Việt Trạch nhìn xuống Tiểu Già Già trong lòng mình, khuôn mặt hồng hào như cà chua, thật là muốn cắn; môi mềm hơi chu lên, như quả anh đào, còn muốn cắn hơn.
Việt Trạch nhíu mày như thật, không được, không được, ta không thể, anh là một người có khả năng tự kiềm chế, rất kiềm chế, phải bình tĩnh.
Đúng, bình tĩnh!
Bình tĩnh một giây, nghĩ thầm, sờ một chút chắc không sao, thế là nhịn không được nhẹ nhàng xoa xoa nắn nắn mặt của cô, ấm ấm, mềm mềm, trơn trơn. Ừm, sờ thích thật, ừm, nhưng mà không được cắn.
Nhưng mà, không được cắn, cọ cọ tí thì vẫn được.
Anh lại cúi đầu, nhẹ nhàng cọ mặt mình lên khuôn mặt hồng hồng của cô, thật mềm, thật êm, làm tim anh lại run rẩy. Thoáng nhìn xuống, đã nhìn thấy môi anh và cô chỉ cách nhau có một chút xíu vậy mà thôi.
Xem này, môi chúm chím, còn hơi hơi như đang cười, rõ ràng là muốn để anh hôn đây mà!
Không nhịn được xúc động trong lòng, anh càng cúi xuống, chạm nhẹ vài cái trên môi cô.
Trong mơ màng Nghê Già dường như cũng cảm thấy lạ lạ, ư ư một tiếng, đôi lông mày thanh mày khe nhíu lại, như thể đang phản đối, rồi quay đầu đi, rúc vào cổ anh. Anh cũng không tức giận, nghĩ, cô cứ lăn qua lăn lại trong lòng anh như gấu koala vậy, đáng yêu quá, lại tiếp tục thơm trên đôi má hồng của cô thêm mấy lần nữa.
Lần này, cô bé thật sự khó chịu, mơ màng khẽ thở dài một tiếng, lông mày nhíu chặt lại, rồi quay đầu sang hướng khác, gác lên cánh tay anh.
Việt Trạch nhíu mày, lại bị chê à?
Ừm, vấn đề này rất nghiêm trọng.
Anh rũ mắt, lẳng lặng nhìn. Vì đầu cô lệch ra ngoài nên, bờ vai mịn màng, xương quai xanh mảnh khảnh, còn có một màu trắng nõn như tuyết mơ hồ bên dưới…
Hiện ra trước mặt anh không sót một cái gì…
Sự mê hoặc quá rõ ràng này, thực sự là…
Ta muốn cắn một cái. QAQ.
(dip: bây giờ mới chú thích. Tất cả như chỗ xưng là ta trong này thực ra là ngôi xưng “tôn” thường được các quan lại dùng ngày xưa khi xưng hô với dân chúng. Vì không tìm thấy từ tương xứng trong tiếng việt nên mình dịch thành “ta”. Mục đích của tác giả đơn thuần là để hài hước thôi.)
Việt Trạch nhíu mày thật chặt, âm thầm lập chí, một ngày nào đó, nhất định, anh phải ăn được cô!
Đến cổng nhà họ Nghê, Nghê Già mới tỉnh, sau khi xuống xe, cô thỏa mãn vươn vai, tinh thần rất phấn chấn.
Việt Trạch ôm cô, vuốt ve mặt cô, dặn dò từng lời: “Ngày kia phải đi xa, thong thả thu dọn hành lý, nhớ, hai ngày này, phải ngủ sớm, nghỉ ngơi nhiều vào.”
Nghê Già gật đầu lia lịa, rồi vẫy vẫy tay với anh, sau đó xoay người đi rất khoan thai.
Cơ mà người ta còn chưa kịp xoay người, đã bị anh cầm tay, kéo lại.
Nghê Già đâm sầm vào ngực anh, rất kinh ngạc: “A? Còn việc gì sao?”
Việt Trạch mắt lấp lánh: “Có phải quên gì rồi không?”
Nghê Già hơi bất ngờ một lúc mới hồi thần, bất mãn, trừng anh: “Người khác nhìn thấy mất.”
“Cửa nhà em cơ bản làm gì có mấy người.” Việt Tiểu Trạch rất cố chấp.
“Cửa có camera.” Nghê Tiểu Già rất khó xử.
