Hắc Miêu Ăn Mực
Chương 3
Người lang thang ánh mắt mang theo vẻ châm chọc, ngu ngốc cũng biết người này đang nói rối.
Nhưng trái tim Mạc Du vẫn cứ nhảy bình bịch, bởi vì hắn hoàn toàn biết rằng người thần bí này cố chấp như thế nào.
Đến bây giờ nhiệt độ nơi đầu ngón tay đã lấy lại, như muốn hòa lẫn với xúc cảm của thần kinh, trước mắt Mạc Du, thân thể kia đang có từng giọt từng giọt nước chảy xuống, trắng mịn, nếu như không được chạm đến sẽ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.
Mạc Du nuốt một ngụm nước miếng, lớn tiếng phản bác: “Tôi không phải đống tính luyến ái.”
“Tùy cậu có phải đồng tính luyến ái hay không, bụng của tôi rất đói, tôi muốn đồ ăn.” Người lang thang vô cùng tự nhiên cầm lấy chiếc khắn tắm lau khô thân thể, sau đó không thèm quan tâm định mặc lại quần áo bẩn của chính mình.
“Không được!” Mạc Du ngăn người kia lại.”Tại nhà của tôi không thể mặc cái đống rác này được.”
Người lang thang cười nói: “Cậu có phải có sở thích nhìn đàn ông không mặc cái gì đi tới đi lui? Tôi trước tiên nói về mình, tôi không phải trai bao.”
Mạc Du không muốn cùng người này cãi cọ nữa, hắn cầm chính quần áo ở nhà sạch sẽ của mình đưa cho người lang thang, nhìn người lang thang mỉm cười với mình, nói lời cám ơn, ngoan ngoãn nhận lấy rồi mặc vào, lúc này đây mới không nói nhảm thêm câu gì nữa.
“Mời anh trước hết đi ra ngoài, chờ tôi một chút rồi tôi sẽ giúp anh chuẩn bị đồ ăn.” Mặc dù ở trong tình trạng cực kỳ xấu hổ nhưng Mạc Du vẫn khôi phục được vẻ mặt như vừa rồi mới đi làm về, lạnh lùng, nghiêm túc, khuôn mặt rất chi là tri thức.
Hắn không cách nào tin tưởng một người xa lạ ở trong chính nhà của mình, nhưng cũng không cách nào chịu nổi cái hoàn cảnh chật vật của mình lúc này, cho nên hắn quyết đinh thay quần áo rồi ra ngoài ‘cho ăn’ người lang thang.
“Cậu sợ thừa dịp lúc cậu tắm rửa, tôi sẽ trộm sạch nhà cậu sao?” Người lang thang một câu nói thẳng ra luôn.
Hắn tựa hồ là một người có trực giác vô cùng nhạy bén.
Mạc Du cực kỳ chán nghét những người như thế, sống giữa một đô thị với mật độ dân đông như vậy, người với người không phải là nên duy trì khoảng cách sao? Dùng lời nói dối, lễ phép cùng ngôn từ cử chỉ thích hợp giữa người với người trong lúc đó vô hình đã xây nên một bưc tường, hơn nữa nghiêm túc mà nói, đây là một bức tường cá nhân riêng tư.
Những người có trực giác nhạy bén, thường thường dễ dàng vi phạmbức tường ấy, làm cho người ta hết sức chán ghét.
“Cậu không cần lo lắng, tôi đã rất quen với những ánh mắt khinh miệt rồi.” Người lang thang mặc quần áo ở nhà của Mạc Du, đặt mông ngồi trên nắp bồn cầu.
“Cậu tắm rửa đi, tôi sẽ đợi ở chỗ này, như vậy là cậu an tâm rồi.”
Như thế nào có thể an tâm chứ!
Khuôn mặt Mạc Du có chút biểu tình vặn vẹo, tắm rửa trước mặt một người xa lạ, cảm giác vô cùng quỷ dị.
