Hắc Liên Hoa Nở Rộ
Chương 91
Kể từ sau khi Mộc Sương có thể ra ngoài, thời gian trôi qua thật nhanh.
Bây giờ lòng Mộc Tuyết rất thư thái, không cần nóng lòng tích góp để không gian thăng cấp, cũng không cần lo lắng thân thích cực phẩm đến dây dưa, càng không cần lo lắng cho mẹ Hà, cô nghiêm túc học tập, chân chính không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chăm chỉ đọc sách.
Đối với điều này, Tống Ngôn Mục vô cùng hài lòng. Anh cho rằng đây là chứng cứ chứng minh Mộc Tuyết tin tưởng và lệ thuộc vào mình.
Thường thì những cô gái đã đính hôn sẽ quấn chặc hôn phu của mình, cả ngày lẫn đêm đều hận không thể trở thành dây nịt của đối phương. Bọn họ giống như cọp mẹ canh giữ địa bàn của mình, nhe răng trợn mắt với những con đồng giới, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn móng vuốt sắc bén.
Mộc Tuyết không như vậy, cô có sự tin tưởng người thân của mình từ trong xương. Một khi lấy được sự tin tưởng này, thì chính là cả đời. Cô sẽ không chủ động hoài nghi đối phương, cô chỉ biết toàn tâm toàn ý im lặng trả giá vì đối phương. Điều này làm cho người yêu của cô có được tự do và không gian phát triển cực lớn.
Ví dụ như, khi Tống Ngôn Mục đi học sẽ gặp được người đẹp tài giỏi các kiểu, khi làm ăn sẽ gặp rất nhiều tiểu thư nhà quyền quý. Nếu như Mộc Tuyết có chút không tin tưởng anh, hoặc có chút không tự tin, có lẽ bọn họ sẽ cải vả rất nhiều, hiểu lầm, đưa tới mâu thuẩn, chia tay.
Mà Mộc Tuyết, cô căn bản không quan tâm. Những chuyện kiếp trước nói cho cô biết, cảm giác được quyết định từ bản chất. Dù cô đối xử tốt hơn với Lâm Dư Phỉ, nhưng khi Lâm Dư Phỉ hại cô cũng sẽ không chút lưu tình; Dù cô yêu Trương Hồ sâu đậm bao nhiêu, Trương Hồ vẫn có thể giết chết cô vì một hiểu lầm đơn giản; Dù cô có tôn kính Mộc Tiền Trình và người nhà họ Mộc bao nhiêu, mong đợi với người nhà họ Hà bao nhiêu, thì họ vẫn bắt nạt và coi thường cô.
Tống Ngôn Mục yêu cô, nên cô phải bảo vệ tốt tình cảm của hai người; Tống Ngôn Mục không yêu cô, vậy cô sẽ vui vẻ hưởng thụ sinh mạng kiếp này của mình.
Phải biết chấp nhận, có bỏ mới có được. Cái gì cũng không bỏ được, cái gì cũng giữ cẩn thận, thì ngược lại tất cả sẽ biến mất hết. Kiếp trước mình đã nhận được nhiều bài học như vậy, nên kiếp này tự nhiên sẽ không dẫm lên vết xe đổ.
Dù sao thì cô cũng phân biệt được ai thật lòng ai giả dối, không có bất động sản và đất đai của những năm trước, cha có năng lực xuất chúng có nhiều bạn. Cuộc sống ở kiếp này dễ chịu vô cùng. Cho nên, cô mới không có thời gian tự tìm phiền não, ăn giấm tự tìm rắc rối.
Cuộc sống vui vẻ, quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Cho nên Mộc Tuyết chỉ tận sức làm cho mình vui vẻ, để người yêu cô và người cô yêu cũng vui vẻ. Tống Ngôn Mục ngược lại càng thêm bảo vệ Mộc Tuyết chu toàn, ngày ngày lo lắng có một ngày đột nhiên Mộc Tuyết không còn yêu anh, chạy theo Ngô Sâm Nhược hoặc những người đàn ông ưu tú khác.
Hai người kia, một người tâm trạng vui sướng, một người thì mãnh liệt muốn chiếm người kia làm của riêng, vô cùng hợp nhau, phù hợp lại hoàn mỹ.
Mộc Tuyết nghiêm túc học tập thi đậu hệ tâm lý của đại học B.