“Chúng mình ở bên kia đường, đúng góc chết của camera, không thấy được.” Việt Tiểu Trạch rất kiên trì.”
Phải nói người nào đó thực sự là quá giỏi tranh thủ đòi phúc lợi bản thân đó!
Nghê Già biết không đổi được ý anh, đành cẩn thận nhìn quanh, trên đường lớn xây giữa rừng núi um tùm, nhìn mãi cũng chẳng thấy một bóng người.
Cô ôm cổ anh, nhón chân lên, ngẩng đầu, khẽ đụng một cái lên môi anh. Vừa định đứng xuống, anh đã ôm hông cô, giữ chặt lấy cô trong vòng tay mạnh mẽ của mình, rồi hôn cô, thật sâu, không chút e dè.
Môi lưỡi quấn quýt, Nghê Già giờ mới biết có một loại cảm giác tuyệt vời như muốn ngất mà lại kích thích như thế.
Nghê Già tâm tư loạn chiến, hóa ra, đây là sự khác nhau giữa có tình cảm và không tình cảm.
Kiếp trước, cô đã từng phải bị động tiếp xúc thân thể thậm chí còn sâu hơn như thế này với rất nhiều người, nhưng mọi khắc đều là thống khổ, chưa bao giờ có hạnh phúc; cô còn từng có một người bạn trai theo danh nghĩa, khi đó, cô là một người không có tim, cô sẽ không yêu bất kì ai. Cho nên, tìm một người đàn ông tốt, có thể hiểu nhau, có thể làm bạn, bình thản mà sống bên nhau đến cuối đời, cũng không tệ.
Đối với anh ta, cô từng cảm thấy tình thân, tuy vẫn không có cảm giác của tình yêu. Nhưng, tình thân dù sao cũng là một loại tình yêu khác, phải không?
Tuy rằng, về sau anh ta lại trở thành tín đồ dưới gấu váy Mạc Doãn Nhi, khiến cho cô tức tối đến phát điên, nhưng cô cũng rõ ràng, cô chỉ hận vì bị cướp, chứ không phải vì bị vứt bỏ.
Cô vẫn nghĩ, giống như người ta nói, cô không có trái tim, cô sẽ không biết động lòng, cô sẽ không thích ai, sẽ không yêu ai.
Nhưng chẳng biết vì sao, ở bên Việt Trạch, cô như thể quay lại làm một cô gái nhỏ mới biết mối tình đầu. Loại cảm giác an toàn và dễ dàng buông hết gánh nặng mà cô chưa từng có này, cũng khiến cho cô cảm thấy hạnh phúc bất tận.
Duyên phận giữa người với người, sao lại kỳ lạ như vậy?
Nghê Già lại bị anh vừa ôm vừa bế một lúc lâu, mới vào được nhà.
Vừa bước vào, đã nghe tiếng Tống Nghiên Nhi vọng ra từ trong phòng khách, giọng rất gấp gáp:
“Bà nội, cháu đoán, mẹ Ninh Cẩm Niên muốn cháu và Mạc Doãn Nhi tranh đấu, càng ganh nhau rồi hai bên cùng thiệt hại, chịu nguy hiểm sẽ là Tống thị, sau đó bà ta sẽ nhân cơ hội cướp Tống thị. Bây giờ cháu muốn mượn việc hợp tác với nhà họ Ninh để đả kích Mạc Doãn Nhi, nhưng cháu cũng mong bên mình càng lúc càng mạnh, mới có thể không bị nhà họ Ninh ảnh hưởng. Lợi dụng xong bọn họ rồi đá họ đi vậy mới xả hết được cơn tức.”
Tống Nghiên Nhi mà cũng có ý nghĩ thế này? Thật không hổ là con gái Nghê Khả.
Nghê Già thong thả thay giày, một lúc lâu sau mới bước vào từ chỗ để giày, cố đi mạnh thành tiếng, nói: “Con về rồi đây.”
Bà nội nhìn sang, khuôn mặt vốn nghiêm nghị hiện lên vẻ nhu hòa, chậm rãi nói: “Nghe Lạc Lạc nói, trường các cháu gần đây nhiều hoạt động lắm, bà đã hai chủ nhật rồi chưa gặp cháu. Mẹ cháu cũng nhớ cháu lắm.”
