với Đoàn Dương không cảm thấy hứng thú lắm, trái lại anh để ý Tô Phương Vân trước mắt hơn, vẫn cảm thấy... Cô ta có điểm quái lạ. Sau đó, Tạ Lê Thần và Đoàn Dương trò chuyện. Đoàn Dương nói Tạ Lê Thần người thật đẹp hơn thoạt nhìn trên TV a, có hứng thú làm người mẫu sản phẩm không. Tạ Lê Thần nói quá khen, yêu cầu làm mẫu sản phẩm của mình rất nghiêm ngặt, tốt nhất là tìm người đại diện thương lượng. Đoàn Dương nói Tạ Lê Thần thận trọng, đối đãi không cần cẩn thận như vậy chứ! Tạ Lê Thần nói không còn cách nào, năm nay người xấu nhiều lắm mà.Đoàn Dương cười gượng nói y thích giỡn, Tạ Lê Thần liền nói chỉ đùa thôi. Nói chung, người không hiểu thì cho rằng hai người bọn họ giao tình không tệ nên mới nói nói cười cười, mà Vinh Kính hiểu nội tình thì lại nghe ra có chút giương cung bạt kiếm. Vinh Kính không hiểu lắm Tạ Lê Thần làm gì phải có địch ý với Đoàn Dương đến như vậy, bất quá tâm tình thật ra không tệ. Mặt khác, cùng nhau ngồi một khoảng thời gian, Vinh Kính rõ ràng nghĩ —— Tô Phương Vân cũng không phải là một nhân vật tiểu thư khuê các thật sự, nói cách khác, cô ta hẳn không phải sinh ra là thiên kim tiểu thư. Bởi vì cô ta thoạt nhìn có chút quá mức nhu thuận lại thiện lương hiểu ý, có vẻ rất lưu ý cảm nhận của Đoàn Dương ... Chẳng lẽ thật là lòng có tình sao? Cơm nước bắt đầu, Vinh Kính phát hiện Tô Phương Vân lúc lấy dao ăn, ngón tay hơi cổ quái, đầu ngón áp út tay phải, thoáng hơi cong vào trong. Vinh Kính sửng sốt, kiểu ngón tay này anh rất rõ, là quanh năm luyện súng mới có thể tạo thành... Một nữ diễn viên bình thường hẳn là không có hình dạng ngón tay thế chứ? Cổ quái! Tạ Lê Thần ngồi ở bên, biết anh suy nghĩ chuyện của Tô Phương Vân đờ ra, sợ anh bại lộ, liền nhét một con tôm chiên vào miệng anh. Vinh Kính không để ý, dù sao cũng quen rồi, nhai ăn. Cách đó không xa Tạ Tảo Thần ngồi âm thầm trầm trồ khen ngợi, "Đại ca làm tốt lắm! Phải chủ động như vậy." Tào Văn Đức cũng nhìn ra mánh khóe, "Ai, Đoàn Dương kia hình như thực sự có ý với Vinh Kính a?" "Còn không sao, anh xem hắn kìa, hai mắt đều không hề chớp nhìn chằm chằm Vinh Kính, mà ánh mắt hắn nhìn bạn gái cũng không được mãnh liệt như lúc nhìn Kính Kính!" Tào Văn Đức cười cũng nhét một con tôm chiên vào trong miệng cho Tảo Thần, trong mắt anh ta, Tạ Lê Thần không có bất luận ưu điểm gì, chỉ có nuôi được một em trai tốt! Vinh Kính và Tạ Lê Thần thân mật khiến cho Tô Phương Vân chú ý, cô ta lặng lẽ nhìn Đoàn Dương bên người, định đối diện trao đổi một ánh mắt, làm chút ám chỉ. Nhưng Đoàn Dương lúc này trên mặt không có biểu cảm gì, giống như không thấy được, trực giác phụ nữ khiến Tô Phương Vân càng lưu ý động tác của hai người. Tạ Lê Thần cũng không biết có phải cố ý không, còn cầm khăn ăn lau miệng cho Vinh Kính. Vinh Kính biết mình vừa đờ ra, có thể sẽ khiến nghi ngờ, hơn nữa thói quen trước h rồi, bởi vậy vẫn không ngăn cản, đây đều là thành quả thường ngày Tạ Lê Thần động thủ động cước với anh. "Hai người tình cảm thật tốt nga." Tô Phương Vân thử hỏi, "Rất ít thấy ngôi sao và vệ sĩ quan hệ tốt như vậy." "Khụ khụ." Vinh Kính vừa định cho Tạ Lê Thần một ánh mắt nói y thu liễm chút, lại nghe y hơi đắc ý nói, "Ai nói cậu ấy là vệ sĩ chứ, là tình