Lúc học đại học, Mộc Tuyết lại xui xẻo học cùng một lớp với hai con gián đánh hoài không chết Dịch Viễn Phàm, Phàn Bội. Sau khi Dịch Viễn Phàm thất bại nhiều lần trong việc theo đuổi Lý Điềm, lập tức đổ hết tội lên đầu Mộc Tuyết. Hắn cho là vì Mộc Tuyết xem thường hắn, khóc lóc trách móc với Lý Điềm! Nếu không dựa vào một người ưu tú như hắn, Lý Điềm chỉ là một diễn viên, sao có thể coi thường.
Mà Phàn Bội bởi vì lần trước trong tiết mục trên ti vi Trình Mặc nói cực kỳ có hảo cảm với Mộc Tuyết, cho nên cô ta cũng coi Mộc Tuyết là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.
Trong đại học, hai người Dịch Viễn Phàm và Phàn Bội cùng nhau liên thủ gây trở ngại cho Mộc Tuyết, bắt đầu từ chuyện nhỏ – không thông báo khi lớp tổ chức hoạt động tập thể, đến làm mất bài tập kiểm tra của Mộc Tuyết, từ lớn tới nhỏ, cuối cùng phát triển đến mức hãm hại Mộc Tuyết làm giả luận văn cuối kỳ muốn Mộc Tuyết bị đuổi học, cuối cùng phát triển đến nảy sinh ý đồ thôi miên tài xế của Mộc Tuyết để xảy ra tai nạn chết người, có thể nói là không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Lần này Mộc Tuyết không sử dụng dị năng, ngược lại chân ướt chân ráo dùng kiến thức tâm lý tội phạm học được, tranh đấu gay gắt với Dịch Viễn Phàm và Phàn Bội, thông hiểu lý thuyết có hiểu biết chính xác và thực hành tốt, làm thành tích trong cuộc thi phân tích tâm lý tội phạm của Mộc Tuyết tăng mạnh.
Cuối cùng Mộc Tuyết không nhịn được nữa, vì phát hiện Dịch Viễn Phàm giở trò trên internet, mướn IT bêu xấu Lý Điềm khắp nơi, mà Phàn Bội vì yêu sinh hận với Trình Mặc mà chế tạo rất nhiều đề tài tiêu cực ở khắp nơi. Vì không muốn Lý Điềm và Trình Mặc bị ảnh hưởng, Mộc Tuyết sử dụng một chút dị năng, giúp cho hai cực phẩm này lên giường – trở thành một đôi.
Hai cực phẩm này lên giường với nhau nhiều lần, hai bên đều lầm tưởng là đối phương thích mình, vì vậy kết hôn khi còn học đại học, lúc tốt nghiệp cũng vì đối phương quá cực phẩm mà ly dị. Khi học nghiên cứu sinh hai người bắt đầu chó cắn chó một miệng lông, rốt cuộc không có thời gian và tinh lực đi cắn loạn Lý Điềm và Trình Mặc nữa.
Mộc Tuyết xúc động, quả nhiên Tống Ngôn Mục nói đúng, đấu với cực phẩm là vô nghĩa, biện pháp tốt nhất là để chúng cho cắn chó – người ác tự có người ác trị. Cực phẩm VS cực phẩm, mới là biện pháp làm bớt chuyện và tiết kiệm sức lực.
Trong lúc học đại học Mộc Tuyết tham gia cuộc thi diễn tác phẩm lịch sử, nhận vai Thái Bình công chúa, kết quả thu hoạch được rất rất nhiều thực vật. Từ đó về sau thời gian Mộc Sương ở bên ngoài cũng có nhiều hơn, hơn nữa có thể một mình đi tìm những thứ có cảm xúc tiêu cực hình thành thành những thứ quỷ dị về cho hắc liên ăn.