Nghê Già gật đầu, rồi lướt nhìn qua Tống Nghiên Nhi vẻ mặt lãnh đạm, cô nói với bà nội: “Cháu đi lên trước sắp xếp lại, chốc nữa cháu xuống ăn tối với bà nhé.”
Nếu bà nội và Tống Nghiên Nhi đang nói chuyện thì cô không cần đứng đây hóng làm gì.
Nhưng bà nội gọi cô lại: “Già Già, cháu qua đây, ngồi cạnh bà.”
Nghê Già nghe lời đi tới ngồi xuống, biểu cảm của Tống Nghiên Nhi càng khó nhìn hơn, hình như không cảm thấy tự nhiên.
Bà nội nói: “Nghiên Nhi, cháu nói tiếp đi.”
Tống Nghiên Nhi hơi nhìn qua Nghê Già, môi run run, có lẽ cảm thấy khó mà nói ra được.
Ngược lại, Nghê Già thật yên lặng, không hề xấu hổ.
Bà nội nhìn thấu tâm tư Tống Nghiên Nhi, bà nói: “Có chuyện gì thì nói tiếp đi. Cháu muốn bà giúp, nhưng, Hoa thị và nhà họ Nghê, sau này đều là của Già Già và Lạc Lạc. Đương nhiên nó cũng phải ngồi đây nghe cháu nói.”
Tống Nghiên Nhi hơi chần chừ, cuối cùng vẫn lên tiếng, lần này, là giọng cầu khẩn, nội dung cũng thay đổi:
“Bà ngoại, xin bà hãy giúp cháu, Tống thị tất cả đều nhờ nhà họ Nghê và mẹ cháu mới có ngày hôm nay, không thể dâng không cho hai mẹ con Mạc Mặc kia được.”
“Bà ngoại, thực lòng, cháu không muốn cơ ngơi mà mẹ cháu dốc lòng dốc sức bao năm gây dựng bị loại như Mạc Mặc cướp đi mất. Hơn nữa, bố cháu cũng quá đáng, ông ấy phản bội mẹ cháu, còn tổn thương đến cháu. Bà ạ, cháu nói những việc đó hoàn toàn không phải giận dỗi, Mạc Mặc và Mạc Doãn Nhi thực sự không phải người tốt.”
“Bọn họ có phải người tốt hay không chẳng lẽ bà còn không rõ?” Bà nội bình thản.
Hơn nửa năm trước, Mạc Mặc chạy đến nhà họ Nghê khóc lóc, nói là bế nhầm con gái, để Trương Lan và Nghê Lạc đều tha thứ bà ta, nhưng bà nội lại hoài nghi.
Mấy năm đầu, Mạc Mặc vẫn luôn giữ liên lạc với Trương Lan. Vậy mà Trương Lan đến tận lúc ấy vẫn không biết việc Mạc Mặc từng mang thai, còn tưởng rằng bà ta còn chưa tìm được người thích hợp. Khi đó, Mạc Mặc thường hay tới nhà họ Nghê thăm hỏi con gái ngoan của nhà họ, mà lại chưa bao giờ nói về việc mình cũng có con gái. Như thể bà ta cố gắng giấu giếm sự tồn tại của Nghê Già vậy.
Sau đó thì, vô tình Trương Lan nghe được người khác nói Mạc Mặc có một đứa con gái riêng, nên mới bảo bà ta đưa tới nhà chơi. Đúng lúc đó thì Mạc Mặc đột nhiên bảo muốn đi phát triển ở phía nam, phải đi thành phố D.
(dip: thành phố này đang nghi là Đông Quản, thuộc tỉnh Quảng Đông, là trung tâm ăn chơi nổi tiếng của TQ.)
Nhiều năm sau nghĩ lại chuyện này, bà nghĩ, bà ta đang cố gắng cắt đứt liên hệ của Già Già và nhà họ Nghê.
Nghĩ đến mấy năm nay mỗi lần Mạc Mặc đến thăm Mạc Doãn Nhi thì rõ ràng quan tâm, lại nghĩ đến lúc Già Già mới tới lúc nào cũng nhút nhát thậm chí chẳng thể ngẩng mặt lên, bà nội càng cho rằng người phụ nữ Mạc Mặc đó thật quá đáng trách!