Cho dù cùng là đàn ông với nhau.
Nhưng đến lúc Mạc Du vẫn còn chần chờ trong vài giây, người lang thang đã ngủ gật, người này hình như rất mệt mỏi cùng quá đói, râu mép đã cạo sạch nửa còn lại, cái cằm buông xuống cạnh vai, tại ngọn đèn sáng trưng của phòng tắm, bóng lông mi buông thấp vô cùng rõ ràng.
Lập tức có thể ngủ được, trừ phi sinh lý đã đến điểm cực hạn, về mặt tâm lý thực giống như khả năng thích ứng với cuộc sống của mèo hoang, chó hoang.
Mạc Du thong thả cởi bỏ khuy áo sơ mi, áo sơ mi ẩm ướt dính sát trên da so với bình thường càng khó cởi, sau đó là đến thắt lưng cùng quần dài, cuối cùng là quần trong.
Hắn cả thân thể thon dài cường tráng bước vào trong bồn tắm, mở vòi nước xả vào trong bồn.
Người lang thang lặng lẽ hé một con mắt nhìn hắn.
Trong đôi mắt hắc bạch phân mình kia, chiếu rọi…thân thể của Mạc Du.
Bởi vì vốn là ngồi làm công việc văn phòng, thân thể của Mạc Du rõ ràng không giống với thân thể của người lang thang, da tay hắn cũng không ngăm đen nam tính, nhưng cũng không trắng tái nhợt quá mức như phụ nữ, ngược lại chính là sáng bóng, tại trong nước hiện lên một sắc thái cấm dục, vô luận chỉ cần là đường cong của cái lưng, đường nét mềm dẻo của phần eo, hay là cái mông tròn đến xuất sắc (ể? =’=) cũng làm cho người ta cảm giác được một loại sắc khí áp lực.
Mà nhìn kỹ vào khuôn mặt như ẩn như hiện, cũng tương tự có điểm mềm mại hơn là nam tính, nhưng này cũng không giống như ngũ quan của phụ nữ, làm cho hắn hiện ra một loại vẻ đẹp mang tính trung lập.
Mạc Du là một chàng trai vô cùng anh tuấn, nhưng khi tắm rửa xong, mặc quần áo ở nhà vào, tóc lại còn ẩm ướt giọt giọt nước xuống, thoạt nhìn có cảm giác như một cậu bé ngây thơ.
Mạc Du cũng không thèm liếc nhìn người lang thang lấy một cái, cứ hiển nhiên đi ra khỏi phòng tắm, còn không quên tắt đèn cùng đóng cánh của phòng tắm.
Hắn từ từ quay về với nhịp điệu cuốc sống của chính mình.
Không có thứ đạo lý vì một người xa lạ thế kia lại khiến cho trong lòng của chính mình nổi loạn.
Sau khi cho hắn ăn no liền đuổi hắn đi thôi.
Nếu như hắn có quay lại thì liền báo cảnh sát.
Một bên nghĩ như vậy, Mạc Du một bên lấy ra thức ăn cùng cơm còn thừa, còn có vài quả trứng, không chút suy nghĩ đem tất cả trộn chung, lật lật trở trở chiên trên lửa, nấu ra một đĩa to cơm chiên trứng phi thường quỷ dị.
Hắn xoay người lại, người lang thang đã chảy nước miếng ngồi chổm hổm bên người hắn chờ cơm ăn rồi.
Mạc Du cau mày nói: “Đi lên bàn cơm chờ tôi.”
Người lang thang vô cùng chậm chạp bước chân ngồi vào bàn cơm, Mạc Du lúc này mới phát hiện người này đói đến mức sắp không còn khí lực nữa rồi, hình như đã thật lâu không có cái gì để ăn.
Sau đó Mạc Du đem đĩa cơm chiên trứng kia bưng đến trước mặt người nọ.