Mộc Tuyết cũng nhờ vậy mà được lợi không ít, từ đây kiên định không thể ngừng làm nghệ thuật. Bất luật là thời kỳ đi học hay giúp chồng dạy con, cho đến già, cách vài năm Mộc Tuyết sẽ tham gia đóng phim dài tập hoặc phim điện ảnh. Những bộ phim điện ảnh và dài tập này không có bộ nào là không phải do dàn sao nổi tiếng hội tụ tham diễn, hơn nữa mỗi bộ đều có Lý Điềm tham gia. Lý Điềm vẫn cứ để tên là Lý Điềm, là một nữ thần lạnh lùng, mà Mộc Tuyết vẫn môt mực thích diễn vai phản diện, đưa đến việc người khác vừa nghĩ đến Lý Điềm là nhớ tới Lotus Black, trên diễn đàn thậm chí còn ghép họ thành CP bách hợp. Lần này Mộc Tuyết sáng chói, kéo theo kết quả là Mộc Sương có thể tùy ý muốn ở bên ngoài bao lâu thì ở.
Dĩ nhiên, tất cả tài liệu về lai lịch của Mộc Tuyết vẫn không được công khai. Sau đó trên internet xuất hiện lời đồn nói cô là cháu dâu của gia đình quyền quý nào đó, những lời đồn vừa xuất hiện thì lập tức bị dẹp sạch. Từ điểm đó suy ra, Mộc Tuyết một mực hưởng thụ sự nổi tiếng mà không dính chút scandal nào.
Bởi vì không gian của Mộc Tuyết thăng cấp, năng lưu lây truyền cảm xúc cho người khác của thăng cấp, từ từ cũng có thể sủ dụng chính diện. Điều này làm cho sau khi Mộc Tuyết lấy được chứng chỉ tâm lý học thì trở thành nhân vật nổi danh trong giai cấp quyền quý của thành phố B, hễ khi ai nhắc tới nhà họ Tống, nhất định sẽ nhắc tới năng lực siêu quần của vợ Tống Ngôn Mục – Tống Mộc Tuyết, bất luận ai gặp ác mộng như thế nào, khi được Mộc Tuyết thôi miên thì sẽ biến mất.
Thật ra thì, những người quyền quý này luôn có một vài con đường không chính đáng, cũng có một ít người dính vào thứ không sạch sẽ. Mỗi lần vừa gặp phải Mộc Tuyết, hoặc là sử dụng cảm xúc truyền nhiễm để nó bình tĩnh, hoặc là lặng lẽ kéo nó vào không gian để hắc liên ăn. Tiền thù lao đương nhiên Mộc Tuyết lấy, dù Tống Ngôn Mục có thể kiếm bao nhiêu tiền, Mộc Tuyết đúng lý hợp tình cho là mình bỏ ra công sức lao động thì mình phải nhận thù lao.
Vì vậy chờ đến khi Mộc Tuyết tốt nghiệp, Tống Ngôn Mục quả quyết mở một bệnh viện tâm lý lấy hoa sen đen là LOGO cho Mộc Tuyết. Mộc Tuyết vui vẻ nhận, hơn nữa cố gắng trên con đường tâm lý học, từ sinh viên chưa tốt nghiệp học tới trên tiến sĩ, càng về sau gần như là nhìn thấu lòng người, tất cả mọi người nhà họ Tống đều bội phục sát đất.
Còn về LOGO hoa sen đen, vậy dĩ nhiên là vì sở thích của Mộc Sương và an bài của lão đạo sĩ. Bởi vì Mộc Sương có thể ra khỏi không gian, thì bắt đầu đi theo lão đạo sĩ đánh quái ở khắp nơi. Chỉ cần chỗ nào có LOGO hoa sen đen, Mộc Sương điều có thể nhanh chóng trở về không gian, để tránh xuất hiện tình huống hai người cách nhau quá xa không thể nào trở về không gian.
Sau khi biết được điều này, Tống Ngôn Mục quả quyết cho đặt LOGO hoa sen đen trên toàn quốc, tất cả các nơi lớn nhỏ của cả nước đều có, thuận lợi cho Mộc Tuyết và Mộc Sương liên lạc.
Đối với số lượng lớn như vậy, Mộc Tuyết chỉ có thể bày tỏ, hân hoan vui mừng tiếp nhận! Không chỉ thuận lợi liên lạc với Mộc Sương, quan trọng hơn chính là, những thứ này coi như là sính lễ đến trễ?