Cho nên, bà kiên quyết đuổi Mạc Doãn Nhi ra khỏi nhà, nhận Nghê Già chân chính về nhà.
Nói đến đó, bà nội hơi nhắm mắt lại , thở dài:
“Có thể, bố cháu đã biết ngay từ đầu, Nghê Già giả trước đó, chính là con gái của nó và Mạc Mặc. Nếu không, làm gì có người cha nào còn thương cháu gái họ vợ hơn cả con gái mình?”
Tống Nghiên Nhi lập tức ngẩn ra, móng tay vì nắm chặt mà trắng bệch.
Thảo nào, thảo nào từ nhỏ đến lớn, bố đều tốt với Mạc Doãn Nhi như thế, cho dù là mua cái gì, cũng phải mua một phần cho Mạc Doãn Nhi. Tống Nghiên Nhi lúc đó chỉ nghĩ là bố tốt với con của cậu, mà không nghĩ…
Tống Nghiên Nhi nhắm mặt lại, lòng thù hận dâng lên như sóng thủy triều.
Nghê Già lạnh nhạt liếc nhìn cô ấy, nhìn cô ấy tức giận đến nỗi thất sắc, không khỏi chạnh lòng. Nghĩ lại thì, cô ấy và cô giống nhau, cũng đều thảm hại đều đáng thương cả. Trong lòng không khỏi khó chịu thay cô ấy, cô ấy vốn là người có trái tim lương thiện, nào có tội tình gì đâu?
Nghê Già chần chừ một hồi, rồi nói: “Có một việc, cháu phải nói. Cháu nghi là, vụ tai nạn của bác, không phải ngoài ý muốn đâu.”
Lời còn chưa dứt, bà nội và Tống Nghiên Nhi đã kinh ngạc nhìn qua.
Nghê Già bình tĩnh giải thích: “Gần đây Mạc Mặc và Mạc Doãn Nhi đã gây ra nhiều chuyện hỗn loạn như thế, Tống Minh có thể nổi giận trong nhà, nhưng ngoài mặt thì lại chẳng bao giờ biểu lộ gì cả, quá kì lạ. Hơn nữa hôm nay ở trường, cháu vô tình nghe được Mạc Mặc nói chuyện điện thoại với Tống Minh, đại ý nói nhà họ Tống mà đuổi bà ta ra thì bà ta cũng khổng để Tống Minh sống được.”
Nghê Già nhíu mày: “Bà ta có khả năng gì mà làm Tống Minh không sống được? Nếu bà ta dám tin như thế, vậy cháu đoán, nhất định Mạc Mặc và Tống Minh đã bắt tay nhau làm chuyện gì đó không thể để người ta biết, có lẽ, Mạc Mặc nắm rõ một bí mật đen tối nào đó của Tống Minh.”
“Trong tất cả các khả năng, cháu nghĩ, vai trò trong vụ tai nạn của bác, là khả năng cao nhất.”
Tống Nghiên Nhi lập tức ngộ ra: “Thảo nào bố ở nhà tuy hay cãi nhau với Mạc Mặc, nhưng mấy chuyện gần đây ngược lại có vẻ không thể ra tay xử lý. Không lẽ, bố thực sự, thực sự hại mẹ tớ?”
Tống Nghiên Nhi hai tay bóp chặt đầu gối, nước mắt oán hận và đau khổ trào dâng trong mắt, lại cố gắng không thể rơi.
Nghê Già không nói gì, đây là Tống Nghiên Nhi chỉ hơi cảm động chút xíu là khóc nhè đó sao? Nước mắt này là nước mắt của sự tuyệt vọng phải không? Lại cố hết sức không thể khóc. Nghe, thật mạnh mẽ, nhưng thực ra cũng là vì biết bản thân bất lực.
Nghê Già lại nói thêm:
“Có điều, Việt… một người bạn của cháu đã liên lạc với một bác sĩ về thần kinh và giải phẫu não bộ ở Mỹ, trước đó cháu chưa hỏi bà mà đã một mình đưa người đó đến viện xem tình hình của bác rồi. Lúc đó mới chẩn đoán sơ bộ, cháu không muốn để bà phải hy vọng không kết quả, nên cháu vẫn giấu. Có điều,” Nghê Già hơi ngừng lại, “Kết quả đã có, bác không phải hôn mê sâu, mà thực ra, gần như là nửa người thực vật thì đúng hơn.”