Mạc dù vô cùng đói bụng, nhưng phương thức dùng cơm của người lang thang lại lộ ra vẻ có giáo dục tốt, chỉ cần nhìn xem phương thức dùng đồ ăn của một người liền có thể thấy được người đó có giáo dục hay không.
Mạc Du cảm giác người này thật không đơn giản, tại sao lại lâm vào hoàn cảnh bi thảm như thế này?
“Anh tên là gì?” Mạc Du không nhịn được hỏi.
“Anh bạn nhỏ, nếu như muốn lập tức đem tôi đuổi đi thì không nên tỏ lòng tốt hỏi tên của tôi a”
Mạc Du có chút đỏ mặt, tâm tư của chính mình lại bị nhìn ra.
“Hơn nữa cậu hỏi tên họ của người khác trước thì cần phải nói ra tên họ của bản thân đi.” Lúc người lang thang nói chuyện, miệng cũng không có thức ăn ở trong, mặc kệ là có đói đến mức nào, thói quen trong cuốc sống một khi đã dưỡng thành sẽ rất khó sửa đổi.
Mạc Du có điểm thẹn quá hóa giận, nhưng nghĩ lại thì người này nói cũng không sai, hơn nữa người này lại còn rất thần bí nhưng lại làm cho hắn cảm giác vô cùng có thiện cảm, đây là tình huống trước nay chưa từng có.
Đang định mở miệng nói ra tên họ của mình, lại nghe người kia nói: “Nếu như cùng nói cho nhau biết tên, như vậy liền sinh ra một loại ràng buộc, vậy thì cậu còn có thể dễ dàng đem tôi đuổi đi sao? Nếu như không biết rõ tên thì có thể đem một người coi như mảnh rác, tùy ý vứ bỏ rồi.”
“Ai tùy tiện vứt bỏ người khác?” Mạc Du bị hắn chọc giận.
Người lang thang lại ăn thêm một miếng cơm trứng, sau khi nuốt vào, ông nói gà bà nói vịt mở miệng: “Thật là khó ăn.”
“Đối với người có lòng tốt đem cơm cho mình ăn, anh đáp trả lại như vậy mà cũng được à?”
“Cảm ơn cậu, nhưng mà thật là khó ăn.” Người lang thang kỳ thật vừa ăn vừa nhíu mày, Mạc du cũng không phải không chú ý tới, nhưng mà hơn phân nửa đĩa cơm chiên trứng cũng đã vào bụng rồi.
“Quên đi” Mạc Du cũng ăn một miếng cơm trong đĩa của mình, trong miệng liền tản ra một loại hương vị không nói nên lời, quả nhiên là không nên đem những thứ còn thừa ngày hôm trước bỏ chung với nhau, Mạc Du không nhịn được nói: “Thật sự là rất khó ăn.”
“Tôi không nói sai mà.” Người Lang thang nhướng nhướng mày.
Sau đó hai người cực kỳ ăn ý tiếp tục vục đầu ăn hai đĩa cơm chiên trứng siêu cấp khó ăn, cho đến khi không hẹn mà cùng phát ra tiếng cười.
Mạc Du một bên cười, một bên từ từ lấy bia từ tủ lạnh ra, đưa cho người lang thang một lon.
“Tối sẽ giúp cậu nấu cơm.” Trong tíc tắc khi người lang thang tiếp nhận lon bia liền chạm đến tay của Mạc Du.
Tiếp xúc da thịt khiến người ta mê say kia thoáng cái đánh sâu vào cảm quan của Mạc Du.
“Hả?”
“Coi như trao đổi, cậu cũng có thể giúp tôi đặt một cái tên.” Người lang thang lộ ra một nụ cười, đó là một nụ cười quá mức ôn nhu cùng mơ màng.
Có cảm giác rất giống như nhặt về một chú mèo hoang, giúp vật cưng đặt tên sao?
Hôm nay xảy ra những chuyện rất khó tin a.
Mạc Du thầm nghĩ.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
168 chương
7 chương
116 chương