Đang hưởng thụ cuộc sống chồng cưng chiều bạn thân ủng hộ, Mộc Tuyết ra tay xử lý đám người nhà họ Hà – liên tục dùng đủ các loại lý do để đòi tiền mẹ Hà, làm cho bọn họ đi nuôi heo một năm sống cuộc sống nghèo khổ chân chính. Nhưng đối với Hà Thành Canh, Mộc Tuyết vẫn giữ lời, cô cho Hà Thành Canh học xong đại học và đi du học, phái vệ sĩ bảo vệ Hà Thành Canh khỏi sự quấy rầy của Nam Kiều. Có thể cô cũng biết, nhược điểm trong tính cách của Hà Thành Canh sẽ đưa đến sự thất bại sau này của hắn.
Người nhà họ Hà tham lam không biết trời cao đất rộng, cũng không nằm trong phạm vi của cô. Từ khi cô trùng sinh đến nay cô chưa từng trả thù người nhà họ Hà, chỉ làm như người nhà họ Hà lúc ban đầu, không để ý, trực tiếp quên đi.
Mặc dù bản thân Hà Thành Canh có rất nhiều cái xấu, nhưng cưới được một người vợ tốt. Người phụ nữ đó vì nuôi mấy đứa con riêng của Hà Ái Quốc mà ngậm đắng nuốt cay, lấy được sự tôn trọng của Mộc Tuyết, được Mộc Tuyết chiếu cố. Đến khi Hà Thành Canh rốt cuộc nhìn thấu đời người khi ở trong tù, khi liên lạc với cô lần nữa. Cô mới thật sự đưa tay ra giúp, giúp đỡ một nhà của Hà Thành Canh.
Mặc dù kết cục của người nhà họ Hà không phải là tốt, nhưng cũng không quá xấu.
Mà chỗ Lâm Dư Phỉ, Mộc Tuyết vẫn luôn chú ý.
Khi Lâm Dư Phỉ đưa ra ý nghĩ muốn Trương Thảo gả cho Mộc Tiền Trình, Mộc Tuyết cũng biết, sớm muộn gì Lâm Dư Phỉ cũng sẽ hại nhà họ Mộc thê thảm. Bởi vì Lâm Dư Phỉ là một người ích kỷ, tàn nhẫn cố chấp. Kiếp trước cô đối với ả có thể nói là đào tim đào phổi, tiền tiêu vặt đều cho ả dùng hết, tiền ăn uống Mộc Tuyết ra, mua quần áo mua dụng cụ học tập cho ả, sau khi mẹ chết bị người nhà họ Hà vứt bỏ, thậm chí Mộc Tuyết đã buông tha cơ hội học tập để đi làm nuôi Lâm Dư Phỉ học đại học.
Trả giá nhiều như vậy, nếu đổi thành bất kỳ người nào có lương tâm, cũng sẽ nhớ chút ân đức, có chút cảm động.
Nhưng Lâm Dư Phỉ thì sao? Ả ôm đứa con trai chưa lập gia đình đã sinh, đi theo Trương Hồ tới nhà cô, trở mắt nhìn cô bị Trương Hồ đánh đập tàn nhẫn thậm chí bóp chết, còn chỉ huy Trương Hồ và Lô Tú Phân cắt cô thành vạn đoạn, vứt ở bãi rác.
Người phụ nữ lòng dạ đen tối, thần trí vặn vẹo như vậy, ả vui sướng khi người khác bị chèn ép và tàn phá, trên con đường theo đuổi mục tiêu của ả thì tất cả những người xung quanh đều trở thành đá kê chân đáng thương.
Một người luôn có suy nghĩ ai cản đường mình thì phải diệt – Lâm Dư Phỉ, một người tâm tính vọng động – Trương Thảo, lại thêm một đám người lòng dạ nhỏ mọn vong ân phụ nghĩa – nhà họ Mộc, hậu quả không cần đoán, tất nhiên là rất thảm thiết.
Mộc Tuyết không muốn làm gì, đây đều là những người mang đến cho cô đau xót và tổn thương, cô không phải thánh mẫu có thể buông bỏ thù hận, cũng sẽ không giúp những người cặn bã này.
Ngược lại là quả quyết sát phạt không thể chấp nhận việc người khác uy hiếp người của mình – Tống Ngôn Mục, một mực yên lặng chèn ép nhà họ Mộc, không để cho bọn họ có cơ hội trở mình. Sau khi Việt Tiêu gặp Lâm Dư Phỉ, nhanh chóng cắt đứt con đường sau này của Lâm Dư Phỉ.