(dip. Hay còn gọi là tình trạng hôn mê thực sự, người bệnh giảm nhận thức, không phản ứng với kích thích bên ngoài, có biểu hiện co cứng vỏ não, nhưng vẫn hô hấp và tuần hoàn. Hôn mê sâu là cấp độ nặng hơn, thần kinh thực vật rối loạn nghiêm trọng. thực ra xưa giờ cứ nghĩ người thực vật là bị hôn mê sâu thời gian dài chứ nhỉ, tiếng Việt chỉ thấy hôn mê thực sự chứ không nói về người thực vật? Anw, tác giả bảo sao nghe vậy, mà tsb, đêm hôm tôi đi search về hôn mê, xong phải nhìn một đống ảnh đồng tử giãn của người bệnh kinh vđ)
Trên mặt bà nội nháy mắt hiện lên sự vui mừng, chỉ thoáng qua rồi lại biến mất, mà Tống Nghiên Nhi dường như là cả khuôn mặt rạng rỡ hi vọng, dù sao, đây là người cô ấy có thể dựa dẫm nhất trên đời:
“Nói thế nghĩa là sao? Cậu nói vậy thì nhất định là tin tốt đúng không?”
Nghê Già gật đầu: “Bác sĩ nói, chuản bị xong sẽ làm trị liệu cho bác, hi vọng tỉnh lại được rất cao.”
Tống Nghiên Nhi nghe vậy rơi nước mắt, vừa nghĩ tới mẹ, oan ức, chua xót, kiên cường, dựa dẫm, tất cả những cảm xúc và ý nghĩ không thể nói rõ đã dâng lên.
Nghê Già nói tiếp: “Vì năm đó bà nội đã thay mặt bác ly hôn với Tống Minh, bác mới được chuyển vào viện điều dưỡng của Nghê gia. Từ đó đến giờ người nhà họ Tống chưa từng đến thăm bác. Chuyện này phải giữ bí mật, nếu không, để Tống Minh biết thì không rõ sẽ xảy ra cái gì.”
Tống Nghiên Nhi nghiêm mặt, nghìn vạn cảm xúc tất cả biến thành lạnh lùng: “Nhất định mình sẽ chờ được mẹ tỉnh lại, nếu như đúng là ông ấy hại mẹ, mình sẽ không nhận người cha này nữa.”
Nghê Già và bà nội đều yên lặng, không nói gì.
Một lúc lâu sau, bà nội mới bình thản nói:
“Hồi đó, mẹ cháu không để ý đến lời can ngăn của bà đòi gả cho Tống Minh, hai mẹ con bà đã đoạn tuyệt quan hệ. Lúc đó bà cho nó 10% Hoa thị, coi như là hồi môn ông ngoại cháu để lại cho nó. Coi như phân rõ quan hệ của nó và bà. Nhưng nó, cũng rất kiên cường. Sau này Tống thị phát triển lại, nó còn mang 10% ấy tới ra oai trả lại cho bà.”
Bà nội nói đến đó, quay đầu lại nhìn Nghê Già: “Già Già, cháu nói thế nào?”
Tống Nghiên Nhi lập tức nhìn sang phía Nghê Già.
Nghê Già nói: “Nếu vốn là của bác, thì phải giao cho Nghiên Nhi.”
Cô cũng không phải nói hoàn toàn đồng ý, nhưng đây vốn chính là những gì bác Nghê Khả nên có, hơn nữa có thể nhìn ra ý của bà nội là như thế, cô không tiện nói thêm gì khác.
Hơn nữa nghĩ lại, bác Nghê Khả và bố, cũng là quan hệ thân thiết như cô và Nghê Lạc bây giờ, trong lòng cô cũng cảm thấy bình thường một chút.
Bà nội gật đầu, nói với Tống Nghiên Nhi: “Cháu nói muốn bà giúp cháu, bà không thể nào hi sinh lợi ích của Già Già và Lạc Lạc, thậm chí là của Hoa thị để giúp kế hoạch trả thù của cháu. 10% đó chuyển lại cho cháu, tự cháu cố gắng nhé!”
Tống Nghiên Nhi vội nói: “Cảm ơn bà ngoại, cảm ơn bà ngoại!”