nhân đấy." Tô Phương Vân há to miệng, tự nhủ lưu tâm nhiều tạp chí lá cải như vậy cũng không biết được chuyện này a, không sao chứ, thế này tính là ông hoàng màn ảnh come out?Mà Tạ Lê Thần nhìn sắc mặt Đoàn Dương, mặt trắng bệch a, còn thở phì phò, Tạ Lê Thần càng chắc chắn tên kia với Vinh Kính là dư tình chưa dứt. Y vì mãi đắc ý và nhìn sắc mặt Đoàn Dương, quên mất Vinh Kính cũng nghe được y nói, người này lại bắt đầu nói bậy ... Liền hung hăng đạp y một cước. Tạ Lê Thần hít ngược hô lên, kinh ngạc nhìn Vinh Kính, thấy anh vẻ mặt tức giận, trên chân còn tăng thêm lực đạo. Tạ Lê Thần nhe răng trợn mắt rút chân ra, ai ya —— hung hãn quá! "Ha ha." Tô Phương Vân nhịn không được cười, nghĩ hành động qua lại của hai người rất thú vị. "Không thấy tạp chí nói qua a." Đoàn Dương cười hỏi, "Loại tin tức giật gân này nói cho tôi một nhà sản xuất biết thế này không sao chứ? Không sợ tôi tung ra kiếm chác?" Tạ Lê Thần nhún vai thờ ơ, lại nghe Vinh Kính nói, "Đừng nghe y nói mò." Đoàn Dương khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, giống như thở phào nhẹ nhõm. Tạ Lê Thần đảo mắt nhìn Vinh Kính —— thỏ, thời điểm mấu chốt cậu sao lại phá tôi, cậu rốt cuộc theo phe nào?! Vinh Kính liếc mắt trừng trở lại, quay đầu lại nói với Đoàn Dương, "Tôi là vệ sĩ, với... bạn bè, thế nên khá là thân." Tạ Lê Thần tan nát cõi lòng a... Bất quá từ cục đồ ăn đáng ghét bay lên thành bạn bè vẫn vui vẻ. Đoàn Dương lắc đầu, giơ ly kính Tạ Lê Thần, "Ngài Tạ là có một người bạn tốt a, thật đáng mừng." Tạ Lê Thần nghe vậy liền bĩu môi, ông đây là bạn bè thì chúc mừng, vừa nãy là tình nhân thì không thấy chúc! Thở dài, nháy mắt với Tô Phương Vân một bên tràn ngập hiếu kỳ, "Không còn cách nào, xấu hổ mà." Tô Phương Vân hiểu ý che miệng cười. Không đợi Vinh Kính nổi bão, Tạ Lê Thần nhanh chóng nâng ly chạm cốc với Đoàn Dương, "Cũng không phải chính là bạn bè tốt sao..." Một người tự cường điệu chữ "tốt", một người ngoài cười nhưng trong không cười. Trong nháy mắt hail y chạm nhau, bỗng nhiên, thấy một điểm sáng xuất hiện trên ly. Tạ Lê Thần cau mày, bỗng nhiên thấy lạnh cả người, loại cảm giác này y quen thuộc —— có nguy hiểm! Vinh Kính và Đoàn Dương đồng thanh nói, "Không xong rồi!" Vinh Kính phóng qua đè rap Tạ Lê Thần qua một bên, Tạ Lê Thần không ngồi vững, trực tiếp rớt từ ghế xuống đất, Đoàn Dương và Tô Phương Vân cũng trốn xuống dưới bàn... Song song, chợt nghe "Rầm" một tiếng, cửa sổ thủy tinh sát sàn cực lớn bên cạnh rơi xuống vỡ vụn ... Trên lớp thủy tinh công nghiệp chằng chịt vết rạn có một lỗ hổng rõ ràng, sau đó là một loạt đạn từ súng liên thanh. "Á!" Khách trong nhà hàng lập tức kinh hoảng, thét chói tai chạy ra ngoài. Tảo Thần và Tào Văn Đức không rõ tình huống, thấy Vinh Kính xua tay với bọn họ, hai người nhanh chóng lùi ra bên ngoài. Tạ Lê Thần ngồi dưới đất, giơ tay bái trứ ghế nhìn Vinh Kính, "Thỏ, chỗ bắn súng?" Nhưng Vinh Kính vừa ngẩng đầu, vừa định quay đầu lại nhìn, liền thấy trên thái dương của Tạ Lê Thần có một điểm đỏ. Ý thức được có một góc có thể cấu thành góc bắn tỉa, phán đoán không còn kịp nữa... Dưới tình thế cấp bách, Vinh Kính chỉ có thể đánh một quyền qua."Ai nha!" Theo tiếng súng, Tạ Lê Thần ngửa ra sau...