Ai bảo kiếp trước, Lâm Dư Phỉ ôm đứa bé tới hại chết anh? Chuyện của kiếp trước đều là thật, kiếp này Lâm Dư Phỉ đã thành không khí, cũng không buông tha hận thù khắc cốt với Mộc Tuyết. Nếu để lại thứ người như vậy, sớm muộn gì cũng trở thành uy hiếp của nhà họ Tống. Mà uy hiếp, thì nên bóp chết từ trong trứng.
Cho nên, nhân quả tuần hoàn, báo ứng tức thời. Kiếp trước Lâm Dư Phỉ và Ngô Du Hà hại chết Tống Ngôn Mục, kiếp này vì một câu nói của Tống Ngôn Mục đã đẩy ả vào hố lửa. Thế giới này, tất cả tự có định số.
Chuyện này Tống Ngôn Mục vẫn không nói cho Mộc Tuyết, mười năm sau Mộc Tuyết tình cơ lật xem văn kiện của Tống Ngôn Mục mới biết, khi đó năm tháng đã làm lắng đọng tất cả dốt nát của Mộc Tuyết khi còn trẻ, cô bày tỏ, để Lâm Dư Phỉ trở về, ả ở chỗ đó lâu như vậy, tâm tính hẳn đã sớm bị lau sạch. Nếu Lâm Dư Phỉ không còn sống được bao lâu, như vậy để ả trở lại với Trương Thảo, ở cạnh mẹ mình.
Nhưng mà, tính cách quyết định số mạng, con đường số mạng của mỗi người được định sẵn, không thể sửa đổi. Sau khi Lâm Dư Phỉ trở về, Trương Thảo không thể tiếp tục nhìn con gái chán nản, dứt khoát tự tử. Mà Lâm Dư Phỉ trút hết tất cả thù hận lên người nhà họ Mộc, nổ, đầu độc, giết hại, tự giết mình, không chút nhan tính kéo theo những người mà ả cho là nợ ả.
Từ sau khi Lâm Dư Phỉ trở về thành phố Hải Đường, toàn bộ người của Tống Ngôn Mục cũng rút về. Đến khi nhận được tin tức như thế, Tống Ngôn Mục cũng thất kinh, Mộc Tuyết lại là im lặng không nói. Đám người nhà họ Mộc, trừ người nhà Mộc Quế vào sáng ngày hôm sau không kịp nấu cơm tức tốc chạy đến bệnh viện nhìn hai ông bà lão và Lý Tiểu Tuyền, tránh thoát được một kiếp, những người khác đều mất mạng.
Mộc Tuyết có hỏi Nguyên Phong đạo trưởng, nếu như cô không nói để Lâm Dư Phỉ trở về, có phải mọi chuyện sẽ không như vậy?
Nguyên Phong đạo trưởng chỉ nói, mọi chuyện đều là ý trời. Bởi vì, cơ duyên đến, Lâm Dư Phỉ có thể đi ra, kiếp này bất luận ả có bộ dạng gì, cũng sẽ không buông tha nhà họ Mộc.
Lời này, Mộc Tuyết hiểu.
Trương Thảo một mực cho là Mộc Tiền Trình là của bà ta không phải của Hà Hiểu Lệ, Lâm Dư Phỉ cũng cho là tất cả mọi thứ của Mộc Tuyết đều là của ả, cho nên, hai người bọn họ đã sớm có nghiệt nợ với nhà họ Mộc. Kiếp trước nếu như không phải sau khi Mộc Tiền Trình cưới Hoàng Dao mấy năm thì di dân, có lẽ Lâm Dư Phỉ và Trương Thảo sẽ dây dưa với nhà họ Mộc.
Có lẽ cũng vì người nhà họ Mộc đi hết, mình mới trở thành thứ để Lâm Dư Phỉ trút giận.
Từ đó Mộc Tuyết thoải mái. Cô chỉ có thể thay đổi bản thân, không thể thay đổi người khác. Coi như cô có thể dùng dị năng để ảnh hưởng người đó, cũng không thể biến họ thành người tốt.