Tống Nghiên Nhi đi rồi, Nghê Già ra ngoài tiễn một đoạn.
Hai người đi dọc đường núi quanh co, đi rất lâu, mà chẳng ai nói chuyện.
Cuối cùng, vẫn là Tống Nghiên Nhi mở miệng trước, rất đột ngột, không cảm xúc: “Nghê Già, vừa nãy, cảm ơn cậu đứng về phía mình trước mặt bà ngoại.”
Nghê Già đá viên đá nhỏ trên đường, bình thản như mặt hồ: “Không cần đâu, vốn bà đã nghĩ vậy rồi, hơn nữa, chờ mẹ cậu tỉnh, bà nội tỏ ra bình tĩnh vậy thôi, nhưng cuối cùng cũng sẽ đưa 10% cho mẹ cậu.”
“Cậu thực sự tin mẹ mình sẽ tỉnh sao?” Giọng Tống Nghiên Nhi lúc này lại có chút run rẩy yếu ớt.
Nghê Già nhìn con đường nhựa dưới chân, hỏi ngược lại: “Không thì sao, hy vọng là không tốt sao?”
Tống Nghiên Nhi thoảng sững lại, không nói gì, một lúc lâu, mới lại nói bình tĩnh: “Cho dù thế nào, chuyện của mẹ mình, mình vẫn phải cảm ơn cậu.”
“Chẳng qua, mình cũng không muốn Mạc Mặc sống tốt được thôi.” Nghê Già rất thẳng thắn.
“…” Tống Nghiên Nhi nghe vậy, chần chừ một chút, “Vậy chúng ta…”
“Mình sẽ không về phe với cậu,” Nghê Già quay đầu nhìn cô ấy, ánh mắt vẫn bình tĩnh, không nhìn ra một chút tình cảm, là thích hay là ghét? “Hợp tác ngắn hạn thì có thể, nhưng về phe lâu dài, thì không thể đâu.”
Đối mặt với câu nói không chút lưu tình đó, Tống Nghiên Nhi lại không hề thấy ngoài ý muốn, trái lại, mỉm cười chua chát: “Sao vậy? Cậu vẫn chưa tin mình phải không?”
“Đúng thế.” Nghê Già rất trực tiếp, đi mấy bước lại quay đầu nhìn cô ấy, cười kỳ dị. “Hơn nữa, thực ra cậu cũng đâu tin mình đâu, không phải sao? Có lẽ là mình quá đa nghi, nhưng, có không phải là sai đúng không?”
Tống Nghiên Nhi cứng mặt, bước chân hơi khựng lại, rồi mới đi tiếp.
Nghê Già: “Còn nữa, cậu nói muốn bắt tay với mình, hoàn toàn là vì mình có gì đó để cậu lợi dụng. Đương nhiên, con người đến với nhau, nói tàn nhẫn một chút, thì đều là lợi dụng và bị lợi dụng. Chỉ có điều, có những người cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng; mà có một vài người thì không bằng lòng. Chẳng hạn, bị cậu lợi dụng, mình không thích.”
Hôm nay ở trường, lúc ở sau sân khấu, câu nói giúp của Tống Nghiên Nhi vốn chính là vì muốn Nghê Già nói giúp cho cô ấy trước mặt bà nội. Giữa hai người, ai cũng mang một gánh nặng sau lưng.
Tống Nghiên Nhi giật giật khóe môi: “Nghe cậu nói vậy, quan hệ giữa chúng ta thật đúng là chẳng biết gọi là gì.”
Nghê Già lại lộ khuôn mặt không quan tâm: “Mọi người không tin nhau, thì vẫn giữ tình trạng như bây giờ thì hơn, không ai quấy rầy ai. Thỉnh thoảng có thể đứng cùng phe một chút.”
Tống Nghiên Nhi “ừ” một tiếng như có như không, cô ngẩng đầu nhìn trời, hít sâu một hơi, khẽ than thở: “Thật hy mọi chuyện qua mau, người có thể lớn lên, nhưng cuộc sống, có thể trở về ngây ngô như ngày xưa.”
Nghê Già lẳng lặng nghe, lặng lẽ, không nói gì.
Tiễn Tống Nghiên Nhi đi rồi, về đến nhà, bước qua phòng Nghê Lạc trên tầng, thì thấy phòng mở, thằng bé trai đẹp cấp hộ gia đình có vẻ rất hưng phấn, đang thu dọn đồ đạc.
(dip: cháu đã bảo là Lạc Lạc hồi Hắc nữ phụ cute vãi mòe ra, chỉ kém mỗi anh Tùy Kỳ thôi =))) bị lừa đi mà cứ hơn hớn)
Nghê Già dựa cửa, nghiêng đầu ngắm cậu một hồi, giơ tay gõ nhẹ hai cái lên cửa.
Nghê Lạc quay đầu thấy cô, lập tức cười thật tươi: “Vừa hay em đang muốn bảo chị, nhờ anh Việt Trạch giới thiệu, em được đi hội thảo ở Đức đó. Ha, trong số những người được đi lần này em ít tuổi nhất đó, ha ha.”
Nghê Già giả vờ kinh ngạc, “à” một tiếng loáng thoáng, nghĩ một chút, rồi cười cậu: “Em đi có hiểu được không? Đừng để đến lúc mất hết cả thể diện quốc gia.”
Cô còn tưởng cậu sẽ đấu khẩu với cô, không ngờ, cậu lại cầm một bồ comple, đột nhiên tắt nụ cười, ngồi trên giường, một lúc sau, lẳng lặng bảo: “Nói thật, em cũng hồi hộp lắm.”
Lần này đến lượt Nghê Già sửng sốt, người miễn dịch áp lực mà cũng hồi hộp sao?
Cô ngồi xuống bên cạnh cậu, an ủi: “Chị chỉ đùa thôi mà, chị nghĩ, với tính cách của cái người tên Việt Trạch kia kìa,” người nào đó làm bộ như rất khó nghĩ, “Chắc là sẽ như vậy, nếu nghĩ em không làm được thì chắc chắn không cho em cơ hội tốt thế đâu, chắc vậy đó.”
Ừ, phải cố gắng phân rõ giới hạn.
Nghê Lạc đột nhiên bật cười: “Em cũng nghĩ vậy đấy.” Lập tức cậu lại rạng rỡ trở lại, có vẻ đắc ý lắm, “Anh Việt Trạch để em đi là ý nói trong mắt anh ấy em cũng rất khá. Ha ha, Nghê Già, chị có tự hào về em không?”
Vẻ đắc ý này, như một con sói đuôi xù huênh hoang ấy.
Nghê Già: …
Hình như cô bị lừa rồi, thằng bé này hình như cố ý giả vờ lo lắng, để lừa cô khích lệ nó, thực là ghê tởm.
Có điều, nghĩ đến ngày mai cậu sẽ vui vẻ ra nước ngoài học hỏi, lại có thể rời xa bông hoa Mạc Doãn Nhi, Nghê Già cũng có tâm trạng tốt, không thèm tính toán với cậu nữa.
Nhưng có một thằng bé rất gợi đòn còn nói thêm: “Nghê Già, chị xem em đây này, mỗi ngày em đều tiến bộ rất nhanh, còn chị á, cứ giậm chân tại chỗ, chậm chạp không thêm được bước nào, em phải hơn chị cả chục chặng rồi. Nhìn đây này.”
Cậu bắt chước làm như đang chạy ra xa, khoa trương biểu diễn giọng nói như các lúc càng xa, “Chị đã sắp không nhìn thấy em nữa rồi, vì … em … chạy… xa … rồi……..” (echo echo)
“Vì chị đá mày bay xa rồi!” Nghê Già bực mình, giơ chân đạp.
Nghê Lạc: U hu!!!
Nghê Già: Trước khi đi, chị đã tặng cậu một phần quà rất hậu rồi, miễn cho vài ngày không gặp lại ngứa da!
Ngày thứ hai, Nghê Lạc đi Đức.
Ngày thứ ba, Nghê Già đi Macao.
__________________
Chú thích: Sói đuôi xù là một giống sói ở Đông Bắc Trung Quốc (hay là Tohoku của Nhật thì anh không biết) có một cái đuôi có vẻ rất to, nhưng thực ra là vì nó không biết giấu đuôi nên có vẻ vậy chứ cũng không phải là to lắm. Từ này dùng để mỉa những người giả vờ mình vĩ đại tốt đẹp lắm nhưng thực ra chả ra gì.
Truyện khác cùng thể loại
98 chương
11 chương
20 chương