Cuộc sống hôn nhân của Hà Hiểu Lệ và Tống Truy Giác cũng vô cùng thuận lợi. Tống Truy Giác đi làm, Hà Hiểu Lệ ở nhà an tâm nuôi dưỡng con gái, mặc dù không phải con gái ruột, nhưng Hà Hiểu Lệ chăm sóc họ vô cùng tỉ mỉ, không chút xa cách. Khi anh trai học lớp 12, Hà Hiểu Lệ sẽ đích thân hầm canh chờ cậu ta về uống; Em gái bị bệnh, Hà Hiểu Lệ cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi đích thân chăm sóc, không nhờ đến bảo mẫu. Trong ngày nghỉ Tống Truy Giác không rãnh, Hà Hiểu Lệ liền tự mình dẫn bọn họ đi khắp nơi du lịch, tới giỗ của Mạch Hân, Hà Hiểu Lệ sẽ đưa con gái cùng đi cúng tế.
Hà Hiểu Lệ dịu dàng thiện lương gặp được người nhà họ Tống – có ân báo ân, dĩ nhiên là được tôn trọng thật lòng và thành khẩn kính yêu.
Cái gọi là lòng tốt của con người thì cần người khác đáp trả, lời này quả nhiên không sai. Đã từng, Hà Hiểu Lệ đối với Mộc Tiền Trình và người nhà họ Mộc hết mực chân thành, kết quả nhận được là sự miệt thị và hành hạ.
May mắn, sau đó bà phấn chấn, lấy được hạnh phúc nữa đời sau.
Mộc Tuyết sinh hai đứa con, một trai một gái, là song sinh. Khi con gái còn nhỏ, tính cách có chút hèn yếu, cực kỳ giống Mộc Tuyết khi còn nhỏ, con trai thì cực kỳ giống Tống Ngôn Mục khi còn bé, cố làm ra vẻ già dặn ổn định khí phách, không ít lần đánh những kẻ bắt nạt em gái.
Đối với con gái, Mộc Tuyết vẫn luôn hết lòng dẫn dắt. Nhưng lời cô nói với con gái, con gái vẫn luôn nhớ.
“Tính cách quyết định số mạng. Người hiền lành nhưng yếu đối, vĩnh viễn sẽ bại dưới tay người tàn ác. Chỉ có bền bỉ mạnh mẽ, mới có thể có được những thứ mình muốn.”
Mình sống lại là một cơ duyên hiếm có, Mộc Tuyết biết cơ duyên không thể sao chép, cho nên, con gái muôn ngàn lần không thể dẫm vào vết xe đổ của cô nằm đó.
Dĩ nhiên, Mộc Tuyết cũng biết, lấy sự giáo dục văn võ song toàn của nhà họ Tống chắc sẽ không dạy ra người hèn nhát. Nhưng mà, trong vòng lẫn quẩn của quyền quý, nếu như tâm tính con gái hèn yếu, một khi gặp được thứ không phải của mình, kết quả cũng sẽ không tốt hơn mình của kiếp trước bao nhiêu.
May mắn con gái của Mộc Tuyết vẫn luôn nhớ những lời này, giữ vững tâm địa hiền lành, rèn luyện vỏ ngoài cứng rắn, hơn nữa cự tuyệt đám hỏi trong tầng lớp quyền quý, cuối cùng gả cho con trai của Ngô Sâm Nhược.
Con trai của Ngô Sâm Nhược thừa kế sự cố chấp của cha mình, đối với con gái của Mộc Tuyết là vừa thấy khi con nhỏ thì đã yêu, sau khi hai người bọn họ tiến tới với nhau, dĩ nhiên là cả đời hạnh phúc. Đối với chuyện này, Tống Ngôn Mục lầm bầm tức tối thật nhiều năm, lần nào cũng trêu chọc Ngô Sâm Nhược nói đây là con trai thừa kế ý nguyện của cha hoàn thành tầm nguyện. Ngô Sâm Nhược nghe xong thì luôn im lặng, yên lặng là vàng.
Mộc Tuyết và Tống Ngôn Mục, dĩ nhiên là bạc đầu giai lão, sinh ở bên nhau tử chôn chung huyệt. Bọn họ gặp nhau từ thuở niên thiếu, thẳng đến ngày mất, cũng luôn cùng nhau, chưa bao giờ cãi vã, cũng chưa bao giờ chia lìa.
——— —————— ———- Hoàn Chính Văn———— ———————–
Truyện khác cùng thể loại
115 chương
52 chương
64 chương
29 chương
107 chương
267 chương
44 chương